Bỉ Ngạn – Huyết Nguyệt Ly Hồn

Chương 41

Mộ Kỳ Hoàng ôm Mộ Thánh Huân đến nơi của các trưởng lão, các trưởng lão ai cũng đều nghẹn họng mà nhìn trân trối, nhìn hai người không nói ra được lời nào. Chỉ có tứ trưởng lão vỗ tay, cười tủm tỉm nói, “Nguyên lai là do mệnh cách a, ta cuối cùng cũng hiểu được!”

Sauk hi Mộ Kỳ Hoàng đem thủ hộ chi ngọc vứt cho bọn họ, thanh âm canh lãnh đối bọn họ nói, “Lần này bỏ qua, lần sau tái để ta biết các ngươi dùng cái loại nhiệm vụ này, đừng trách ta không để mặt mũi cho các ngươi.”

Đại trưởng lão từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, thần thái ‘sơn bất động ta bất động’ đã khôi phục lại. “Hoàng thượng nói lời này là sai rồi, đây là chuyện tiểu điện hạ phải trải qua, là mệnh trung chú định.” Khí tức hắc ám trong mắt Mộ Kỳ Hoàng tức khắc gia tăng, “Ngươi có ý tứ gì.” Đại trưởng lão lắc đầu, “Hoàng thượng, huyết thống ràng buộc là thứ ngươi dùng để quấn lấy tiểu điện hạ. Nhưng là, tiểu điện hạ vẫn chưa tiếp xúc với nhiều người khác, ngài dựa vào đâu mà nói là hắn yêu ngài?”

Mộ Kỳ Hoàng sửng sốt, nhìn Mộ Thánh Huân trong lòng đã ngủ vì quá mệt mỏi, không nói nên lời.

Đại trưởng lão lắc đầu, “Hoàng thượng, tiểu điện hạ là một người nhất định phải bay đến chín tầng mây, nhưng ngài lại là ràng buộc của hắn. Ngài có lẽ không để ý, nhưng còn suy nghĩ của tiểu điện hạ thì sao? Ngài có hay không hỏi qua? Nam tử yêu nhau vốn đã phạm phải thiên lí luân thường, huống chi là phụ tử, cho dù tiểu điện hạ không để ý, chính là lưu ngôn phỉ ngữ tối đả thương người a! Ngài làm như vậy, có hay không nghĩ tới, nếu là sau này tiểu điện hạ tỉnh dậy, người khác sẽ đối đãi thế nào trước quan hệ của ngài và tiểu điện hạ?”


Mộ Kỳ Hoàng ôm Mộ Thánh Huân, khẩn khẩn mà ôm, thanh âm khàn khàn đối Đại trưởng lão nói, “Ta đã biết.”

Tam trưởng lão nhìn bóng dáng lạc mịch (cô đơn, để chữ này thấm hơn ^^) của Mộ Kỳ Hoàng, cau mày hỏi Đại trưởng lão, “Ngươi làm như vậy, có phải hay không rất tàn nhẫn?” Đại trưởng lão trầm mặc, Nhị trưởng lão lắc đầu, “Lão Tam a, này cũng là ….. mệnh trung chú định a. Trừ phi hắn có thể buông ra tất cả, nếu không thì chỉ có thể đứng trên cao và không được có một chút sai lầm nào.” Tứ trưởng lão thu hồi nét mặt tươi cười, ngưng trọng nói, “Huống chi, hắn đã nhập ma rồi a!”

Tam trưởng lão trầm mặc, đúng vậy, đã … là người nhập ma đạo rồi, như thế nào có tương lai?

Sau khi Mộ Kỳ Hoàng ra khỏi khu rừng, Mộ Thánh Huân tỉnh lại, mở to đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, đối Mộ Kỳ Hoàng nở ra một nụ cười sáng lạn. Mộ Kỳ Hoàng nhìn gương mặt Mộ Thánh Huân, ánh mắt ôn nhu đến có thể chảy cả nước. Vỗ về mái tóc huyết hồng của Mộ Thánh Huân, Huân nhi, Huân nhi của ta, sau này ta muốn đứng tại nơi tối cao a! Chính là … Huân nhi, ngươi hãy dạy ta như thế nào để buông tay?

Từ lúc xuất cung, Mộ Kỳ Hoàng đã quyết định hảo hảo mà buông ra tất cả, đem ngôi vị hoàng đế giao cho thái tử, liền xuất cung. Hiện giờ, hắn đã kiết nhiên nhất thân (một thân một mình), chỉ còn lại Mộ Thánh Huân.

Nếu là trước kia, Mộ Kỳ Hoàng tuyệt không nghĩ đến chính mình sẽ vì một người mà buông tha ngôi vị hoàng đế. Nhưng là, là vì Huân nhi a, Mộ Kỳ Hoàng cam tâm tình nguyện. Vốn dĩ, cái ngôi vị hoàng đế kia chỉ là một cái công cụ để hắn chứng minh thực lực bản thân mà thôi, là công cụ chứng minh cái “Dị loại” này là hơn hẳn bọn họ, chỉ vậy thôi.

Mộ Kỳ Hoàng biết chính mình đã nhập ma, lúc trước sư phó vì chính mình áp chế ma khí đã từng nói qua, bản thân một khi động tình, tất nhập ma đạo.


Về nhà …. nơi nào là nhà?

Trong gian phòng của tửu lâu ở Hàng Châu, hai người hạ xuống. Mộ Kỳ Hoàng hôn môi Mộ Thánh Huân, thật sâu thật sâu, nhãn mâu lóe ra quang mang ***, “Huân nhi, cho ta được không?” Mộ Thánh Huân gật đầu, trên má phải xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ, cười đến thật vui vẻ.

Mộ Kỳ Hoàng nâng chân Mộ Thánh Huân lên, đặt trên vai, cắn vào hồng anh trước ngực của Mộ Thánh Huân. Mộ Thánh Huân lúc đầu có chút bất mãn mà vặn vẹo, Mộ Kỳ Hoàng cầm lấy phân thân Mộ Thánh Huân lộng lộng, “Ân, phụ … aha …”

Mộ Thánh Huân nhắm lại hai mắt, không thấy ánh mắt của Mộ Kỳ Hoàng phía trên, tràn đầy bi thương.

Mộ Kỳ Hoàng tinh tế khẳng cắn cằm Mộ Thánh Huân, trên da thịt bóng loáng để lại hôn ngân. Hắc trường phát của Mộ Kỳ Hoàng tùy tiện xõa ra, cùng hồng phát của Mộ Thánh Huân triền tại một chỗ, trên sang đan tuyết trắng lại càng thêm nổi bật. Xuất ra hoạt tề, Mộ Kỳ Hoàng đưa ngón tay vào trong Mộ Thánh Huân khuếch trương. Mộ Thánh Huân ôm cổ Mộ Kỳ Hoàng, hãn thủy lâm li (mồ hôi đầm đìa =.=) nói, “Phụ hoàng, tiến vào.”


Mộ Kỳ Hoàng rút ngón tay ra, động thân một cái, liền đem phân thân chôn sâu vào cơ thể Mộ Thánh Huân. Mộ Thánh Huân nhịn không được cao giọng rên rỉ, tay lưu lại vết trảo sau lưng Mộ Kỳ Hoàng. Hai người kịch liệt hôn môi, tựa như ngày mai chính là tận thế. Trong mắt Mộ Kỳ Hoàng là tuyệt vọng, “Huân nhi, Huân nhi của ta.” Hai chân Mộ Thánh Huân tự động ôm lấy thắt lưng Mộ Kỳ Hoàng, trong kích động hắn không nghe được tiếng kêu của Mộ Kỳ Hoàng chứa đựng bao nhiêu đau khổ.

“Cái gọi là ma, là mất đi linh hồn, không có tương lai. Một khi tử vong, là hôi phi yên diệt. Nhớ kĩ: không thể động tình a!” Bên tai Mộ Kỳ Hoàng vang lên tiếng nói của sư phó, nhìn xuống khuôn mặt của người làm mình vướng bận, trong lòng Mộ Kỳ Hoàng là chua sót cùng ngọt ngào.

Cúi người xuống bên tai Mộ Thánh Huân, “Huân nhi, đừng quên ta.” Khóe mắt Mộ Thánh Huân rơi lệ, “Phụ hoàng …. A, Huân nhi chịu không nổi.”

Mộ Kỳ Hoàng mỉm cười, hôn môi Mộ Thánh Huân, trong khoang miệng tàn sát bừa bãi đoạt lấy chất lỏng ngọt ngào. Huân nhi, phụ hoàng không trông mong ngươi yêu thượng ta, nhưng là … cũng đừng … đừng quên ta? Ta sẽ buông tay, chỉ nhìn ngươi bay đến chín tầng mây. Đến lúc đó, chỉ cần trong lòng ngươi có bóng dáng của phụ hoàng, chỉ cần một chút thôi … là đủ rồi.