Hai người nhìn qua thì giống như có quan điểm tương đồng, nhưng trên thực tế thì lại là trống đánh xuôi kèn thổi ngược, dù là Đổng Quốc Khánh hay Vương Tử Quân cũng hiểu ý nghĩa lời nói của đối phương là gì. Đổng Quốc Khánh cười cười nói tiếp:
- Ý kiến của chủ tịch Vương là khá tốt, tôi cũng nghĩ như vậy. Chúng ta phải giải quyết vấn đề, bảo trì đại cục phát triển kinh tế của thành phố Đông Bộ không bị ảnh hưởng, điều này là cực kỳ quan trọng.
- Chủ tịch Tử Quân, ngày mai các đồng chí phòng giám sát và sở tài nguyên môi trường sẽ đến thành phố Đông Bộ chúng ta điều tra tình huống, anh cần phải làm tốt công tác tiếp đón.
Đổng Quốc Khánh nói đến đây rồi trầm ngâm giây lát, lại nói tiếp:
- Điều tra lần này có liên quan đến sự phát triển tương lai của thành phố Đông Bộ, chúng ta không thể phớt lờ được.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Bí thư Đổng yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp thật tốt, hỗ trợ các đồng chí phòng giám sát làm tốt công tác.
- À, vậy là tốt!
Đổng Quốc Khánh lại tham khảo Vương Tử Quân hai câu ở vấn đề tiếp đãi, sau đó nói tiếp:
- Bây giờ ban ngành tỉnh ủy đang trong giai đoạn tiền nhiệm, là thời điểm mấu chốt để thực hiện công tác tiếp quản, thành phố Đông Bộ chúng ta cũng không thể trở thành bó củi để lãnh đạo tỉnh ủy thắp lửa, nếu không thì sau này cán bộ thành phố chúng ta muốn ra ngoài phát triển cũng rất khó khăn, tôi và anh sẽ trở thành tội nhân của thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân biết rõ lời nói của Đổng Quốc Khánh nhắc đến hai người, thế nhưng người phụ trách lần này lại chỉ là Vương Tử Quân, ai bảo Vương Tử Quân chính là người phụ trách chủ yếu của khu quy hoạch kỹ thuật cao? Hơn nữa khu công nghiệp thủy tinh chính là hạng mục hắn mới kéo về cho thành phố Đông Bộ, đến lúc đó thì Đổng Quốc Khánh căn bản chỉ gánh chút trách nhiệm của lãnh đạo mà thôi.
Vương Tử Quân căn bản nhìn rõ mà không vạch trần tâm tư của Đổng Quốc Khánh, hắn cười cười rồi cúp điện thoại.
Lúc này Đổng Quốc Khánh căn bản không ngồi trong phòng mà đứng nơi ban công, gió lạnh thổi qua làm cho đầu óc hắn cực kỳ tỉnh táo. Sau khi Vương Tử Quân cúp điện thoại thì trên mặt hắn lộ ra nụ cười lạnh.
Sự kiện thôn Mạnh Trang cho Đổng Quốc Khánh một niềm vui không nhỏ, sự kiện này được nhiều người coi trọng cũng chính là vì hắn ra tay thúc đẩy.
Đổng Quốc Khánh nhìn điện thoại của mình mà có chút trầm ngâm, sau đó hắn bấm máy gọi đi.
- Chủ nhiệm Miêu, tôi là Đổng Quốc Khánh của thành phố Đông Bộ.
Sau khi điện thoại nối thông thì Đổng Quốc Khánh dùng giọng nhiệt tình nói với đầu dây bên kia.
Thế nhưng giọng điệu cực kỳ nhiệt tình của Đổng Quốc Khánh lại được phản hồi bằng giọng điệu dịu dàng nũng nịu:
- Chào Đổng tiên sinh, bây giờ chủ nhiệm Miêu đang tắm, tôi là người giúp việc nhà anh ấy, chút nữa anh gọi lại nhé?
Đổng Quốc Khánh có tâm tình khá tốt, lúc này chợt cảm thấy mình đấm lên bông. Nhưng người giúp việc vẫn là người bên cạnh chủ nhiệm Miêu, bí thư Đổng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi, vì mình gọi điện thoại không hỏi đối phương là ai mà đã trực tiếp mở miệng rồi.
- À, chào đồng chí, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại lại.
Đổng Quốc Khánh đặt điện thoại trong tay xuống và cảm thấy không thoải mái, với cấp bậc của hắn vốn không nên mở miệng nịnh nọt một vị phó chủ nhiệm cấp phó giám đốc sở. Nhưng bây giờ thì hay rồi, hắn nhiệt tình nhưng không ngờ lại là úp mặt nóng lên mông lạnh.
Bí thư Đổng thật sự rất bực mình, hắn trầm ngâm giây lát rồi bấm số điện thoại của Đảng Hằng. Sau khi nối thông thì hắn trầm giọng hỏi Đảng Hằng:
- Thư ký trưởng Đảng, điều tra tình huống của thôn Mạnh Trang thế nào rồi?
- Bí thư Đổng, chuyên gia của phòng tài nguyên môi trường đã cho ra nhận định rõ ràng, thôn Mạnh Trang bị ô nhiễm, nhưng nguyên nhân ô nhiễm còn chưa tìm ra được.
Đổng Quốc Khánh cũng không quá coi trọng vấn đề này, tuy Đảng Hằng không có mặt nhưng hắn vẫn vung tay theo thói quen nói:
- Chỉ cần có thể chứng minh ô nhiễm là tốt, còn nguyên nhân ô nhiễm thì, hì hì. Thôn Mạnh Trang cách khu công nghiệp thủy tinh không xa, ngoài ra thì chỉ còn một ngọn núi, anh cảm thấy nguyên nhân sẽ là từ đâu ra?
- Bí thư Đổng, ngài nói rất đúng.
Đảng Hằng cũng có suy đoán như vậy, dù sao ở gần thôn Mạnh Trang cũng chỉ có khu công nghiệp thủy tinh mà thôi.
- Thư ký trưởng Đảng, hôm nay cậu vất vả rồi. Cậu liên hệ với các đồng chí phòng tài nguyên môi trường aài câu, cùng nhau cho ra biện pháp xử lý ô nhiễm. Ngày mai các đồng chí phòng giám sát đến thì chúng ta sẽ thừa nhận sai lầm, đồng thời cũng phải cho ra phương án giải quyết.
Đổng Quốc Khánh dùng giọng trầm thấp nói.
- Bí thư Đổng cứ yên tâm, bây giờ phòng tài nguyên môi trường đang cho ra phương án, sáng mai sẽ có phương án đưa đến cho ngài.
Kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại với Đảng Hằng, Đổng Quốc Khánh nằm lẳng lặng trên mặt ghế, lúc này hắn cảm thấy toàn thân rất thoải mái.
Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam giống như một tảng đá lớn dịch chuyển khỏi đầu Đổng Quốc Khánh. Dù Nhiếp Hạ Quân căn bản không lên tiếng quá nhiều ở phương diện tranh đấu của hắn và Vương Tử Quân, thế nhưng chỉ cần bí thư Nhiếp còn tại vị, như vậy hắn và hậu trường của mình cũng cực kỳ bận tâm đến bí thư tỉnh ủy Nhiếp Hạ Quân.
Bây giờ mây gió thay đổi, Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam, người tiến lên tiếp nhận vị trí bí thư tỉnh ủy lại chính là vị lãnh đạo không ưa Vương Tử Quân, là Hào Nhất Phong. Vốn Đổng Quốc Khánh không phải chỉ là một lần có ý dựa vào Hào Nhất Phong, thế nhưng đến gần thì Hào Nhất Phong lại tỏ ra rất coi trọng hắn.
Không có chuyện yêu vô duyên vô cớ yêu hay hận vô duyên vô cớ, Đổng Quốc Khánh là người lăn lộn quan trường nhiều năm, tất nhiên sẽ không khờ dại cho rằng Hào Nhất Phong coi trọng vì sự xuất chúng của mình.
Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn, những lời này thật sự không sai. Không còn sự giúp đỡ của Nhiếp Hạ Quân, Vương Tử Quân tuy vẫn có người sau lưng nhưng một bí thư tỉnh ủy muốn bới lông tìm bệnh thì dù cho anh có chặt chẽ thế nào chỉ sợ cũng khó thể chạy thoát được, chỉ có thể ảm đạm lui ra mà thôi.
Vua không ưa thì xưa nay dù là tài hoa thế nào cũng sẽ bị hủy, những người kia căn bản không thể thay đổi được vận mệnh dưới cái nhìn không ưa của thượng cấp, như vậy Vương Tử Quân dù có bản lĩnh cũng căn bản không thể nào thoát kiếp nạn.
Xem ra sau này thành phố Đông Bộ se tiếp đón thời đại thuộc về Đổng Quốc Khánh mình.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan không gian yên tĩnh, Đổng Quốc Khánh chợt nhíu mày, sua đó hắn cầm điện thoại nhìn thoáng qua số máy gọi đến, gương mặt vốn mất đi nụ cười lại trở nên tươi vui.
- Bí thư Đổng, vừa rồi thật sự xấu hổ quá, khi anh gọi điện thoại thì tôi đang có chút việc bận.
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh vui mừng. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Chủ nhiệm Miêu, ngài quá khách khí rồi, thật sự là tôi gọi điện thoại không đúng lúc mới đúng.
Đổng Quốc Khánh khách khí hai câu với chủ nhiệm Miêu, sau đó nói tiếp:
- Chủ nhiệm Miêu, ngày mai anh đến thành phố Đông Bộ, tôi sẽ cố gắng tận tình địa chủ, nhưng thành phố Đông Bộ chúng tôi chỉ là địa phương nhỏ, nếu có gì không chu toàn thì kính mong chủ nhiệm Miêu bỏ quá cho.