Tô Nghiêu đi ra, lúc vòng qua bình phong bước chân hơi ngừng lại, khẽ ngớ ngẩn, đi tới gần đoạt lấy mặt nạ trong tay người kia, nhón chân lên nhẹ nhàng đeo lên cho hắn.
Người này chính là mang mặt nạ dữ tợn như thế, phong thái như trước, dưới sự so sánh đẹp xấu mãnh liệt, ngược lại càng lộ vẻ tuyệt luân của người này. Tô Nghiêu chợt nhớ tới Lan Lăng Vương mang theo mặt nạ quỷ trong lịch sử, không khỏi chậc chậc. Giống nhau đều là mỹ nhân giật nảy mình, hiện tại mỹ nhân này đối diện nàng.
“Thế nào, rất xấu sao?” Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng cách mặt nạ, Tô Nghiêu lại như cũ có thể cảm thấy lúc này hắn cười, quanh thân tản ra hơi thở dịu dàng suýt nữa khiến nàng trầm mê, cũng là quỷ thần xui khiến lắc đầu một cái, nói: “Nếu như ngươi xấu xí, nam tử thiên hạ này sợ là đều muốn nuốt hận tự vẫn đi.”
Lúc này người nọ mới cười khẽ một tiếng, kéo nàng lên trước, nắm vòng eo mảnh khảnh của nàng cười giễu nói: “Ngươi còn nói như vậy, ta muốn kiêu ngạo.”
Tô Nghiêu lại không tiếp lời hắn, chỉ chau mày, có chút lo âu hỏi: “A Lâm, thật muốn mạo hiểm ra cửa sao?”
Nhiếp Chính vương phủ chưa trừ tận gốc, Ninh Vương bị giam lỏng cũng rục rịch ngóc đầu dậy, gần đây động tác của Diệp Lâm khá lớn, chạm đến lợi ích của không ít người, Tô Nghiêu không biết có bao nhiêu đôi mắt âm thầm nhìn chằm chằm họ, chuẩn bị đưa bọn họ vội vàng không kịp chuẩn bị kéo vào trong bóng tối.
Diệp Lâm giơ tay lên cầm bàn tay nàng, chắc chắn nói: “Không sao, còn có ta ở đây.” Bất luận như thế nào hắn nhất định sẽ bảo hộ nàng chu toàn.
Một cỗ ấm áp từ trong tay trực tiếp truyền tới đáy lòng, ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn nhã cao hơn nàng một cái đầu.
Nàng vẫn không hiểu vì sao Diệp Lâm cố chấp muốn xuất cung như vậy, nàng lớn lên ở hiện đại, cũng không phải là chưa từng đi hội chùa hội đèn lồng, chỉ cảm thấy người người nhốn nháo ồn ào, thật ra thì cũng không thấy những cảnh đẹp gì, không phải là nhìn người người thôi, vì vậy không để ý lắm, nhưng lại không thích làm ngược tâm tư của Diệp Lâm, liền gật đầu một cái, lôi kéo ống tay áo người nọ loát chân tường lặng lẽ hướng cửa cung.
Diệp Lâm đối với tuần thú vệ hoàng cung rõ như lòng bàn tay, dọc theo đường đi mang theo Tô Nghiêu trốn tránh, lại cũng không có kinh động bất luận kẻ nào. Tô Nghiêu có hắn mang theo hoàn toàn không lo lắng, trên đường còn băn khoăn chuyện a Cửu, liền thuận miệng nhắc tới: “A Cửu bắt đầu làm Ảnh Vệ hay từ khi nào?”
Siết thật chặt tay nàng người kia nghe thế quay đầu lại nhìn nàng, không nhanh không chậm nói: “Rất sớm. Tại sao lại hỏi cái này?”
Rất sớm..... Vậy hắn biết quá khứ a Cửu, biết a Cửu có quan hệ với thủ lĩnh Vũ lâm quân sao? Tô Nghiêu nháy mắt hai cái, suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi đã biết thân thế của nàng?”
Diệp Lâm cũng không lắm để ý, lời ít mà ý nhiều: “Nàng vốn là tiểu thư quan lại, tuy nói môn đệ không cao, cũng là áo cơm không lo, chỉ đợi cập kê, gả cho người tốt. Chỉ là sau đó cha nàng cuốn vào một vụ án ngay lúc đó, trong ngục không bao lâu liền bệnh chết, gia đạo từ đó sa sút xuống, ta thấy nàng có căn cốt tốt, liền thu nàng làm Ảnh Vệ huấn luyện. Nàng ngược lại thiên tư thông minh, coi như là Ảnh Vệ cao nhất trong đợt đó. A Cửu tri ân đồ báo, ngươi không phải cần phải lo lắng lòng trung thành của nàng.”
Cũng không biết người nọ nghe không nghe lọt tai, chỉ hỏi tới: “Vụ án này là vụ án gì?”
“Năm đó..... Là chuyện Binh bộ khấu trừ quân lương thôi..... Bệ hạ cũng tức giận, mặc dù ở giường bệnh, vẫn tự mình hạ lệnh điều tra kỹ chuyện này, chỉ là khi đó Nhiếp Chính vương cầm quyền, Tống Tư là người Nhiếp Chính vương, liền sai thuộc hạ ứng phó chuyện này, giấu chuyện hắn ăn hối lộ đi, phụ thân a Cửu coi như là xui xẻo, liền làm người chịu tội thay. Những thứ chuyện này nàng cũng không biết, dù sao khi đó còn chưa hiểu chuyện, nơi nào nghĩ đến nhiều như vậy.”
Phải làm như không biết, nhưng không ngoại trừ có người khác giựt giây. Không trách được nàng oán hận Tống Tư như thế, hoá ra lúc trước còn có thù hận sâu đậm như vậy.
Tô Nghiêu nghĩ tới, cũng không lưu ý dưới chân, vấp ở trên bậc thang, sắp té xuống, liền được một bàn tay kéo lên. Tô Nghiêu nhếch miệng “Khàn” một tiếng, trên ót liền bị gõ một cái, ngẩng đầu nhìn ánh mắt ghét bỏ của Diệp Lâm, khiển trách: “Lòng không yên, đi bộ cho tốt.”
Tô Nghiêu cau mũi một cái, xoa trán, xem phân thượng Diệp Lâm cứu nàng miễn ngã xuống, cũng liền lặng lẽ đi, chỉ vừa nhắc tới a Cửu, nàng liền nhớ tới lúc trước Phong Diệp xông vào Tướng phủ, để Bạch Ngọc Hàm bắt gặp. Nàng cũng không biết ngay đêm đó Bạch Ngọc Hàm thêm dầu thêm mỡ tố cáo chuyện đó với Diệp Lâm, chỉ coi hắn không biết gì cả, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không nên giấu giếm, vì vậy nói: “Nói đến có một chuyện muốn nói với ngươi, ngươi nhất định phải bình tĩnh nghe ta nói xong, không cho phép nửa đường nổi giận.”
Lấy dục vọng độc chiếm của Diệp Lâm mà nói, nghe Phong Diệp có hành vi háo sắc, e là cho dù trên mặt không biểu hiện ra, trong lòng cũng phải nhớ một khoản.
Diệp Lâm rửa tai lắng nghe.
Lúc này Tô Dao mới châm chước thẳng thắn nói: “Buổi tối thứ hai ta trở về Tướng phủ thăm người thân, Phong Diệp từng xông vào Tướng phủ, hẹn ta gặp ở phía sau vườn.”
Mặc dù sớm biết chuyện này, nhưng nghe Tô Nghiêu chính miệng nói ra, đúng là vẫn còn có chút không giống. Diệp Lâm vừa bắt đầu thì hoàn toàn tin tưởng nàng sẽ không có một chút hảo cảm với Phong Diệp, chỉ là dục vọng độ chiếm khiến hắn có chút không rõ tư vị —— đây chính là a Nghiêu của một mình hắn. Lúc này nàng nhắc tới, nghĩ đến cũng không muốn giấu giếm hắn dù là nhất thời một chút, trong lòng ngược lại dâng lên một dòng nước ấm, hoà tan chuyện không vui.
Tô Nghiêu thấy Diệp Lâm hết sức bình tĩnh, lá gan cũng hơi lớn, tiếp tục nói: “Chỉ sợ người nọ cũng không biết ta mượn xác hoàn hồn, còn nghĩ lỗi là do ta, ý đồ gọi ta đến xúi giục, nào biết ta là bị ngươi quyến rũ mất hồn.”
Dừng một chút, Tô Nghiêu hí mắt cười nói: “Ngươi nói, có phải ngươi dùng mỹ nhân kế không?”
Người trước mắt cũng không đi, trực tiếp dừng lại, quay người lại khoác một cái tay lên vai Tô Nghiêu, nghiêm túc nói: “Thì ra là ngươi mới ý thức được à, cho tới nay, ta chính là phí sức quyến rũ ngươi, chỉ là ngươi không cảm nhận được.”
Người này thật đúng là..... Thừa nhận hào phóng. Mặt Tô Nghiêu nóng lên, người nọ đã cúi đầu hôn má nàng một cái, thở dài nói: “Hoàn hảo cá nhỏ cuối cùng vẫn mắc câu.”
Tô Nghiêu mạnh miệng: “Này cũng là người nguyện mắc câu, không có liên quan gì đến ngươi.”
Diệp Lâm dễ chịu “Ừ” một tiếng, cũng không để ở trong lòng, trầm giọng nói: “Sau đó thì sao, a Nghiêu nhà ta không có bị xúi giục chứ?”
Người này, biết rõ còn hỏi. Tô Nghiêu lắc đầu một cái, ngôn từ chính nghĩa nói: “A Nghiêu nhà ngươi đang bị người kia dùng mỹ nhân kế khiến thần hồn điên đảo, nơi nào uống canh người khác rót. Chỉ là nghĩ đến lần này hắn cũng nên phải chết tâm.” Dù sao nàng đâm xuống cái phát kia, cũng là không cố kỵ chút nào xuống tay độc ác.
Diệp Lâm nghe nàng cất nhắc mình như vậy, hẳn là cười, tuy là có mặt nạ cản trở, Tô Nghiêu cũng đoán được vẻ mặt hắn dương dương hả hê. Người này, rõ ràng sống hai đời, vốn hẳn nên ổn trọng tự giữ hơn người khác, không nghĩ đến có lúc còn ngây thơ tùy hứng hơn trẻ con, nũng nịu với nàng. Bao nhiêu người.
“Lại nói, ta ở Tướng phủ gặp được Bạch Ngọc Hàm, nghe a Anh nói, nàng đi Tướng phủ làm lão sư dạy múa. Là ngươi an bài sao?”
Diệp Lâm gật đầu một cái, hắn vốn là muốn ở Tướng phủ thêm vào một người có thể giúp đỡ, dù sao lúc này Tướng phủ không chỉ là Nhược suối Tô thị, đồng thời cũng có quan hệ thông gia với hoàng gia, tự nhiên nguy hiểm rất nhiều. Bạch Ngọc Hàm mặc dù không thông võ nghệ, thủ hạ cũng giao thiệp đông đảo tin tức linh thông, lần này tự xin đi Tướng phủ nhận trách nhiệm nặng nề này, hắn liền đồng ý. Chỉ là trải qua chuyện mấy ngày trước đây, bây giờ hắn cần phải cẩn thận suy nghĩ chuyện của Bạch Ngọc Hàm.
Minh Ngọc các không cần một Các chủ xen lẫn quá nhiều tình cảm riêng tư, một khi có tư dục, như vậy tin tức Minh Ngọc các không thể khách quan công bằng rồi. Đây là không thể.
Chỉ là bây giờ còn chưa chọn đượ người, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có ai có năng lực đảm nhiệm chức vụ này, mới chậm chạp không truy cứu thôi.
Diệp Lâm nói suy nghĩ trong nội tâm đ*o với Tô Nghiêu, cũng không giấu giếm, thấy Tô Nghiêu gật đầu một cái, thần sắc trên mặt trở nên minh lãng, lúc này mới kéo nàng tiếp tục đi.
Chờ ra cửa cung, đội ngũ dạo phố đúng lúc đến gần Hoàng Thành, Tô Nghiêu và Diệp Lâm như cá chạch lăn lộn đi vào, thần không biết quỷ không hay. Tô Nghiêu tổng kết lại, suốt chặng đường đi, từ lúc ra khỏi cửa cung Diệp Lâm bỏ chút trắc trở muốn tỏ rõ thân phận, thời điểm khác đều lặng yên không tiếng động hoàn thành, nghĩ đến làm nhanh chóng vậy, hẳn do thời niên thiếu hay chạy ra cung đi chơi.
Xen lẫn trong đám người đi một chút, Diệp Lâm vẫn siết tay nàng chợt liền kéo nàng ra đội ngũ, ở một bên đất trống đèn đóm leo lét dừng lại, săn sóc nói: “Như thế nào, có thể cảm nhận được ồn ào không?”
Tô Nghiêu lắc đầu một cái, mặc dù nàng thích yên tĩnh, nhưng cũng không bài xích náo nhiệt, tiết thiên thu rút gọn là một ngày lễ náo nhiệt, mặc dù người người mang mặt nạ, nhưng mỗi người đều tràn đầy vui vẻ, ngay tiếp theo nàng cũng hân hoan theo.
Diệp Lâm thấy nàng cũng không nhiều lời, trực tiếp dắt hắn vào trong đám người, ngược lại có chút có lo lắng, nói: “Chớ đến nơi quá chật chội, sợ bị tách khỏi ngươi.”
Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy trên cổ tay buông lỏng, người nọ đã đan tay mềm mại vào trong lòng bàn tay hắn, linh hoạt đổi thành mười ngón tay, giơ tay lên, giảo hoạt nháy mắt một cái, nói: “Như thế này không sợ bị tách ra.”
Đều nói mười ngón tay đan xen không dễ dàng lạc đường. Nàng cũng không muốn tách khỏi hắn, cả đời cũng không rời khỏi.
Ánh sáng nơi đáy mắt người nọ suýt nữa bao phủ nàng, Diệp Lâm hình như muốn nói cái gì, ngay tại lúc đó sau thân người kia vang lên tiếng vang cực lớn hoàn toàn lấn át lời hắn nói.
Tô Nghiêu nhìn thấy ngọn gió đầy hoa kia, từ phía sau nam tử, bất thình lình tràn ra vô số Yên Hoa, minh minh diệt diệt, khiến một bộ áo trắng của hắn chói mắt.