Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện

Chương 20

Long trở lại phòng, tạm ổn với thu xếp như vậy. Anh chợt nhớ ra một chuyện, dù sao cũng phải tiếp tục công việc, anh nhẩm đếm mình đã đi chơi được mấy ngày rồi. Rốt cuộc anh không nhớ rõ chỉ nhớ từ tuần trước, Long ra mở tủ, lấy ra gói đồ đêm hôm nọ anh mang về. Anh lấy máy tính sách tay ra mở thiết bị liên kết mạng, gửi ngay những hình ảnh từ máy chụp hình về đường truyền của Sở cảnh sát Phúc An. “Còn cái này thì sao?” Long ngẫm nghĩ, tay giơ những chiếc hộp đựng mẫu thu được tại nhà Đào, anh chỉ biết đó là loại cỏ khô anh đã lấy, nhìn đồng hồ trên tay chỉ mới gần 7g “À, tranh thủ chuyến cuối cùng tại sân bay Long Hà, sẽ còn một chuyến máy bay công vụ vào giờ cuối, nếu may mắn anh Tuấn còn ở lại Sở làm việc trễ hôm nay thì trước 9g anh sẽ nhận được tất cả mâu này.” Long vội cho tất cả các hộp nhỏ vào một phong bì nylon dán kín mít lại, bên ngoài anh viết lên mấy dòng “Khẩn. Đến Sở cảnh sát Phúc An” và ghi mã số của mình lên phía người gửi. Anh xuống nhà, lấy xe chạy ngay ra hướng sân bay. Anh phải vòng ra ngoài thị trấn, đi đường liên tỉnh về hướng Nam chạy thêm khoảng 30 km nữa sẽ đến sân bay, sân bay nằm khác hướng với khu nhà Đào nơi biên giới. 

 

Anh vừa rẽ vào sân bay, áo jacket da, đeo kính to bản, Long đi vào ngay khu phía sau nhà ga công cộng là một phòng nhỏ của lực lượng an ninh và dịch vụ bưu chính công vụ nói chung. Vừa đậu xe, anh đã chùm ngay chiếc nón chụp đầu đeo kính để hạn chế tối đa có ai dòm ngó khuôn mặt của anh. Long nhanh chóng vào văn phòng, đi tiếp vào một phòng phía trong nữa, chìa lệnh bài cảnh sát và đưa cái gói nylon đã buộc kỹ niêm phong cho một nhân viên, dường như không ai hỏi ai, sau khi giao gói đồ đó Long được yêu cầu ký vào một biên bản. Anh còn hỏi thêm người nhân viên đó, và được biết tại tỉnh nhỏ như vầy, lúc 9g sẽ có một chuyến bay cuối cùng sang Phúc An, tuy là muộn nhưng chuyến bay chỉ hết có 7 phút đồng hồ do chỉ có một tiểu phi thuyền bay chuyến công vụ ngày hôm nay. “Sao suất bay muộn thế hả anh?” Long hỏi, “Một ngày chỉ có hai suất, suất đầu tiên lúc 10g sáng cho những trường hợp gởi hàng vào đêm, còn buổi chiều trở đi, sẽ chuyển hàng đi lúc 9g tối. Thế là quá nhiều cho một tỉnh lẻ ở đây, phát sinh rất ít chuyện công vụ.”. Long nói “Ok, cũng còn kịp, không sao!”. Người nhân viên nói thêm “Loại bưu phẩm cũng vậy, do còn có dịch vụ bưu chính bằng xe hơi tham gia nên rất hạn chế chuyến bay gấp. Tuy nhiên, tiểu phi thuyền không đi thẳng đến Phúc An mà trước tiên sẽ ghé qua Trường Giang, rồi vòng qua Thẩm Xuyến, tại mỗi tỉnh phi thuyền sẽ dừng trong 20 phút để trao đổi giao nhận và bay tiếp, khi đến Phúc An, giao nhận thì hết nhiều chứ bay từ tỉnh này sang tỉnh kia cự ly ngắn chỉ hết có 5 phút. Nó còn bay vài tỉnh nữa mới và bắt đầu tuyến ngược lại vào sáng hôm sau”, “Thế nữa à? Vòng vèo quá?” Long nói. “Anh không biết vì đa số các tỉnh xa xôi rất ít phát sinh chuyện, có khi phi thuyền bay không như vậy cả ngày, thứ hai ngân sách rót vào cho dịch vụ an ninh ở đây chưa đủ mạnh”. “Chà, không sao, dù sao cũng cảm ơn, nhưng có lẽ trong tối nay gói hàng này cũng đến Sở.” Long nói. “Anh vừa mới đến đây khu vực này à?” người nhân viên buột miệng hỏi. “Vâng xin giữ kín” Long nói. “Ok, khi có lệnh xác nhận từ cơ quan cảnh sát an ninh liên bang, anh có thể đi nhờ chuyến bay sang các tỉnh lân cận mà chỉ mất vài phút thôi.” Người kia nói với, “Tôi hiểu, hy vọng là không có chuyện gì hệ trọng như vậy!” Long trả lời và bỏ ra ngoài nhanh chóng.

 

Sau bữa tối bên ngoài một quán ngoài đường, anh về phòng nghĩ tiếp chuyện tiếp theo là điện thoại cho Thu Lan. Chỉ mới 8g30, anh đứng phân vân sẽ tìm ra chuyện gì dễ nói để nói với cô nàng. Anh mở máy đợi bên kia giọng cô nàng trả lời:

 

- Em à! Anh đây, về khách sạn rồi!

- Ừ, thế anh đi đâu cả chiều nay!

- Anh nói rồi, anh bận vào một vụ điều tra khẩn! Đột xuất được đưa vào vụ này, anh mới đi được gần một hai tuần … à không để a xem nào chỉ được 10 ngày! – Long luống cuống, đưa tay lên trán đếm lùi thời gian.

- Nói với em chưa được năm phút, suốt từ chiều đến giờ, mà anh còn nhầm lung tung. – Lan bắt đầu tâm trạng.

- À việc nhiều quá, anh lại mới về! Anh không thể ngờ nổi, đợt này việc bận quá! – Long phân trần

Lan nhớ lời dặn của Ngọc Anh, cô từ từ vào chủ đề của buổi nói chuyện hôm nay, hòng là sẽ sớm đánh vào tâm lý chàng.

- Anh à, anh biết tại sao hôm nay em lại điện thoại cho anh nhiều như vậy không? Em biết là anh có việc bận nhưng em thấy vui quá, em không thể đợi.

- Chuyện gì thế? Vẫn như mọi khi mà, ta đã quen nhau cũng khá lâu rồi! Tin vui gì anh có thể chia sẻ gì không?

Lan bĩu môi trên điện thoại, kêu cả tiếng chát chát, cô nói:

- Anh, em nói, em nói ta đã quen nhau rất lâu, ba năm rồi, hôm nọ em đã nghĩ kỹ, em muốn hai ta thắt chặt lại chuyện anh và em, anh có vui không khi nghe chuyện này!

- Em bảo sao? Em muốn hai ta chính thức công khai chuyện anh và em? Lan à, anh, anh … - Long tỏ vẻ hơi xúc động, anh suy nghĩ

- Anh, anh làm sao? – Lan giục chàng

- Tất nhiên anh thấy rất vui chứ, hai ta đã có ngần ấy thời gian, hiểu nhau rất nhiều, anh vui lắm!

- Thật không? Anh vui thật không? Em thấy tuyệt quá! Cưng ơi!

- Thật chứ! – Long vừa nói, tay đưa lên xoa mặt xoa cằm, khuôn mặt thêm đờ đẫn

 

Trong phút chốc, Long suy đi tính lại mọi thứ “Tuyệt quá, cảm giác ngọt ngào làm sao, mình là một kẻ may mắn trong tình cảm, nhớ lại ngày đầu quen Lan, thật sự không hợp nhau lắm nhưng vẻ sang trọng và thông thái của cô nàng cũng làm mình chú ý, những buổi đi chơi, những chuyện đã qua, kể cả vài lần mình và cô nàng đã cùng làm chuyện ấy tại căn hộ cao cấp do công ty thuê cho quản lý, đôi chân nàng thật tuyệt vời, là nguồn cảm hứng vô bờ cho bản tính của đàn ông, chà, cho đến hôm nay, Lan đã thực sự trưởng thành rồi, một cô gái mà nhiều gã khác phải đổ tiền, chiều chuộng để quen được nàng, còn mình quen nàng không mấy vất vả, không tốn kém thứ gì mấy, có điều sao giờ nàng lại nói tỏ ý muốn đến với mình chính thức, khi mình vừa quen Đào, với Đào mọi thứ có vẻ kém hơn về tài sắc nhưng mình cảm thấy con người kia có sức hút từ đâu, tưởng như từ kiếp nào, chà, hóa ra mình là đang lừa tình hay sao; phải chi Lan đừng vội quyết định chuyện này sớm, từ chối tình cảm của nàng lại không được, giá như Lan lúc này có vẻ bỏ bê mình hay từ chối mình, thì chuyện tình cảm tay ba này hay biết mấy! Vậy mà hai thứ cùng đến một lúc, phải nói là mình ái ngại cho sự dư thừa này!” 

 

Long hỏi:

- Thế em tính sao?

- Em muốn sau vụ này, anh về lại Sở, tìm cách chuyển sang nhiệm vụ khác đỡ cực nhọc gian nan hơn, ít xa nhà. Hai chúng ta sẽ đến sống tại căn hộ mà công ty đã thuê dài hạn cho em. Anh vừa ý không? Em đã bắt đầu kiếm được kha khá tiền, ổn định tài chính, anh không phải lo nhiều dù là đàn ông. Nhưng em muốn anh ở bên em, không đi xa, bay nhảy nữa, công việc của anh quá nhiều nguy hiểm cho anh chàng của em, anh biết không?

- Nhưng anh vào vị trí đặc vụ, công việc phải đi nhiều có khi gian nan nguy hiểm, biết làm sao được – Long nói

- Em sẽ tính  kế cho anh sang bên điều tra về kinh tế, hoặc là anh có chịu bỏ nghề để về kinh doanh, thứ gì cũng được, điều em an tâm là người tình của em được an toàn!

- Ừ, ừ chuyện đó để tính sau, anh cũng cần suy nghĩ chút.

 

Long ngẫm nghĩ “Long ơi, mày may mắn quá! Chẳng những có người đẹp mà còn được nàng gợi ý lo cho cả chỗ ở và công việc, huhm, mình sẽ phải làm một người buôn bán kinh doanh sau này hay sao? Thật chưa thể biết ngày mai? Nhưng một cuộc sống an ổn, đẹp như mơ đang bày ra trước mắt, không có gì trở ngại trừ khi mình đổi ý!!!”

 

Lan lại hỏi:

Anh ơi! Thế anh đang đi công tác ở đâu, tỉnh nào, cho em hay được không?

Lan à! Đây là chuyện công việc, phải tuyệt đối bí mật, cảnh sát làm nhiệm vụ không thể cho ai biết mình đến đâu để điều tra, em có hiểu cho anh không?

Lan ngọng ngịu trên điện thoại:

Hừm, với công việc, thì bí mật, với em, chẳng lẽ anh cũng giấu, anh không tin em à? Chúng ta sắp sửa tiến đến chung sống với nhau, mà anh còn nói như vậy!

Ở đâu! Em đếm đến từ 1 đến 10, anh không trả lời em sẽ không nói nữa.

Nào một, hai, …

Lan đang đếm dõng dạc từng tiếng, Long nghe thấy tiếng giọng cô lanh lảnh lại rất dịu, nghe như tiếng nước róc rách êm ái rỉ vào tai, nghe tiếng này, đàn ông thật muốn bừng lên cơn lửa tình tưởng tượng ra âm thanh khi đang ôm nàng trong tay đắm đuối từng hơi thở. Long lại nghĩ lung tung “Tiếng cô nàng như thế, bảo sao làm nhân viên khách hàng lại nhanh chóng thu hút sự chú ý, nhất là đàn ông. Quen nàng, sống với cô nàng, nhưng khả năng mất nàng cũng cao, vì cô nàng được ưu ái nhiều thứ quá, ngoại hình, khuôn mặt, giọng nói, và đang thành đạt … Mình cũng có thể bị người khác lấy mất nàng, miếng bánh ngon cũng là miếng bánh dễ bị giật nhất!”.

 

Long cứ mải nghĩ theo hướng khác, trong khi Lan đã đếm đến tám, rồi chín, anh chưa kịp nói thì điện thoại kêu “Tút, tút, tút” cô ta đã ngắt máy điện thoại không đợi anh nói. “Lan, lan, đợi đã!” Long chưa kịp nói “Cô ta quả quyết quá, rất đàn ông, mà lại nữ tính!” anh lại nghĩ. Anh ngồi thừ người ra, nghĩ xem “Chuyện này là gì? Tại sao cô ta quá quả quyết tham gia vào chuyện công việc của mình. Nếu nói cho cô ta biết, mình đã phạm vào nguyên tắc trong công việc. Còn không nói, thì chính mình xây thêm trở ngại cho nàng, cô ta rất quyết đoán nên không dễ dàng chịu thua đâu, mà cô ta cũng đâu có ế, thiếu gì mấy kẻ giàu có ve vãn cô ta. Mình đang là một kẻ may mắn. Nhưng nói cho nàng biết, có gì nguy hiểm không, mà nàng có nói cho ai về chuyện mình?” 

 

Trong động của bầy yêu quái, Mẫn Châu đang ngồi trên ghế, đứng phía sau có hai ba con hầu gái, ngày hôm nay bọn chúng không làm gì. Chiếc bàn nhỏ bên giường, để giá nến, trên tường cũng bắt một số giá treo chìa ra, nến cắm vào cháy sáng bừng một góc phòng. A Xuân vừa đi về, nó vào trong chuẩn bị trà cho Mẫn Châu, khi mang trà ra, nó rót cho chị, rồi đặt một gói nhỏ lên bàn. Tất cả từ hầu gái cho đến Mẫu Châu, ai cũng ăn mặc áo dài, váy dài đến gót, tay có tà áo rộng, bên trong mặc yếm quấn ngang eo thít lại, đẩy phần ngực vồng lên, bên ngoài khoác một áo dài tay không cài nút, chỉ thắt dây trước bụng. Trong số họ, Mẫn Châu vẫn đẹp mặn mà nhất, ánh mắt, da dẻ, khuôn mặt so với những cô kia hơn gấp trăm lần, xứng đáng là cô chị cả của nhóm hầu gái.

Mẫn Châu nhìn thấy hỏi, ra hiệu cho mấy cô hầu gái kia ra ngoài hết, rồi hỏi

A Xuân, em đem thứ gì về đây? Chuyện ta nhờ em, em làm đến đâu rồi.

Thưa chị, em đã làm như chị dặn. Quả đúng như chị nói, con Đào có một thằng tình nhân, rất đẹp mã, chúng nó ăn ở với nhau có lẽ cũng nhiều lần rồi.

A Xuân nói nhưng vẫn len lén giấu chuyện Đào đã ngăn cản Long đi lại gần nó, khi nó đang tìm cách thu hút đàn ông đến để thỏa mãn dục tình cho mình. Nó còn chuyện gì cần thiết hơn, khi cả trăm năm qua, sống ngụp lặn trong ái ân và thú xác thịt. Mặc dù nghe lời chị Mẫn Châu dặn, nhưng khi thoáng thấy Long, nó thấy chàng ta cũng điển trai quá, nhân lúc Đào đi vắng định tìm chút vui vẻ với chàng kia thì không may Đào về, cũng là không may cho Đào đã sơ hở khi ân ái với Long.

- Tên này em có xem qua tư trang của hắn, có vẻ hắn làm trong lực lượng an ninh?

Mẫn Châu nghĩ “Hừ, bọn cảnh sát đến chắc là có chuyện gì đây? Hay chúng bắt đầu đánh hơi đến những vụ giết người tại nhà này! Nhưng tại sao tên kia lại đi ve vãn, rồi trác táng với Đào, đáng lẽ nếu nó đến điều tra thì phải giữ khoảng cách chứ.” Rồi Mẫn Châu mở gói trên bàn, thấy một khẩu súng rất đẹp, cô hỏi A Xuân:

Sao em lấy được thứ này!

Nhân lúc Đào và tên kia ân ái bên thác nước, xong ngủ quên, nên em ra lấy trộm được. Mà tên này còn nhiều thứ trang bị ghê ghớm lắm, hắn đúng là người của an ninh.

Tốt lắm.

Mẫn Châu lại nghĩ “Mình và những người ở đây sẽ không sao, tên kia sẽ chẳng làm gì được, nhưng liệu hắn đến đây quấy rối làm ảnh hưởng đến nơi ẩn náu và săn mồi của bọn ta, như cái bọn trinh sát bên Long Hà từng đến điều tra ta còn lạ gì nữa. Kết quả tên thanh tra Trần Khắc Kiệt bên đó đã trả giá đắt, hắn giờ là một cái thây ma đội lốt người. Có hắn trong đội ngũ của Sở Long Hà, phải nói quá thuận lợi cho ta tại đây, giờ lại là bọn người nào, ở đâu đến? … À, ta đã có cách này, làm rối loạn bọn chúng trước.” Mẫn Châu hỏi A Xuân:

Em thấy con Đào dạo này sao?

Dạ, nó có vẻ rất hợp với tên kia? Có vẻ như nó không còn nghe lời chị?

Được, A Xuân, mấy giờ rồi!

Dạ, giờ chỉ mới 9g tối.

Mẫn Châu dặn A Xuân:

Ta sẽ mang thứ này đến tìm Thành Khắc Kiệt! Em ở đây trông nhà! Có thể ta sẽ không về đêm nay!

Vâng thưa chị!

Mẫn Châu nói rồi cầm khẩu súng gói lại, cho vào tay nải, đến gương chỉnh trang lại quần áo, tẩm ít thứ nước từ một lọ nhỏ lên tay, gáy, mai tóc, và toàn thân, chuẩn bị ít thứ để đến gặp Thành Khắc Kiệt.

 

*

Long nghĩ xong, anh điện thoại lại cho Lan, cô bắt máy nói liền:

Anh không thể nói, tức anh coi tôi chẳng ra gì? Ba năm qua với anh, chỉ là trò đùa! Tôi rất thất vọng về anh!

Lan, Lan, nghe anh nói, em hiểu sai rồi!

Sai gì, anh nghi ngờ chính người đã đề nghị muốn gắn bó cuộc đời với anh hay sao? Anh biết, không gặp anh, có biết bao nhiêu người đeo đuổi tôi không?

Em, sao em lại xưng hô quá xa cách vậy … hãy nghĩ lại ba năm qua, hai ta đã có với nhau bao nhiêu kỷ niệm.

Nghe Long nói cũng có vẻ hợp với hoàn cảnh, Lan nguôi ngoai, cô nói:

Em tưởng là anh không điện thoại lại.

Có chứ, tại nãy anh nghĩ đến công việc. nhưng rồi anh nghĩ, dù công việc quan trọng, cũng không thể im lặng với em, người cũng rất quan trọng đối với anh. Mà chuyện này có gì đâu tại sao hai ta phải bực bội vì nó.

Thế anh đang ở đâu?

Em phải nhớ chỉ mình em biết thôi, càng ít người biết càng tốt, anh đang điều tra vụ án ở tỉnh Long Hà …

Nhưng ở đâu mới được, cái tỉnh biên giới miền núi ấy rộng mênh mông thế

Anh ở ngay thị trấn Kiên Thành thôi.

Thật không?

Thật, lúc này anh lại giận em đấy, em lại nghĩ anh nói dối em hay sao?

Ừ thôi, anh yêu, chuyện lúc chiều nay chẳng có gì? Em sốt ruột nên điện thôi. Thôi anh đi nghỉ đi.

Ừ cũng được, liên lạc sau.

Bye bye anh yêu.

Bye em!

 

Long trả lời xong anh cũng chẳng hiểu câu chuyện tiếp theo là gì, thấy nàng nổi giận đùng đùng rồi sau đó lại dịu dàng và kết thúc câu chuyện rất gọn. Anh gãi đầu cuối cùng chưa hiểu ẩn ý cô nàng định làm gì.