Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện

Chương 21

 

Nói lại chuyện Mẫn Châu, cô bay thong thả như vẫn bay hàng trăm năm qua để đi lại hay chu du khắp nơi. Đường đi băng rừng vượt đồi núi, sông suối có vẻ ngắn hơn đường bộ. Ở những nơi hoang vu này, không hề lo ngại sẽ vướng vào không gian lưu thông của các phương tiện trên không. Mẫn Châu thoải mái vô tư chẳng lo ai sẽ trông thấy mình, cô mặc một bộ váy đen, yếm trắng, đầu cũng đeo một dải trang trí từ vải cũng màu đen. Lúc này là gần 10g đêm. Cô còn vài cây số nữa sẽ đến trung tâm Sở cảnh sát Long Hà nằm tại Kiên Minh. “Kìa, đỉnh  tòa nhà Sở cảnh sát Long Hà đã trong tầm mắt từ phía xa. Ta sắp đến rồi! Một chuyến đi đêm nhiều bất ngờ.!” Mẫn Châu nghĩ thầm trong bụng. “Lâu quá, ta cũng không đến thăm Quách Minh, dù hắn là thuộc hạ của đại ca Trương Hán, một tay tài giỏi, nhớ ngày xa xưa, những khi luôn bên cạnh Trương Hán, gặp ta, hắn thầm mong có được ta nhưng vì là đàn em, hắn đành giấu chặt mong mỏi trong lòng. Tiếc là cuối cùng tất cả bọn ta lại ra nông nỗi này. Không biết hắn giờ ra sao?”. Mẫn Châu mải nghĩ, đã bay ngang qua tòa nhà Sở cảnh sát Long Hà, cô biết là Trần Khắc Kiệt đã về nhà từ lâu. Cô đổi hướng bay về nhà hắn. Khi vào thành phố, Mẫn Châu bay cao và nhanh hơn để tránh bị người ở mặt đất phát hiện.

 

Mẫn Châu đã đáp xuống căn nhà biệt lập trên một khoảng đất nhỏ của trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt. Hắn đang ngồi tư lự một mình trên phòng đèn sáng. Trong phòng riêng của hắn trên lầu, từ độ đó trở đi toàn treo những thứ phù phiếm ma quái, hắn thường tĩnh lặng một mình trong bóng tối chỉ thắp một bóng đèn duy nhất, những lúc đó mặt mũi rất ngầu, hai con mắt loe lóe ánh sáng. Từ ngày Trần Khắc Kiệt tham gia chính vào vụ phá án căn nhà ông Trương Thế Tuyệt, vốn là người mưu lược, tài trí cao cường, Trần Khắc Kiệt đã chỉ đạo nhiều cuộc phá án, ra nhiều hành động gần tìm ra manh mối của toán yêu tinh trú tại nhà ông Trương Thế Tuyệt; đụng phải lực lượng con người, Trương Hán đã cho Quách Minh là cánh tay trái của mình hạ sát Trần Khắc Kiệt và nhập vào hắn, điều khiển đổi hướng cuộc điều tra, một số trinh sát Sở cảnh sát tham gia vào cuộc điều tra này đã mất mạng hay chạm trán với ma quái, rồi vì sợ những chuyện xui xẻo, lại theo lệnh của thanh tra phân tán hướng điều tra, cuộc điều tra đã khép lại đầy nghi vấn được hơn ba năm.

 

Mẫn Châu vừa bay qua sân nhà, cô đáp xuống mái ngồi nép trên mái nhà. Con chó nhà Trần Khắc Kiệt vừa thấy một nhân vật tiếp cận vào nhà bằng đường không, nó vểnh tai, ngẩng mặt sủa vài tiếng đầy căm tức, vì với nó con đường đó nó không thể xông lại tấn công đối thủ. Mẫn Châu vừa đáp xuống mái nhà, nép ngay sang bên khi có tiếng người ra mở cửa. “Tinô! Tinô!” Có tiếng mở cửa, vợ của Trần Khắc Kiệt vừa đi ra ngoài sân xem có ai vào không? Cô thấy con chó cứ hướng mặt lên phía phòng chồng mình mà sủa, cô lại nghĩ, hẳn nó dọa một con mèo nào vừa đi lạc. “Tinô! Tinô! Im lặng, suỵt suỵt!” Cô đi ra kéo con chó vào trong lồng đóng cửa lại. Lúc này, Mẫn Châu sau khi tránh vợ Trần Khắc Kiệt mới đi lại trên mái nhà gần phòng Trần Khắc Kiệt. Cô nhảy vào trong, đứng sau lưng hắn. Con người đang ngồi tĩnh lặng trong phòng vội lên tiếng “Nàng đến tìm ta có việc chi? Đã lâu, ta cũng không gặp.” Mẫn Châu đáp lại “Khá khen, huynh vẫn tinh trí quá!” “Quả đúng rất lâu, ta không gặp lại huynh.”

 

Trần Khắc Kiệt vội quay lại, nhìn kỹ hơn người con gái mình thầm lâu ngưỡng mộ, dù giờ bộ dạng hắn đã thay đổi trong hình hài của một trưởng thanh tra cảnh sát uy quyền. Hắn nói:

Ta có cần hiện nguyên hình để tiếp chuyện nàng?

Mẫn Châu đáp ngay:

Không cần đâu, tâm địa huynh dù sao vẫn mãi mãi là Quách Minh của muội!

Nhưng trong bộ dạng một thanh tra cảnh sát, xem ra huynh trông cũng khá hơn –

Mẫn Châu nói vậy ắt hẳn là nói lái sang chuyện cô chỉ phục ý chí của Quách Minh, nhưng xưa kia trông hắn rất xấu xí dị hợm như một kẻ cướp, cô vẫn phục cá tính của hắn nhưng nếu được mang cá tính đó vào hình hài của trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt mưu trí thì hay hơn, đó là sự kết hợp tốt hơn. Cô không thể nói ra rằng Trần Khắc Kiệt chứ không phải Quách Minh rất đẹp mã. 

 

Quách Minh hiểu ẩn ý, cảm thấy buồn bã mà không thể nói, hắn cúi đầu xuống, rồi lại hỏi:

Ở bên nhà có chuyện gì, mà nàng đích thân qua đây tìm ta?

Cuộc sống bên Sở này quá nhiều thứ mới mẻ mà ta phải học hỏi lại từ đầu, rốt cuộc giờ ta phải quen với cuộc sống này, và đóng vai người chồng, người cha của những con người xa lạ, ta chẳng thể nào yêu thương!

 

Mẫn Châu thấy quả nhiên trước mặt nàng, một con người đầy uy quyền, khuôn mặt sắc sảo, với những cá tính quả quyết của Quách Minh. Cô cũng thầm mong muốn đến chuyện kia. Vốn là ngày trước, khi gặp nhóm cướp này, ngoài tên cầm đầu Trương Hán ngang tàng, ưa chém giết, tên cận vệ thứ hai của hắn là Quách Minh có cá tính thu hút cô hơn, bên cạnh Kinh Bá. Nhưng bản chất tham tàn, háo sắc của Trương Hán đã giật lấy cô trong sự thầm mong ước của Quách Minh. Kể từ đó trở đi, hai người chỉ nhìn nhau không khi nào gần gũi. Tuy nhiên, Mẫn Châu lại đánh giá thấp ngoại hình thô tục của Quách Minh, đó là một thiệt thòi cho hắn. Còn giờ đây, trước mặt cô, con người với cá tính thu hút xưa kia đang hiện hình trong một cơ thể và diện mạo khác hẳn. Đây cũng là một thứ mới mẻ có thể thu hút cô, ít ra là trong lúc này.

 

Lần này, Mẫn Châu không bàn với Trương Hán mà tự quyết và nghĩ ra mưu kế. Cô một mình bay đến gặp Trần Khắc Kiệt. Hai người đang đứng giáp mặt nói chuyện với nhau.

Mẫn Châu nói:

Chuyện huynh sang đây cũng là do tình thế! Vì sự yên bình cho tất cả bọn ta, và để tránh con người sẽ phát giác chúng ta đang hiện diện phía sau họ.

Muội và huynh, dù hoàn cảnh mà gặp nhau song chẳng bao giờ có thể nên chuyện gì.

Trần Khắc Kiệt – Quách Minh trả lời:

Ta biết, thời gian đã cho ta hiểu điều đó!

Hai người lại nói:

Trước hay sau khi gặp huynh, muội đã thành vợ người khác. Rồi chuyện đến, huynh cũng không phải ở vai vế mà dành cho muội. Tình cảm có thể bay bổng phiêu du qua nhiều thứ bậc, nhưng xã hội lại luôn có thứ bậc.- rồi hắn nói tiếp - Ta đã theo Trương Hán, quanh năm suốt tháng chỉ biết chém giết và tửu sắc, nhưng từ khi gặp nàng ta mới hiểu tình cảm ra sao?

Muội cũng chỉ là một thôn nữ trong rất nhiều cô gái, dù có sống với huynh, muội cũng sẽ già xấu đi, trăm hoa khoe sắc, chẳng lẽ trong thiên hạ lại không có ai để huynh so sánh. Có nhiều chứ!

Nhưng ta cũng sẽ già đi như muội, ta đâu có trẻ mãi để tơ tưởng đến nhiều người.

Tiếc là chúng ta đều không thể già đi được, khi sự việc đến, rồi tất cả chúng ta vẫn mãi ở cái tuổi ấy. Cuộc sống hàng trăm năm qua, vẫn là muội và các cô hầu bên cạnh nhóm của huynh!

Nghe đến đây, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh như ấm ức muốn nghẹn ngào nói, hắn quay mặt nhìn Mẫn Châu nói:

Đó chính là điều phiền muộn của ta. Ví như ta không thể có nàng, thời gian sẽ nguôi ngoai dù ta mất nàng mãi mãi, cuộc sống đưa đẩy và luyện võ công sẽ giúp ta quên đi. Nhưng hoàn cảnh đưa tất cả chúng ta vào cảnh chung sống, Trương Hán, đại ca, vì tình nghĩa, ta không thể trở mặt với đại ca. Trong khi đại ca đã dành riêng muội cho mình, hàng trăm năm qua, ta phải chứng kiến cảnh người con gái mình thầm yêu trong vòng tay kẻ khác. Mãi mãi dừng ở đó, quả là một nỗi khổ tâm.

Mẫn Châu nói thản nhiên, thái độ chân thực:

Nếu huynh quả có tình ý với muội, trước sau gì tình cảm đó cũng nảy nở thành chuyện, một khi muội cảm phục tấm lòng huynh, nghĩa là muội đã yêu huynh, dù cho những ân ái chàng không được may mắn mà có.

Trương Hán không hề yêu muội! Đại ca chỉ mê sắc dục. Tình yêu của đại ca chỉ như con thú đực vồ con thú cái.

 Trần Khắc Kiệt – Quách Minh thất thần, nói:

Không lẽ ta đã hiểu sai nàng tứ trước đến nay! Nàng chỉ sống với đại ca như hoa đẹp trót mọc trong bùn lầy.

Mẫn Châu nói:

- Chỉ đúng một phần thôi. Với muội không còn tình yêu nữa, nhưng tình cảm thân ái muội vẫn luôn có.

Trần Khắc Kiệt – Quách Minh ngẫm nghĩ một lúc. Mũi chàng đã đánh hơi ra thứ nước mùi độc chiêu mà Mẫn Châu đang dùng trên cơ thể, hai người lại nói

Muội có chút việc sang đây nhờ huynh. Lâu nay muội được Trương Hán chỉ dạy võ công, từ một cô thiếu nữ chân yếu tay mềm, nay cũng có chút võ nghệ trong người, tuy là không dám sánh với huynh, nhưng muốn có một buổi đàm đạo về võ công, huynh chỉ bảo tường tận hơn, biết đâu qua đây muội sẽ biết thêm nhiều nhược điểm của mình

Ta rất sẵn lòng. Võ công cũng như kiến thức, một người không thể tự nghĩ ra, nếu nó là sự thu thập của nhiều người, dày công học hỏi, bản thân ta cũng nhờ người khác chỉ dạy, thì người ham học hỏi như muội ta cũng đâu tránh né …

Ở đây có thể không tiện, xin huynh theo muội – nói rồi Mẫn Châu bay qua cửa sổ

Ừm, được! - Trần Khắc Kiệt – Quách Minh ra mở cửa ngoài cốt để trong nhà biết là anh đã ra ngoài, rồi phóng theo Mẫn Châu qua cửa sổ.

 Mẫn Châu bay trước, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh bay theo sau. Cả hai hướng ra ngoài thị trấn đến một cánh rừng. Cảnh rừng khuya vắng lạnh, chỉ có cây cối, các loài thú đã đi ngủ, đêm nay trăng sáng vừa đủ để cho họ trông thấy mặt mũi nhau khi đứng dưới đất. Chọn một nơi có bãi đất trống, Mẫn Châu nhảy xuống, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh cũng vừa theo sát nàng. Cả hai nhìn nhau, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh mở miệng nói:

 

Được, xin mời muội ra tay trước để huynh tiếp nhận chiêu thức võ công của muội, ngoài ra còn để hiểu công lực đến đâu?

Xin huynh đừng chấp, muội ra tay đây.

 

Vừa nói xong, cô đã thu cước chân chuyển từ thế đứng sang thế tấn trong võ, tay múa dọc ngang khởi động, được chừng ba mươi giây đồng hồ, lúc này Trần Khắc Kiệt – Quách Minh đã đứng vững chãi, tay nắm chặt để dồn khí lực, Mẫn Châu lao vào đánh vào đầu Trần Khắc Kiệt – Quách Minh. Hắn vừa né cú phạt xuống đầu, đưa tay ra đỡ. Cô lại quay ngang thúc một nhát vào bên hông, nhưng hắn cũng đỡ và đẩy cô ra. Trần Khắc Kiệt – Quách Minh vẫn chỉ ra chiêu ở thế thủ và chống đỡ nhưng có ý hướng dẫn cho cô hiểu từng chiêu và cách tiến lùi, di động thân thể.

 

Trong màn ra tay, mùi hương trên người nàng theo mồ hôi dần dần tiết ra thơm lừng cả một không gian quanh chỗ hai người đứng. Ngửi thấy mùi đó, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh lòng càng phấn chấn hơn, dường như hắn dần dần cố gắng tăng công lực và miếng võ lên để cho cô phải chống trả, qua đó để cô càng tiết ra nhiều mồ hôi hơn. Đó là ẩn ý của hắn, Mẫn Châu nhanh chóng hiểu ra ngay. Cô nghĩ “Ta quả không thể yêu nổi Trần Khắc Kiệt – Quách Minh nhưng hắn là người có tâm tình rất thực lòng với mình, qua trăm năm, mà tình cảm ấy vẫn chắc như núi, trong như nước từ khe đá, không hề lung lay hay vẩn đục. Nay ta có chuyện cốt nhờ hắn, nhưng sợ nhờ vả không chưa chắc hắn đã ra tay, mà cũng không thể nói chuyện này cho đại ca, biết đâu vì nóng tính mà làm hỏng việc. Ta sẽ thưởng công cho hắn trong việc này, cho hắn thỏa dịp bấy lâu mong đợi. Hình như mình vẫn còn thu hút gã có ngoại hình ghồ ghề này!”. Nghĩ xong, cô bắt đầu chuyển sang những tư thế võ uốn éo, thu động tác lại sao cho để tâm điểm chú ý, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh chỉ có thể tập trung vào ngực cô. Cô cố gắng ưỡn nhẹ, trong khi đánh nhún nhảy thêm để cho lớp yếm tụt dần xuống. Trần Khắc Kiệt – Quách Minh đánh vài chiêu nhận thấy yếm của nàng đã lỏng đến hơn hai phần ba, khi nhảy nhót hai bầu ngực cứ rung rinh, mùi thơm chung quanh càng làm hắn điên đảo. Những tư thế của hai người như điệu nhảy, khi cô đánh vào mặt hắn, hắn đỡ, cô sượt ngang qua, có lúc như đang quay mặt đứng sát nhau, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh nhìn chằm chằm vào cổ nàng thèm thuồng.

 

Dần dần hiểu nội khí trong nàng đã dâng lên, công lực và sức lực cũng tăng gấp hai ba lần, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh lúc này mới ra tay. Hắn lừa nàng một chiêu và vung hai ngón trỏ điểm một huyệt tại gần vai nàng, lúc sau lại điểm liên tiếp hai ba huyệt quanh đó. Mẫn Châu đã thấm điểm huyệt, cảm thấy phấn chấn vô cùng, trong người như đã khai thông mọi luồng khí, cả lòng ham muốn cũng nổi lên. Đánh được một lúc, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh lại lừa cô để điểm vào những huyệt ở bụng, háng, thật sự cô không thể hiểu những chiêu lừa miếng này, nên liên tục những cú đá của cô bị hắn bắt trọn, và giữ lấy chân, hắn điểm rất nhanh vào những huyệt trên đầu gối và háng. Cảm giác nhột và nôn nao được khởi hoạt chạy rần rần khắp người cô. Cô trụ không còn vững trên hai chân, vừa đánh vừa hơi run run đầu gối, múa may không vững, chính thế lại càng ra đòn sơ hở, Trần Khắc Kiệt – Quách Minh đã liên tiếp tóm được nàng và điểm tất cả các huyệt chính thống trên người nàng để khai thông dục tính. Nhưng nàng lại muốn cho hắn làm vậy.

 

Đến khi múa may quay cuồng không còn vững, nàng vẫn giữ thể diện tiếp tục đấu, để đưa hắn vào vòng luyến ái một cách tự nhiên hơn. Yếm áo trong đã tuột một bên, vú thấp thó trong hai áo ngoài. Trần Khắc Kiệt – Quách Minh nảy ra một ý nghĩ quái chiêu, hắn muốn qua các đường võ công sẽ cởi hết được quần áo nàng gần như lõa lồ. Vì thế, những tuyệt chiêu võ công đã học trong hàng trăm năm qua, hắn dần dần trổ hết. Một cú rướn tới hụt của nàng, khiến nàng chao đảo ngã vào tay hắn, nhanh tay hắn đã tháo được dây quấn ở lưng. Nàng lùi lại hắn lại xấn tới giáng hông, nàng phải đưa tay ra đỡ thì hắn lột được áo bên phải hở cả bả vai.  

 

Đột nhiên, cả hai dừng đánh thu võ công, nàng lao vào, hắn cũng dang tay ra đỡ, ôm ngang hông, nhấc nàng bay lên một bãi đá bên cạnh, đặt nàng xuống và cởi bên áo tay trái. Hôn đôi môi chúm chím mọng đỏ. Trần Khắc Kiệt – Quách Minh nói:

Ta đã chờ đợi giây phút này cả trăm năm qua, có lúc tưởng như nó không bao giờ đến.  Vậy mà giờ nàng đang ở ngay đây

Có lòng chờ đợi, ắt sẽ có ngày chàng được, ta chưa yêu chàng, nhưng đêm nay, khâm phục tài trí mà dâng trọn vẹn cho chàng, hôn thiếp đi, bờ môi này, ngực vú này đây đang chờ chàng đặt lên đó cái hôn nồng nàn.

Hắn hôn nàng cuống quít, say đắm, như muốn dính vào má nàng, hắn lại thụt xuống hôn ngực nàng chút chít như muốn nuốt trọn cả hai vú. Những khai thông cảm giác giờ đây đã có cái miệng và đôi tay của hắn đang vuốt ve, nàng cảm thấy khoan khoái hơn.

 

Nhổm dậy, hắn hỏi:

Vậy nàng yêu ai?

Thiếp không yêu ai nữa! Tình yêu của thiếp đã chết!

Với ai mà nó không còn!

Với một người nhưng người này phản bội thiếp!

Chu Hùng!

Ừ, nhưng thôi đừng nói nữa!

Thế ta cũng an lòng, coi như bao năm qua, nay nỗi phiền muộn ta được giải tỏa, và mãi mãi về sau ta sẽ không vẩn nghĩ nữa!

Sao chàng quá khờ!

Ta khờ sao?

Tình cảm một người đàn bà vì tâm phục chàng đang dâng hiến cho chàng, lại không nhận, tận hưởng, nó cũng ngang như tình yêu, mà còn hỏi vòng vo

Ta hỏi vòng vo ư?

Chứ nếu không nãy giờ ai khơi toàn chuyện xưa ra nói

Ừ nhỉ

 

Ôm nàng một lúc, hắn dừng lại, Mẫn Châu lại đẩy ngửa hắn nằm xuống, cô lần dò xuống quần hắn, hắn đang mặc một chiếc quần tây thời nay, cô tháo phécmăngtuy, gỡ của kín của hắn và liếm mút kích thích. Cô nhổm mông, hai tay chống ngang hông hắn. Hắn thấy tê tê, run run toàn thân, nhắm nghiền mắt nói với nàng:

Mẫn Châu! Ôi tuyệt quá, ta thích nàng như thế, nàng chiều ta quá!

Ừhm, ừhm – Mẫn Châu ậm ừ, đầu gật gật đồng tình

A, a, à! Sao mãi đến giờ ta mới được diễm phước này, kể từ lúc ta gặp nàng đã hàng trăm năm qua …

 

Được một lúc, hắn lại bật cô dây nhảy ra phía sau, thọt của kín tới, rồi vừa làm vừa hỏi, đây là một kiểu “vừa làm vừa xao nhãng” tự nhiên như đang nói chuyện

Nàng ồ, ồ, ồ muốn nhờ ta việc gì?

Thiếp ối, ối, ối đúng là có chuyện nhờ chàng. Để thiếp kể chàng nghe, ái, á, á!

Mẫn Châu bèn thuật lại chuyện dài về việc mình vô tình sinh nghi Đào xao nhãng công việc và có người tình mới. Cô còn kể chuyện sai A Xuân đi rình Đào và lấy được súng của Long. Trần Khắc Kiệt vẫn ậm ừ có vẻ suy nghĩ. Mẫn Châu lại giục khéo “Nhanh lên được không, đừng dừng lại như vậy, cứ giữ nhanh nhanh như vậy!”. “Yên tâm, đây này a, a, ày! Thấy chưa”. “Chưa, nó hết rồi, bắt đền chàng làm lại đi, nó vừa lên thì”. “Rồi, thấy chưa”. “Ừ, ái da aa, thấy rồi, chàng làm ơn giữ như vậy!”

Mẫn Châu nói:

Thiếp muốn mượn gió bẻ măng, thiếp sẽ đưa chàng súng của tên đặc vụ kia, chàng hãy ra tay hạ sát lão họa sỹ tại nhà, rồi để súng đâu đó tại hiện trường, cảnh sát sẽ nghĩ là tên kia giết mà đưa hắn về!

Sao, nàng nói ta là kẻ xấu à, chỉ biết đi đánh lén hay sao.

 

Mẫn Châu xô hắn ra, lại quay xuống hôn chỗ kín của hắn, một lúc lại đẩy hắn nằm ngã ra đất. Cô ngồi trên người hắn như ngồi trên thân cây, quay lưng về mặt hắn, từ từ cho nó vào và tiếp tục lắc lư.

Thiếp nói chàng không xấu! Chỉ có làm thế ta mới cảnh cáo tên kia!

Ừ cũng phải.

Nhưng sao ta không giết hắn mà giết lão họa sỹ nào đó.

Giết hắn thì chàng quá khờ, cảnh sát sẽ kéo cả ổ đến nhà ta, chẳng những kết thúc điều tra, họ lại mở cuộc điều tra lớn hơn.

Ừhm

Ta chỉ giết tên họa sỹ, xem sao, tình hình còn rất phức tạp, chưa thể manh động.

Trần Khắc Kiệt – Quách Minh cũng hiểu thoáng qua tình hình, mặc dù vẫn gồng lưng lên đẩy tới lui về khi đang trong cuộc ái ân, hắn hiểu quan trọng là có nơi ẩn náu cho cả bọn, từ đó có thể săn mồi dễ dàng, chứ manh động thì chỉ xung đột trong chốc lát, cảnh sát sẽ đến phá sập cả ngôi nhà ấy, đào xới tung lên cả đường hầm bên dưới. Hắn lại hỏi:

Chuyện này lâu chưa?

Á, á,.. chỉ mới hai tuần thôi huynh!

Chính xác bao lâu, nàng không nhớ à? Để ta còn xem lại công tác bên Long Hà, xem có ai nói gì mấy ngày qua không?

Á, á, Sao huynh bắt muội có thể nhớ rõ nổi trong lúc này, huynh đừng có dừng lại nhá!

“Được để ta xem nhưng hình như cũng đến lúc rồi” hắn vừa nói thì ngồi lên dí Mẫn Châu đổ xuống, lúc này hắn lại lấy thế chủ động ở trên, còn nàng thì bị động mà nhổm mông lên, nàng hỏi “Đến thời cơ hay sao? Á, thiếp không thể chịu nổi nữa, run quá, tê quá huynh ơi!, “Không, đến lúc để ta hạ nàng đây!”. Cả hai rú lên vài tiếng rồi nằm vật ra.

 

“Cám ơn, nàng đã cho ta thỏa cơn khoái lạc, từ giờ trở về sau, nếu không được bên nàng, ta sẽ ghi nhớ mãi giây phút này”. “Chàng đừng nói vậy, chàng cũng làm cho thiếp mãn nguyện hơn bao giờ hết!”. Nàng nói tiếp “Chàng này, ổn định lại khí lực đi, đêm nay thiếp sẽ dành chọn cho chàng đến công lực cuối cùng!” “Được, ngày mai cả hai sẽ mệt mỏi bải hoải”. Hắn nói “Nàng có thể chịu nổi mười hai cái trong đêm không?” “Đến khi trời sáng, thiếp vẫn chịu được và trao cho chàng”. “Tốt thôi!”

 

Mẫn Châu kéo áo lại, lấy trong tay nải bên cạnh ra khẩu súng của Long đặt vào tay hắn, cô nói:

Thiếp nhờ chàng lần này! Súng của hắn đây! Mong chàng giúp cho!

Ta sẽ làm! Việc đó không khó.

Như để cảm thông, Mẫn Châu kéo đầu hắn vào cổ, ngực mình mà nói:

Hôn ngực thiếp đi! Có phải ngày xưa chàng từng nhìn sâu thẳm vào mắt thiếp!

Đúng, thân thể nàng như viên ngọc quý với ta.

Tại sao không hưởng đi! Ngọc quý đeo một lần còn hơn không bao giờ có để đeo.

Ôi, Mẫn Châu, ta yêu em à, à, à! – nói đoạn hắn khóc òa tuôn trào dòng nước mắt, gục đầu vào ngực cô, hiểu là chẳng bao giờ còn nhiều dịp như hôm nay nữa, người trong mộng của hắn không thể ở bên cạnh hắn.

Mẫn Châu cũng muốn sụt sùi, nàng lấy tay vuốt ve đầu hắn đang dúi vào cổ, vai, ngực mình, nàng hỏi:

Chàng thấy em có khác ngày xưa không!

Không, không hề, vẫn như ngày xưa ta mới gặp em – hắn trả lời, lúc lúc lại ngừng hôn hít ngẩng mặt lên nói

Phải rồi, chúng ta mãi mãi đâu có già đi, kể từ ngày đó!

Để ta cứ mãi được nhìn thấy em và ta không già đi, nhưng ở thân xác của tên thanh tra này, ta già đi mỗi năm.

Ah, ah … cách chàng hôn em, em biết chàng một mực yêu em, khác với Trương Hán, đại ca rất thô bạo với em!

Ta ước gì chúng ta đừng thay đổi nữa, để ta có nàng ngàn năm!

Nhưng em không thể ở bên chàng! – Mẫn Châu trốn tránh ẩn ý

Biết rồi!

Chỉ thỉnh thoảng thôi!

*

Tại nhà trưởng thanh tra Trần Hiếu Tuấn, khi cả nhà đang dùng bữa sáng. Ông Tuấn đã ăn mặc gọn ghẽ trong chiếc sáo sơ mi thắt càvạt nhỏ, chiếc cà vat dường như đã tồn tại theo thời gian qua hàng trăm năm nó vẫn trở thành điểm nhấn khá ấn tượng lịch lãm có khi lại ôn hòa giản dị cho cổ và cổ áo đàn ông, tuy nhiên, chiếc cà vạt cũng được thu gọn lại. Ngồi bên cạnh tại bàn ăn đã có vợ ông, hai cháu nhỏ, và ông bà nội bọn chúng. Một mẫu gia đình ba thế hệ truyền thống ổn định được duy trì tốt đẹp trong xã hội thời hiện đại. Họ đang dùng bữa sáng, ông Tuấn trầm ngâm mải ăn mà từ lúc dậy thay quần áo đến giờ, cho đến khi ngồi vào bàn, ăn một cách chăm chỉ chưa hề mở một lời nào với những người còn lại. Khi hai ông bà đã ăn nhẹ xong, đứng dậy đi vào trong. Vợ ông cảm thấy lo toan những tính toán của gia đình họ những ngày gần đây, bà nói:

 

Anh Tuấn, gần đây cụ ông bệnh cao huyết áp có vẻ trầm trọng trở lại, cụ bà già, hơi lú lẫn, không còn phân biệt được thuốc này thuốc kia, đã nhiều năm qua cụ bà chăm sóc ông khá tốt nhưng giờ lại không thể ….

 

Bà Hương lại dừng lời nói giữa chừng, thăm dò ý chồng. Bà nhận thấy ông Tuấn vẫn nghe nhưng lại nhai thức ăn trong miệng liên tục dường như ông không dừng việc ăn uống cho câu chuyện này. Ông vẫn im lặng. Bà nói tiếp:

- Có lần khi cụ ông trở chứng, bà đến giúp ông nằm nghỉ, lúc cho ông uống thuốc cầm huyết áp, lại quên cho bỏ thuốc mà đưa nhầm ly nước với vài viên Vitamin tổng hợp. Khổ thế đấy! Cũng may vài lần như vậy cụ ông xuống huyết áp chứ nếu không có thể đột quỵ mà đi ngay …

 

Ông Tuấn vẫn không trả lời, ông vừa xơi gọn xong món bánh mì, và kéo tiếp đĩa thịt gần lại bàn. Dù sao, ông cũng là người khá chăm chút cho cơ thể và quan tâm đến dinh dưỡng. Có vẻ công việc tại Sở, dạo này quá nhiều áp lực, đè nặng lên tâm trí ông. Bối rối, đơn thế trong câu chuyện, bà Hương bắt đầu hơi xúc động.

 

Bên góc kia, hai đứa trẻ thằng Hưng con ông mới 13 tuổi và chị Mai 17 tuổi sắp thi đại học năm nay cũng đang dùng bữa sáng, tuy nhiên bọn chúng không có vẻ quan tâm câu chuyện này:

Chị Mai, năm nay chị có định thi vào ngành cảnh sát giống bố không?

Chưa biết, nhưng chị thấy thích ngành kinh tế - quan hệ quốc tế hơn? – Mai trả lời

Thôi đi chị! Chị thi vào ngành cảnh sát như bố đi, nếu đậu bố hứa sẽ thưởng cho chiếc xe máy đấy, nhưng chị cố thuyết phục bố mua xe hơi đi, có xe chị em mình tha hồ đi chơi! – Hưng chồm lên nói khe khẽ bên tai chị nó

Không biết bố có đồng ý không? Có xe thì thích hơn là phải đi học bằng xe công cộng, xe hơi thì chưa biết, nhưng không lẽ vì một chiếc xe, ta phải hoán đổi cả sở thích của mình sao? Em cứ lo đi chơi?

Thôi xe hơi đi chị, xe hơi đi!

Để xem đã!

Thằng Hưng lại nảy sang ý khác:

Nếu bố không mua, chị bảo anh Trung thường xuyên mang xe lại đây đưa chị em mình đi chơi đi – Hưng vội nhớ ra một “đối tác” khác của chị nó, anh Trung – người yêu của Mai

Mai vùng vằng đẩy Hưng ra:

Em nghĩ chị mày như một vật thế chấp! Anh Trung mang xe qua đây, em chi tiền đổ xăng đi!

Bà Hương quay sang nói Hưng:

Hai đứa mày nói chuyện gì thế, cứ làm như bố mày là cái mỏ vàng sống không bằng. Không có xe to, xe nhỏ gì hết! Ăn nhanh còn đi học, còn phải đón một tuyến xe buýt, rồi tàu điện mới đến trường, không còn thời gian đâu!

Vâng, vâng … - Cả hai nói lí nhí, lại chăm chỉ ăn.

 

Bà Hương lại quay sang nói ông Tuấn:

Tôi nghĩ, nhà ta nên mua một robot chăm bệnh nhân tại nhà, để thay cho cụ bà chăm cụ ông, tôi biết như thế chi phí sẽ hơi cao, nhưng việc này cũng cần thiết cho sức khỏe ông cụ.

Ông Tuấn giờ mới nói:

Tôi biết, bà không phải nói. Nhưng lại nhờ vị trí của tôi tại Sở, mà lại vay từ Quỹ trợ giúp của Ngành thêm nữa, bà xem còn mặt mũi nào nữa! Chẳng phải nhà ta, đang vay tiền dài hạn từ Quỹ này để trả cho căn nhà này hay sao.

Nhưng đây là vấn đề an toàn, sức khỏe cho ông cụ, cụ bà đã lú lẫn rồi, cả hai cụ năm nay cũng ngót trên 80 rồi. – bà Hương nói

Như sực nhớ ra chuyện gì, ông Tuấn hỏi:

Thế cách đây ít lâu nhà ta có mua robot giúp việc nhà cho bà rồi, đấy không phải bớt việc nhà hay sao? Còn tiền ăn học của thằng Hưng, con Mai, rồi năm sau nó đậu đại học, tôi đã hứa tặng nó một chiếc xe.

Bà Hương cũng cáu lên:

Thế làm sao, tình hình sức khỏe cụ ai sẽ lo!

Ông Tuấn cũng ngạc nhiên hỏi

Tất nhiên là cụ bà, không lẽ tôi nghỉ làm ở nhà để chăm sóc cụ ông, còn cụ bà thay tôi vào Sở làm, tôi mà nghỉ thì cái nhà này cũng sập, tất cả vào trung tâm cứu trợ xã hội mà sống,

Trước hết bà cần sắp xếp chu đáo thuốc men lại, bỏ hết những thứ thuốc lạ, cho tất cả thuốc cần dùng cho cụ ông vào một túi nhỏ, theo từng liều mỗi lần uống chỉ lấy ra thôi, không cần đếm. Cụ bà chắc sẽ làm được chuyện này.

Điện thoại trong túi ông Tuấn reo:

Alô, nghe đây!

Từ đầu kia có nội dung:

Thưa thanh tra, sáng nay Sở vừa nhận được bưu phẩm mật của đặc vụ mã số: xxx mới gởi về. Anh tranh thủ đến sớm xem xét! 

Thế hả! Tôi đến ngay! – ông Tuấn ngẫm nghĩ, “Không hiểu mấy ngày cho Long nghỉ phép, cậu ta đã tìm được thứ gì mà gởi về, chưa biết sao, nhưng số tiền cho cậu ta ăn nghỉ trong mấy ngày qua cũng đáng kể rồi”

Bà Hương vội nói:

Thôi anh tranh thủ mà đi! Mấy hôm nay anh có vẻ làm sao?

Ông Tuấn trả lời:

- Xin lỗi, chắc tại công việc áp lực quá, tất cả giờ đang đổ dồn áp lực lên đầu anh!

*

Thu Lan theo như kế hoạch đêm qua sau khi trao đổi với Long, sáng nay cô sẽ tranh thủ lên Sở cảnh sát để tìm cách hỏi dò thông tin về Long. Đêm qua, cô đã dành chút ít thời gian chăm sóc lại cơ thể mình. Buổi tiếp xúc sáng nay, theo cô phỏng đoán, cũng khá quan trọng, cần tạo ấn tượng thu hút ngay từ buổi gặp đầu. Sáng sớm, cô đã dậy chuẩn bị quần áo, tắm gội, nữ trang chu đáo. Để tiết kiệm thời gian, cô dự tính sẽ đi bằng Air-taxi qua Sở cảnh sát Phúc An. Sau đó, sẽ lại bay về trụ sở Công ty La Bella.

 

Thu Lan khóa cửa căn hộ của mình, lên tầng thượng của khu building, trên đó có vài người đang chờ sẵn cũng đón chuyến bay đi đâu đó. Bấm số tại một máy đặt một chiếc tiểu phi thuyền hạng nhỏ đến đón khách. Chỉ mới 8g20, Lan thấy cũng còn khá sớm, cô chưa biết có gặp được ông Tuấn hay không.

 

Chừng mười phút đứng đợi, Lan thấy một chiếc tiểu phi thuyền của Hãng vận tải City Air-taxi đã đến. Trông nó lù lù như một con bọ có đuôi lóe sáng, hai càng thu gọn ở dưới để đáp, cabin lái của phi công tròn bằng kính cầu vồng trông như một con mắt khổng lồ của chú bọ sắt này.

 

Khi vừa đến quầy tiếp tân tầng sảnh, Lan quan sát nội thất và bài trí Sở cảnh sát Phúc Anh thật hiện đại, với phong cách kiểu như sảnh tiếp khách nơi chính quyền nhưng thổi vào đó nét kiến trúc của một khách sạn, không thể kể đến những thiết bị hiện đại được gắn ẩn trong tường. Đi đến quầy, hỏi một nhân viên tiếp tân:

 

Thưa chị cho hỏi thanh tra Tuấn đã đến làm chưa?

Chưa! Có lẽ đang đến! Chị có lịch hẹn với thanh tra không? – Nhân viên trả lời

Có!

Vậy chị vui lòng đợi, khi ông Tuấn đến em sẽ nhắn, chị có thể vào phòng chờ ngồi đợi.

Cảm ơn, tôi thích đứng đây một lát. – Lan biết mình nói dối cô nhân viên, nếu vào phòng đợi, có thể ai đó sẽ hỏi lịch hẹn công việc gì, còn cô chưa thể nghĩ ra lý do gì cho một chuyện riêng tư này.