Diễm cũng đã gặp lại Nguyên. Trái với những tưởng tượng của cô về sự gặp gỡ của hai người, lần đầu tiên gặp lại nhau, Nguyên có vẻ rất xúc động, trong khi cô lại lảng tránh ánh mắt của anh. Vì trường Đại Học vẫn còn đang trong mùa thi nên anh không có thời gian gặp cô mỗi ngày được. Cô cũng nhỏ nhẹ khuyên anh:
− Anh cứ lo ôn bài để thi cho tốt. Diễm còn ở đây cả hơn 2 tháng lận mà.
Tuy vậy anh vẫn hay chạy về thăm cô vào buổi chiều, ở chơi với cô đến thật khuya mới về nhà và sáng hôm sau lại chạy xuống trường sớm. Bao nhiêu là dự định anh muốn nói với cô nhưng rồi cứ phải ôm chặt trong lòng. Diễm nói với anh:
− Anh phải tập trung thi cho tốt đã. Còn Diễm muốn dành hết thời gian cho Ngoại, thấy tình trạng của bà như vầy, em đau lòng lắm. Khi nào anh được nghỉ hè, mình sẽ có nhiều thời gian hơn.
Một lần, vì mẹ cô đã nhận lời dùng cơm trưa với gia đình anh nên cô cũng phải đi theo. Anh đến nhà mẹ cô để rước cô đi. Cô hơi ngạc nhiên vì anh cứ chạy xe vòng vèo, trong khi nếu đi thẳng một đường thì đã đến nhà anh từ lâu. Anh viện cớ chở cô đi ngắm cảnh Biên Hòa. Trong bữa ăn, mấy người lớn cứ chuyện trò rôm rả về những chuyện làm ăn. Ba má anh thỉnh thoảng hỏi thăm cô về đời sống của cô bên đó. Cô nhỏ nhẹ trả lời mỗi khi được hỏi đến. Và mẹ anh đã nửa đùa nửa thật nói rằng:
− Con gái chị sao mà dịu dàng quá, ra nước ngoài mấy năm mà vẫn như con gái kín cổng cao tường ở Việt Nam. Thôi, hai gia đình mình làm sui đi!
− Tôi muốn cho nó học xong cái đã chị ơi. Ra trường rồi nó thương ai tôi cũng đồng ý. Vì lo tương lai cho con mà tôi mới đứt ruột cho nó đi. Chứ nếu muốn gả chồng cho nó thì tôi đã để nó ở lại đây rồi.
Không khí như trầm xuống sau lời nói của mẹ cô. Còn Diễm thì xấu hổ quá, chắc là mẹ cô đã hiểu chuyện rồi. Và còn em gái của Nguyên nữa, Thanh Loan cứ chằm chằm nhìn vào cô. Cô cảm thấy không thoải mái với thái độ của cô nhỏ, có vẻ khinh khỉnh như thế nào đó.
Về đến nhà, mẹ cô đi theo cô vào phòng và hỏi:
− Bộ con có cảm tình với thằng Nguyên hả? Cô Ba nói với mẹ là nó hay đến thăm con còn mẹ nó thì cứ nói xa nói gần đòi làm sui với mẹ hoài.
Diễm lí nhí trả lời:
− Con có viết thư kể mẹ nghe rồi đó. Anh Nguyên và con cũng hay liên lạc thư từ với nhau. Ảnh là bạn học của con hồi đó, mà mẹ ảnh cũng đâu có xa lạ gì với mẹ đâu.
− Thì mẹ chỉ hỏi như vậy thôi. Con yêu ai thì mẹ cũng chấp nhận người đó mà. Nhưng nhớ phải giới thiệu liền với mẹ đó nghe. Và phải lo học cho xong đã. Ra trường rồi, thương ai thì dẫn về đây mẹ làm đám cưới cho con ở Việt Nam này.
Diễm cảm thấy thật khổ sở khi cô không thể tâm sự với mẹ được. Cô rất cần có ai đó để xoa dịu nỗi đau trong cô nhưng lại thấy thật khó mở miệng với mẹ. Mẹ cô có vẻ rất tin tưởng vào sự hiền ngoan của con gái, nhất là mấy năm nay, lá thư nào gửi về nhà, cô cũng đều kể Hùng chăm sóc cô như một người em gái như thế nào. Cô cũng không dám ra mộ để đốt nhang cho vú nữa, cô thật không biết phải vái vú như thế nào đây. Và cô cứ loay hoay trong ý nghĩ phải tìm cách từ chối Nguyên vì cô đã không còn xứng đáng với anh.
Một buổi chiều, Nguyên đến thăm cô. Hai người ngồi im lặng rất lâu. Nguyên cứ nhìn cô mãi. Cô có một vẻ gì đó thật khó nắm bắt, gần như câm lặng…Anh cảm thấy bất lực khi nhìn cô. Cô thật khác xa với một Diễm thật nồng nàn trong thư, anh từng nghĩ là anh đã rất hiểu cô, nhưng bây giờ thì không phải vậy. Anh khẽ gọi:
− Diễm! Em đã suy nghĩ về những điều anh nói trong thư gửi em chưa? Và em có đồng ý không?
− Đừng, anh Nguyên, em thật là rối rắm trong lúc này. Mẹ em cũng nói rõ rồi đó, em phải học cho xong đã.
− Nếu em muốn học xong trước thì cho anh làm đám hỏi đi. Như vậy anh mới yên tâm em là của anh rồi chứ. Em biết là anh thương em mà. Anh thương em vì bản tính của em, còn những cái khác, đối với anh không quan trọng đâu Diễm ơi!
Diễm giật mình vì câu nói của Nguyên, cô có cảm giác Nguyên đã biết hết mọi chuyện rồi. Cô ngước lên, anh đang nhìn cô thật dịu dàng, đắm say. Lần đầu tiên, cô cảm thấy tim mình đập mạnh và cô đắm mình vào ánh mắt của anh.
Bỗng cô buột miệng nói:
− Em muốn về Việt Nam ở luôn, không đi nữa!
Anh sững sờ nhìn cô như không tin vào lời cô nói:
− Em nói gì vậy? Tại sao lại muốn về ở luôn? Em có suy nghĩ kỹ chưa vậy? Bao nhiêu người muốn ra đi mà không có điều kiện, còn em đang có tương lai tốt đẹp lại muốn bỏ về? Đừng có mà quyết định khùng điên như vậy! Mẹ em cũng không chấp nhận cho em về đâu.
Anh có vẻ rất giận dữ. Cô lắc đầu chống chế:
− Em cảm thấy cô đơn quá, bên đó có một thân một mình. Về đây rồi, em sợ phải ra đi ghê.
− Anh hiểu như vậy. Chính vì vậy mà anh muốn tiến hành đám cưới liền rồi em bảo lãnh anh qua. Khi anh qua được bên đó rồi thì sẽ ráng đi làm lo cho em đi học. Lúc đó thì em không còn sợ cô đơn nữa đâu. Mấy năm nay, anh cũng tìm cách ra đi để được gần em mà không có cách nào cả. Phải như còn đường vượt biên thì anh cũng đi rồi.
Cô cúi đầu thở dài, Nguyên nói nghe sao dễ dàng quá. Cô còn chưa ly dị thì làm sao làm giấy tờ đây? Rồi còn tai nạn của cô, Nguyên sẽ phản ứng như thế nào khi biết cô không còn trinh trắng nữa?
Nguyên đứng lên và nói:
− Thôi anh đi về cho em nghỉ. Cứ suy nghĩ những lời anh nói và cho anh biết quyết định của em. Dù em có như thế nào đi nữa, anh vẫn thương em nghe Diễm.
Rồi anh dịu dàng vuốt tóc cô và ra về.