Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 70: Nhớ lại

Pháo hoa ở sau lưng Diệp Lâm liên tiếp nổ tung, tiếng vang cực lớn thậm chí dòng người hối hả huyên náo cũng chú ý tới, nhưng Tô Nghiêu lại như kỳ tích suy nghĩ lời Diệp Lâm nói, hắn nói, Tô Nghiêu, ngươi đã dắt, về sau liền không cho buông ra nữa.

Tô Nghiêu tiến lên một bước ôm lấy Diệp Lâm, nhón chân lên nhẹ nói một câu bên tai hắn, lập tức lui ra, quay đầu sang chỗ khác lôi hắn đi.

Diệp Lâm tùy ý để nàng kéo, ý định còn bị ngôn ngữ mê hoặc, trong lúc vô tình đã đi thật xa, lúc cảm giác người nọ khẽ dùng sức ngắt tay của hắn, mới vừa nghiêng người, nghe nàng kê vào lỗ tai nói: “Ngươi xem hai người kia nhìn quen mắt không?”

Nói xong, Tô Nghiêu liền giương cằm hướng chỗ đố đèn. Diệp Lâm nhìn chỗ nàng nói, quả nhiên nhìn thấy hai người mang mặt nạ đáng sợ đứng ở dưới cầu lôi kéo. Áo bào thêu sắc vàng này, đang muốn đi xách cổ áo của người thấp hơn hắn, không phải tứ đệ Diệp Tễ phong lưu thành tánh hoa danh bên ngoài thì là ai?

Chỉ là người xuống tay chuẩn gõ Diệp Tễ cũng có chút quen mặt. Diệp Lâm hí mắt nhìn kỹ một chút, người nọ tuy là mặc thân Hồ phục tím, nhưng trên lỗ tai đeo đôi bộ khuyên tai Lưu Tô màu tím rõ ràng là một cô nương. Tiểu thư quý tộc Nhạn triều vốn không nhiều người yêu võ phục, Diệp Lâm ngược lại cũng không để bụng, chỉ là hắn rất hiếm thấy có cô nương nào đối mặt Diệp Tễ còn có thể cự tuyệt mọi cách, nàng lại nhìn quen mắt, liền lưu ý nhìn nhiều một lát.

Lúc này Tô Nghiêu không nhịn được, nói thẳng không kiêng kỵ: “ Tứ đệ ngươi có chuyện gì vậy, cả ngày quấn a Anh nhà ta không thả, lại không nói rõ, a Anh sắp cập kê rồi, nếu ngày nào đó có người tới hỏi cưới, phụ thân đồng ý, hắn khóc cũng không có chỗ ngồi.”

Diệp Lâm nghe thấy, nhận ra được cô nương mặc Hồ phục tím mang mặt nạ chính là Tô Anh em gái ruột của Tô Dao, lại nghe Tô Nghiêu tức giận oán trách, khẽ cười một tiếng nói: “Chỉ sợ muội muội của ngươi trừ gả cho a Tễ cũng không có lựa chọn khác.”

Sao lại nói như vậy, a Anh nhà nàng đường đường là nhị tiểu thư Tướng phủ, còn không ai thèm lấy rồi hả? Tô Nghiêu nghiêng đầu hướng Diệp Lâm cau mũi một cái, chính là muốn lên tiếng phủ nhận, chỉ thấy Diệp Lâm mong rằng đây là một đôi oan gia, trong mắt cũng hâm mộ, nói: “A Nghiêu không hiểu, cái gì gọi là từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ. Mà ta hiểu. Thấy a Tễ phong lưu nhã sĩ như vậy, người khác tự nhiên không cách nào đập vào mắt.”

Kiếp trước Tô Nghiêu ném hắn rồi bỏ đi, hắn thật sự là trầm ngâm hồi lâu. Đầu tiên hắn không thể hiểu vì sao Tô Nghiêu đột nhiên rời đi, sau lại suy nghĩ một chút, thì ra Tô Nghiêu quyết ý phải đi là đã sớm tìm cách tốt nhất.

Cuối năm Thiên Khải kia, nàng liền bắt đầu cáo bệnh không muốn thấy hắn, chờ hắn hạ triều đi Phượng Ngô điện tìm nàng, thường xuyên ăn canh bế môn, cung nữ chỉ nói nương nương mệt nhọc sớm buồn ngủ, nàng lại tỏ ra yếu ớt nhiều bệnh, hắn liền thật cho là nàng là bị bệnh, đòi Từ Thận Ngôn vào cung chẩn bệnh cho nàng.

Khi đó làm sao có thể nghĩ đến, làm sao có thể nghĩ đến, nàng cuối cùng cầu xin Từ Thận Ngôn dẫn nàng đi.

Tô Nghiêu đột nhiên mất tích, chỉ chừa khăn tay, trên đó có viết một câu, chỉ một câu quên nàng, khi nàng đã chết, liền không còn lời nàng nói. Khi đó hắn giống như nổi điên muốn ném chánh sự đi Giang Hải tìm nàng trở lại, nhưng bị một ít ràng buộc trói hắn lại. Tô Nghiêu mất tích đến ngày thứ bảy, hắn đã chuẩn bị tất cả chuẩn bị rời cung, lại bị Thu Ngự đánh thức một phen.

“Bệ hạ, nếu nàng cố ý phải đi, nhất định là trong lòng đã không còn bệ hạ, bệ hạ cần gì phải thật bức bách, không thả nàng tự do tự tại? Tính bướng bỉnh của Tô nương nương bệ hạ so với ta biết chắc, coi như bệ hạ đã tìm được nàng, cường hành yếu thế dẫn nàng trở lại, lấy tính cương liệt của nương nương, chỉ sợ sẽ tự vẫn cũng sẽ không trở về với bệ hạ. So sánh với việc bức nàng đến đường cùng, chẳng lẽ bệ hạ không nên bảo vệ giang sơn thật tốt, bảo vệ thứ nương nương vì bệ hạ lưu lại này sao?”

Từ đó về sau, hắn liền bỏ qua tâm tư đi tìm Tô Nghiêu, chỉ liều mạng đặt tất cả ý định lên chánh sự, thủ tiêu Nhiếp Chính vương, dẹp loạn Ninh vương phản bội, cải cách chính sách quét sạch quan trường, hắn từng cái từng cái làm, từng ngày từng ngày đợi. Một mặt coi chừng giang sơn a Nghiêu lưu cho hắn, một mặt từng nhóm phái người lặng lẽ tìm nàng trở lại.

Vua và dân trong ngoài trừ mấy cái người cực gần gũi biết Tô Nghiêu đã không có ở Trường Ninh, những người còn lại chỉ biết thân thể nương nương cực yếu, triền miên trên giường bệnh cũng không lộ diện, sinh tiểu thái tử Diệp Dục về sau càng đả thương nguyên khí, cũng không có thể mang thai Long duệ nữa. Mấy năm xuống, quần thần nghị luận ầm ĩ, chỉ nói Hoàng thất con cháu mỏng manh không có lợi với giang sơn, tấu chương từng quyển đưa tới cầu xin hắn lập tân hậu, cũng bị hắn đưa trở về, sau quần thần đã chết ý định, lui nhường một bước, chỉ cầu hắn chiêu mộ hậu cung, ân huệ cùng hưởng, cũng bị hắn cười một tiếng mà ép xuống.

Biến hóa ở năm thứ bai sau khi Tô Nghiêu đi.

Khi đó hắn đã tương tư thành cuồng, đến không kềm chế được, bất luận giữa ban ngày nhiều mệt mỏi, nhắm mắt lại đều không hề mỏi mệt, chỉ thấy hình ảnh cầm sắt hòa minh ngày trước lọt vào tầm mắt, chống giữ mấy ngày, thân thể liền xụ xuống. Biết rõ mình không thể ngã xuống, Diệp Dục còn nhỏ, hắn còn phải đợi nàng trở lại, vì vậy liền hàng đêm mua say, chuốc say chính mình là phiền não đều quên, một giấc chiêm bao không tỉnh.

Cũng không biết đến tột cùng cung nhân lắm mồm nào kể chuyện hắn hàng đêm mua say tiết lộ cho Thôi Thuật. Qua không mấy ngày, sau khi say rượu Diệp Lâm liền ở tại tẩm điện, khi đó hắn đã hàng đêm túc ở Phượng Ngô điện, làm tẩm điện của mình, trên giường thấy một cô nương.

Diệp Lâm đầu tiên cho là mình đang nằm mơ, mơ thấy a Nghiêu rốt cuộc hồi tâm chuyển ý, trở lại bên cạnh hắn, một tay ôm lấy nàng kia, liền nhạy cảm khước từ đi một bên.

Dung mạo tương tự chín phần, giọng nói tương tự chín phần, thân thể quần áo tương tự chín phần, thậm chí là hơi thở gần như giống nhau. Nhưng Diệp Lâm lập tức phát giác ra, người này không phải a Nghiêu, bất luận tương tự cỡ nào, nàng cũng không phải là nàng.

Nàng kia vẫn còn chấp mê, khi hắn trầm giọng để nàng lăn ra ngoài, nũng nịu oán giận hắn chưa nhận ra nàng, nhất quyết nói mình chính là a Nghiêu. Khi đó Diệp Lâm là thật giận lên, trong điện đốt mị dược nhưng mà một chút một chút bào mòn lý trí của hắn. Quả nhiên là Thôi Thuật ý định kín đáo làm việc, không lưu lại một đường sống.

Thế nhưng hắn lại đẩy cô nương mềm mại như rắn xuống đất, đứng dậy ra khỏi Phượng Ngô điện, trực tiếp nhảy xuống ao ngoài Phượng Ngô điện.

Sau đó Lưu nội thị nói, cả đời hắn chưa từng thấy qua Quân Vương nhếch nhác như vậy, toàn thân ướt đẫm đứng ở trong ao sen, nước ao chảy xuống từ trán của hắn, cười đến thê lương. Lưu nội thị nói, khi đó hiển nhiên thần trí bệ hạ có chút không rõ há miệng run rẩy nói một câu từ đó về sau cũng không có người dám đưa mỹ nhân lên giường rồng, hắn nói, không phải nàng, ta đều không cần.

Không phải nàng, ta đều không cần.

Khi đó hắn nói đến đây chính là lời nói từng ngày từng ngày chờ đợi, nào biết một lần đợi hẳn là mười hai năm.

A Tu cũng thường nói hắn rất giống mình, như vậy không tốt, ngày trước hắn hết sức chấp nhận, nhưng cho đến một khắc kia, Diệp Lâm mới rốt cuộc hiểu, hắn và a Tu cũng không giống nhau, Diệp Tu có thể cưới người khác, nhưng hắn nhưng không cách nào gửi tâm cho vật thay thế.

Sau lại không biết sao, trên phố liền truyền ra bát quái, nói Hoàng hậu nương nương ghen tuông đố kỵ vô cùng, lại vô cùng hung hãn, có một ngày bệ hạ lâm hạnh phi tử khác, bị Hoàng hậu nương nương bức bách đành nhảy hồ nước.

Lúc nghe “Cung đình bí sử”, Diệp Lâm chỉ cười khổ. Họ đều nói a Nghiêu ghen tỵ, nơi nào biết cô nương này lòng mang thiên hạ, thậm chí không có ở bên cạnh hắn.

Không biết nàng ấy ở nơi nào tiêu diêu tự tại sống tốt, nghe được tin đồn kia có thể cười một tiếng không, hắn thậm chí ý nghĩ kỳ lạ hy vọng Tô Nghiêu nghe tin đồn này có thể chạy trở lại chất vấn hắn. Sau lại mới biết, thì ra là khi đó, nàng đã không ở nhân gian lạnh lẽo này nữa.....

Tô Nghiêu nghe hắn nói có mấy phần đạo lý, nhưng cảm xúc người kia quá thâm trầm, khiến nàng mấy phần sinh ra ảo giác, cảm thấy người nọ là nhớ lại chuyện kiếp trước nàng không biết. Mà trực giác nói cho nàng biết, đó cũng không phải là chuyện ấm áp ngọt ngào gì.

Nàng dĩ nhiên biết đời này kiếp này trở đi, không tránh được muốn sinh lòng hiềm khích, có tất cả không thuận không vui, cũng chưa từng ngây thơ cho là kiếp trước nàng và Diệp Lâm có thể hạnh phúc bên nhau trọn đời, giữa các nàng nhất định xảy ra chuyện gì, nếu không lúc đầu người này thấy nàng sẽ không luống cuống điên cuồng như vậy.

Nhưng Diệp Lâm không muốn nói, nàng liền biết thú vị không đi hỏi.

Hai người dưới cầu kia đã lôi kéo càng chạy càng xa, Tô Nghiêu tò mò muốn theo sau, lôi Diệp Lâm liền đi, một đường đi xem, chỉ cảm thấy Tô Anh tuy là cực kỳ kháng cự, cảm xúc cũng không hỏng bét như vậy, càng xem càng giống là liếc mắt đưa tình, vì vậy cũng yên lòng, giọng điệu trường thư liễu nhất.

Diệp Lâm cũng dừng bước kéo nàng, dịu dàng khuyên can: “Nếu như ngươi tin ta, liền yên tâm, hai người họ cuối cùng là một đôi hạnh phúc, không sai được.”

Lúc này Tô Nghiêu mới nhớ tới hắn biết trước, người sống lại một đời thề son sắt như vậy, nàng cũng yên lòng, nghiêng đầu khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái, sẳng giọng: “Vậy chúng ta thì sao, chúng ta tính là gì? Ông trời tác hợp cho?”

Ánh mắt người nọ từ từ trở nên thâm trầm, bên trong con mắt màu đen là cảm xúc khoogn rõ, người nọ trầm giọng “Ừ” nói: “Dạ, chúng ta là ông trời tác hợp cho.”

Nếu trời cao để ta trở lại, bên kia nhất định sẽ dạ, ông trời tác hợp cho.

Một đêm tiết thiên thu này, Tô Nghiêu và Diệp Lâm đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, phồn hoa đi qua, Tô Nghiêu đã hết sức mệt mỏi, không đi hơn mấy bước liền lảo đảo. Diệp Lâm ôm nàng mấy lần cũng không thấy hiệu quả, rốt cuộc thở dài, lắc đầu một cái ngồi xổm xuống ôm nàng ở trên lưng, từng bước từng bước về nhà —— đi tới hoàng cung rực rỡ.

Pháo hoa sau lưng vẫn còn lần lượt nở rộ, Diệp Lâm tránh qua đám người, cõng bảo bối trân ái nhất đời này từ từ đi. Chuyện hạnh phúc nhất cả đời người, đại khái đúng là, bỗng nhiên quay đầu, người nọ vẫn còn ở dưới ngọn đèn tàn yên lặng chờ.

Hắn quay đầu lại tìm bảo vật của mình.

Diệp Lâm biết mình vĩnh viễn sẽ không biết kiếp trước tại sao Tô Nghiêu lại đột nhiên rời đi, mà một đời, hắn cũng sẽ không cho nàng bất kỳ lý do rời đi nào.