Bỉ Ngạn – Huyết Nguyệt Ly Hồn

Chương 42

Mộ Thánh Huân ngủ trong lòng Mộ Kỳ Hoàng, trên dung nhan xinh đẹp hiển lộ ra một nụ cười nho nhỏ, như một đóa bách hợp xuất trần vẫn còn sương sớm, làm người thêm yêu. Mộ Kỳ Hoàng vuốt mái tóc hồng sắc của Mộ Thánh Huân, hôn nhẹ, trong mắt đều là bi thương.

Huân nhi, nếu có thể, ta cũng không muốn buông tay a. Mộ Kỳ Hoàng cũng biết tình trạng của chính mình, nhập ma cùng thường nhân là không giống. Mộ Kỳ Hoàng không nghĩ kéo theo Mộ Thánh Huân, bởi vì chính mình không có linh hồn. Một ngày nào đó ….. hắn hội sẽ quên Huân nhi, hắn sẽ giết chết người mà mình yêu nhất. Vì Huân nhi mà nhập ma, hắn không hối hận, nhưng là, hắn không muốn chính mình sẽ mất đi người mà mình yêu nhất. Cho nên, trước khi mất đi lí trí nhất định phải rời đi.

Nếu như có thể tìm được một chỗ để ngủ say, vĩnh viễn ngủ say, như vậy ….. liền có thể tránh thương tổn Huân nhi đi? Mộ Kỳ Hoàng nhìn Mộ Thánh Huân, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Huân nhi, ta luyến tiếc buông tay, nhưng nếu phải đả thương hoặc hại ngươi, ta tình nguyện tự sát.

Vùi đầu vào cổ Mộ Thánh Huân, hít một hơi thật sâu. Huân nhi, hãy cho ta bồi ngươi một chút lần cuối cùng này đi ….. cuối cùng, một chút ……


Mộ Thánh Huân mở mắt ra, độ ấm truyền đến từ trên cổ làm hắn không khỏi mỉm cười, lúc này phụ hoàng, thật là khả ái a. Nhẹ nhàng quay đầu, “Phụ hoàng?” Mộ Kỳ Hoàng ôm lấy Mộ Thánh Huân, “Huân nhi tỉnh? Muốn ăn cái gì?”

Mộ Thánh Huân nghiêng đầu, “Ngô, ta nghĩ ăn … phụ hoàng.” Trên gương mặt tuấn mỹ mang theo ý cười nghịch ngợm.

Mộ Kỳ Hoàng áp trụ Mộ Thánh Huân, nở nụ cười tà, “Thật không, Huân nhi muốn ăn ta sao?” Đầu lưỡi trên vành tai Mộ Thánh Huân nhẹ nhàng liếm một vòng, làm cho hô hấp Mộ Thánh Huân có chút không xong. Mộ Thánh Huân bất mãn trừng mắt liếc Mộ Kỳ Hoàng, “Đúng vậy, chẳng lẽ phụ hoàng không muốn sao?” Mộ Thánh Huân lộ ra một biểu tình ủy khuất, khiến cho Mộ Kỳ Hoàng hít sâu một hơi.

“Tiểu yêu tinh!” Mộ Thánh Huân cười to, “Phụ hoàng, ta không phải yêu tinh, ta là … ma.” Khi nói ra lời này, cái đùi trơn bóng nhẹ nhàng cọ cọ vào đùi Mộ Kỳ Hoàng, rất có hương vị ***.

Mộ Kỳ Hoàng hít sâu một hơi, bàn tay ấm áp tiến vào trong y phục Mộ Thánh Huân, từ trên xuống dưới vuốt ve da thịt hoạt nộn của Mộ Thánh Huân. Khi đến đồn bộ (mông =]]) thì ngừng lại một chút, nhẹ nhàng nhấn vào một chút, đổi lại là một tiếng khinh hô của Mộ Thánh Huân.


Mộ Thánh Huân trừng mắt liếc Mộ Kỳ Hoàng, ngồi dậy, đô đô miệng, “Phụ hoàng thật xấu, Huân nhi không để ý phụ hoàng nữa.” Nói xong liền muốn xuống giường.

Mộ Kỳ Hoàng giữ chặt Mộ Thánh Huân, đỡ lấy thắt lưng Mộ Thánh Huân, “Yêu tinh! Chỉ một chút hỏa đã chạy rồi sao?” Mộ Thánh Huân cười khẽ, trừng mắt nhìn, “Phụ hoàng, Huân nhi chính là hảo hài tử, sẽ không ngoạn hỏa a.” Mộ Kỳ Hoàng cũng cười, “Đúng vậy, Huân nhi là hảo hài từ, vậy cấp phụ hoàng dập lửa đi.” Mộ Thánh Huân xoay xoay thân thể, tựa hồ là cố ý, lại tựa hồ như vô tâm.

“Phụ hoàng, Huân nhi sẽ không dập lửa, phụ hoàng vẫn là tìm chuyên gia đi. Huân nhi đói bụng, muốn đi xuống ăn cơm.”

Mộ Kỳ Hoàng ôm lấy Mộ Thánh Huân, “Nếu như Huân nhi không thể, vậy phụ hoàng có thể chậm rãi dạy cho ngươi.” Nói xong liền cởi y phục Mộ Thánh Huân, lợi dụng những tối qua vẫn chưa rửa sạch, làm cho Mộ Thánh Huân ngồi trên phân thân của mình.


Mộ Thánh Huân kêu lên một tiếng, khó mà hoàn toàn nuốt được thứ cực đại của Mộ Kỳ Hoàng. Mộ Kỳ Hoàng ôm lấy thắt lưng của Mộ Kỳ Hoàng, từng chút từng chút cho Mộ Thánh Huân ngồi xuống. Hậu đình Mộ Thánh Huân co rút lại, chờ sau khi hoàn toàn ngồi xuống, lại bất mãn mà vặn vẹo. Trên người Mộ Thánh Huân đều là mồ hôi, “Phụ hoàng … ta muốn …”

Mộ Kỳ Hoàng tà tà cười, “Huân nhi chính mình động.” Mộ Thánh Huân bất mãn mà trừng Mộ Kỳ Hoàng, rồi lại vì bất mãn trong cơ thể đang kêu gào mà tự mình động. Tay trái cầm lấy phân thân chính mình lộng lộng, thân thể cao thấp đong đưa, trên mặt tất cả đều là sắc thái diễm lệ.

Mộ Kỳ Hoàng nhìn mỹ cảnh kiều diễm trước mắt, cuối cùng nhịn không được, một phen nắm lấy thắt lưng Mộ Thánh Huân, mạnh mẽ cao thấp đùa nghịch. Đầu Mộ Thánh Huân vô lực tựa vào vai Mộ Kỳ Hoàng, theo động tác Mộ Kỳ Hoàng mà lên xuống, “Ân … ách … phụ hoàng, chậm một chút … Huân nhi chịu không nổi ….” Mộ Kỳ Hoàng phảng phất như không nghe được, kéo thân thể Mộ Thánh Huân xuống mạnh mẽ mà luật động.