Logan thẫn thờ đi vào phòng riêng, cảm thấy như cái thế giới an toàn, thoải mái lâu nay quanh anh đang bị đảo lộn tất cả. Đã có quá nhiều điều kinh ngạc xảy ra.…tiết lộ về người cha thật sự, khám phá ra anh là con rơi của bá tước Rochester, cái chết của Andrew và rồi sự đột ngột xuất hiện trở lại của hắn. Anh phải cố hết sức để những điều bất thần này không phá vỡ sự thăng bằng của mình. Và trong tất cả mớ bùi nhùi này, chỉ có một điều vẫn ổn định và không hề lay chuyển. Madeline…rộng lượng, quan tâm, dịu dàng cho anh thấy cô yêu anh bằng mọi cách có thể.
Anh cần cô, nhưng anh không thể nào thừa nhận nó, ngay cả với bản thân mình. Madeline sẽ phải chấp nhận với bản thân những điều anh có thể cho cô, và không được đòi hỏi hơn thế. Gom tất cả quyết tâm đang bị lay động của mình, anh bước vào phòng ngủ. Anh thấy vợ mình đang ngồi ở gờ giường, đôi tay nhỏ nhắn áp vào bụng. Vẻ mặt lạ lùng hiện trên gương mặt cô làm trái tim anh nảy lên kinh sợ.
_Có chuyện gì thế?_ Anh hỏi, bước đến gần cô.
_Em thấy con vừa đạp._ Cô nói như đang mơ.
Ngạc nhiên, Logan chỉ có thể đứng và nhìn cô. Ngón tay anh xoắn lại bên người, và đột nhiên anh muốn chạm vào cô quá chừng, để cùng cảm nhận cái lay động của đứa con anh trong cô. Nỗ lực kiềm giữ lại làm một làn sóng rung chuyển khắp con người anh, một cái run rẩy.
Nét mềm mại rời khỏi mặt Madeline, và cô đứng lên khỏi giường. Cô đi đến tủ áo, và rồi anh nhìn thấy cái valise cô kéo ra từ ngăn thấp nhất.
_Nó dùng làm gì vậy?_ Anh hỏi lớn.
Giọng cô trầm đục:
_Tôi quyết định tôi không muốn sống ở đây thêm nữa.
Một cơn giận phừng phừng trườn khắp người anh, và anh đáp với sự nhẹ nhàng:
_Bà không có sự lựa chọn đâu, thưa bà.
_Tôi có đấy. Trừ khi anh dùng vũ lực trói tôi lại, anh không có cách nào giữ tôi ở lại đây cả.
_Anh không biết điều gì đã không khiến em vừa lòng chứ._ Anh nói, hướng nhìn khắp không gian lộng lẫy xung quanh họ_ Nếu em không vui, em nên đưa ra một nguyên nhân thuyết phục đi.
_Anh dường như biết cách làm tôi hạnh phúc và đau khổ cùng một lúc._ Madeline kéo một đôi găng, một bao tay bằng len, và một khăn quàng cổ lụa, nhét tất cả chúng vào trong vali._ Rõ ràng rồi, tôi đã làm anh khó chịu kinh khủng mà. Tuy nhiên, một khi tôi đã học được cách ngừng yêu anh, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều cho chúng ta.
Logan sải bước lại gần cô và đứng chẹn trước tủ áo.
_Maddy này,_ anh gườm gườm nói_ Anh không nên quát em hồi nãy. Anh lo lắng cho em thôi. Bây giờ để mọi thứ qua bên đi và chúng ta lên giường nào...
Cô lắc đầu, mắt cô ngân ngấn làn nước mắt:
_Tôi đã đầu hàng rồi, Logan. Anh chưa bao giờ ngừng trừng phạt tôi vì đã làm tổn thương anh. Anh tìm mọi cơ hội để chỉ cho tôi thấy anh có thể bước chân ra đi và không cần ngoái đầu nhìn lại- anh đã thể hiện điều đó đủ thường xuyên đó. Tôi thừa nhận tôi đã là con ngốc khi ôm ấp hy vọng anh sẽ thay đổi. Bây giờ tất cả những gì tôi muốn là thoát khỏi anh và tìm lấy một người khác.
Cái bướng bỉnh bình thản của cô làm anh điên tiết:
_Mẹ kiếp, em sẽ không đi đâu cả.
Anh nắm lấy vai cô và ngỡ ngàng cảm thấy một cái nhói lên của tay cô trên má mình. Cô đã tát anh.
_Buông tôi ra!
Cô nói, thở nhanh và nhìn trừng vào anh.
Điều đó bất ngờ như bị một con bướm đốt vậy. Hoang mang, giận dữ, Logan cúi người xuống và hôn cô, cố gắng làm mềm cô bằng cái cách chỉ có anh biết làm sao. Thay vì đáp lại anh ngọt ngào như thường lệ, cô cứng người trong tay anh. Môi cô lành lạnh dưới anh. Lần đầu tiên anh khám phá ra cái lõi thép kiên cường mà cô chưa hề hé lộ cho đến ngày hôm nay. Nhìn chằm vào con người lạ mặt không thể khuất phục đang đứng trước mặt, anh để tay mình buông thõng xuống.
_Vậy em muốn anh làm cái quái gì đây?_ anh khàn giọng hỏi.
_Em muốn anh trả lời cho một vài câu hỏi.
Đôi mắt nâu hổ phách ấy như đang lục soát anh:
_Điều đó có thật không, điều anh nói hồi chiều đó? Rằng em chỉ có ý nghĩa duy nhất với anh vì đứa con trong bụng em thôi.
Anh cảm thấy mặt mình bắt đầu đỏ lên:
_Lúc đó anh đang giận vì em đã đặt mình vào vòng nguy hiểm.
_Có phải anh cưới em chỉ vì đứa con này không?_ Cô khăng khăng hỏi lại.
Logan cảm thấy như cô đang từ từ dồn anh vào thế bí đến khi anh yếu ớt muốn run lên:
_Vâng, anh…không, anh vẫn muốn em.
_Và vẫn yêu em?_ Cô hỏi nửa như tiếng thì thầm.
Logan vò tay vào tóc đến khi nó rối tung ra:
_Mẹ kiếp, anh không muốn nói chuyện này nữa.
_Được thôi_ Một cách bình thản cô quay đi và chuẩn bị dọn đồ.
Logan bật tiếng kêu thảng thốt và ôm lấy cô từ phía sau, phớt lờ cô người cứng lại. Anh hít vào mùi hương của cô, dụi môi mình vào cổ cô. Giọng anh như bị giấu vào mái tóc dài óng ả ấy:
_Anh không muốn mất em, Maddy.
Cô vùng vẫy để thoát ra:
_ Nhưng anh cũng đâu muốn yêu em.
Anh thả cô ra tức thời và đi qua đi lại trong phòng cứ như con thú trong chuồng:
_Anh đã từng nói với em điều đó một lần rồi_ Madeline hét lên giận dữ_ Vì sao bây giờ lại không thể chứ? Sao anh lại lạnh lùng và nhỏ nhen đến thế?
Anh ngừng lại, ngoảnh mặt đi, và đáp bằng giọng rất khổ sở:
Anh đã tha thứ cho em từ lâu rồi. Anh đã hiểu vì sao em phải làm như vậy . Một phần trong anh còn ngưỡng mộ em vì điều đó.
_Vậy vì sao vẫn còn những ngăn cách giữa chúng ta?_ Cô hỏi với một sự tuyệt vọng ngỡ ngàng.
Một nét run run trên vai anh. Madeline cắn môi, chờ đợi, cảm giác rằng nếu im lặng cô sẽ nghe được những lời giải thích mà cô cần có.
_ Em biết rằng anh yêu em_ anh khàn khàn nói_ Mọi người đều biết. Bất kể anh có làm cái gì, anh cũng không thể ngăn điều đó được._ Anh đến bên cửa sổ và áp chặt tay vào khung cửa kính, dữ dội nhìn ra khu vườn lộng gió bên ngoài_ Nhưng anh không thể để điều đó xảy ra lần nữa. Sẽ chẳng còn gì còn lại trong anh nếu anh đánh mất em một lần nữa.
_Nhưng anh sẽ không mất em._ Cô nói trong bối rối đau đớn_ Logan, anh phải tin như thế.
Logan lắc đầu:
_Rochester đã kể với anh…_ Anh ngưng lại và nuốt xuống khó khăn_ Mẹ anh chết khi sinh anh ra . Anh quá lớn – cái chết của bà do lỗi của anh.
Madeline bật tiếng kêu phản đối:
_Lạy chúa tôi, làm sao anh có thể tin điều đó chứ?
_Đó là sự thật._ Anh thẫn thờ nói_ Đó là lỗi của anh. Và anh không thể tìm thấy niềm vui nào nghĩ về con chúng ta khi nó cũng có thể…_ Anh không thể nói hết câu được. Điều đó không cần thiết nữa.
_ Anh sợ là em không thể vượt qua được chuyện sinh nở._ Madeline nói, gương mặt cô bất động vì ngỡ ngàng_ Đó là điều anh đang cố nói với em?
_Bất cứ đứa con nào của anh cũng sẽ lớn cả...và em thì….
_Em không mỏng manh đến thế_ Cô nói , nhìn chằm chằm vào gương mặt khuất bóng của anh_ Logan, nhìn em này. Em hứa là sẽ không có chuyện gì xảy ra với em và con đâu.
_Em không thể chắc chắn về điều ấy được_ Anh khàn giọng.
Madeline mở miệng định cãi lại nhưng đột nhiên nhớ lại mẹ cô cũng đã trải qua rất nhiều khó khăn trong lúc sinh nở. Logan đã đúng- cô không thể bảo đảm là mọi chuyện sẽ tốt đẹp được.
_Vậy nếu nỗi lo ngại của anh thành sự thực và điều tồi tệ nhất xảy ra?_ Cô hỏi_ Nó sẽ dễ dàng hơn chăng, khi giữ mình xa cách khỏi em như thế?
Anh quay người lại, mặt anh căng thẳng, đôi mắt xanh long lanh bóng nước:
_Mẹ kiếp, anh không biết nữa.
_Anh không thấy mệt mỏi khi cứ phải giữ mình xa cách mọi người như thế sao?_ Cô thì thầm, nhìn xuyên suốt anh với tình yêu và sự cảm thông_ Đến với em … Logan. Chúng ta có nhau. Không nên để ai trong hai ta phải cô đơn cả.
Những câu chữ đó làm anh bất động. Hàm anh cứng lại, và anh chạm đến cô trong vài bước sải chân, siết cô trong vòng tay chặt đến đau đớn.
_Anh không thể sống thiếu em_ Anh nói, giọng như nghẹn lại.
_Anh không cần phải thế đâu.
Cô chôn tay mình trong tóc anh và hôn gò má đẫm nước của anh, khi cơ thể cô đột nhiên trở nên yếu ớt với sự thông hiểu bao trùm lấy họ.
Logan rúng động, và đôi môi cứng rắn tìm thấy môi cô trong những nụ hôn thật sâu dường như kéo dài mãi mãi.
_Em sẽ ở lại chứ?_ Anh hỏi.
_Vâng..vâng_ Môi cô tìm thấy anh, bám lấy ngọt ngào, và anh rên lên vì niềm khao khát chưa thỏa.
Anh sẽ liều lĩnh nắm lấy cơ hội để yêu cô. Đó không phải điều anh có thể lựa chọn nữa rồi. Bế cô lại giường, anh cởi quần áo cả hai người và làm tình với cô bằng một sự dịu dàng man dại, run rẩy vì cố gắng để dịu dàng ấy.
Sau đó, Madeline nằm đờ đẫn dưới anh, quá kiệt sức để di chuyển khi cô cảm thấy Logan chống một khuỷu tay lên và nhìn xuống cô. Anh cúi người và áp môi mình lên bụng cô, một cử chỉ thể hiện niềm hy vọng mong manh làm mắt cô muốn trào ra.
_Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà_ Madeline thì thầm, kéo đầu anh lên với cô_ Hãy tin em. Và cô hôn anh bằng trái tim chan chứa yêu thương của mình.
Ch ương kết
Cuộc chuyển dạ đã kéo dài hơn mười giờ đồng hồ. Không được vào phòng ngủ nơi Madeline đang oằn oại với đứa con của họ. Logan ngồi trong phòng khách gia đình gần đó, bóp lấy đầu mình thật chặt khi mỗi tiếng kêu không nén được vẳng ra từ căn phòng. Anh cảm thấy dễ chịu đôi chút khi biết Julia đang có mặt ở đó với Madeline, bằng tình bạn và sự cổ vũ, sẵn đó giúp đỡ bác sĩ và bà mụ. Nhưng không gì có thể xua tan nỗi lo lắng đang bao trùm lấy anh.
Anh có ở bên Madeline trong những giờ đầu, cảnh tượng cô đau đớn làm anh sốt ruột và không thể chịu đựng nổi, đến khi bác sĩ Brooke bảo anh ra ngoài:
_Tôi nghĩ là anh nên tìm cho mình một chai brandy _ Brooke đã nói với nụ cười trấn an_ Có lẽ sẽ còn kéo dài vài giờ nữa đó.
Chai rượu đã vơi hết nửa rồi, và vẫn chẳng làm nhẹ bớt nỗi sợ hãi trong anh. Anh không thể chịu đựng hình ảnh vợ mình trong cơn đau đớn, cách cô ghì lấy chéo vải trong những cơn co thắt, cách cô cắn lấy môi mình đến nỗi nó sưng đỏ lên.
_Lạy Chúa, Jimmy_ Andrew đi vào phòng và ngồi bên cạnh anh, mỉm cười_ Anh có vẻ không ổn lắm, nhỉ?
Logan ném cho hắn cái liếc bén ngót.
_Lạ thật đấy!_ Adnrew nhận xét nhẹ nhàng_ Cũng có lúc tôi là người tỉnh táo, còn anh thì như hũ hèm rồi.
Trong vài tháng gần đây, Andrew đã tự tiết chế lượng rượu. Nét phệu ra vì rượu đã dần biến khỏi mặt hắn, và hắn cũng sụt rất nhiều cân, nhìn có vẻ gầy và gọn gàng lần đầu tiên từ thời niên thiếu đến giờ. Hắn cũng bắt đầu từ bỏ bài bạc và chuẩn bị trả nợ, với lợi tức. Dường như là hắn thậm chí còn lập được mối quan hệ mới, gần gũi hơn với Rochester, người cũng có vẻ mềm dịu hơn lại sau “cái chết hụt” của cậu quí tử.
_Tao vẫn chưa đủ xỉn đâu._ Logan lầm bầm, nhăn mày khi anh nghe tiếng kêu rên nữa lại vọng ra từ căn phòng.
Adnrew nhìn có vẻ ái ngại trước cửa:
_Anh có vẻ căng thẳng quá đấy._ Hắn nói_ Vui vẻ lên nào! Phụ nữ luôn vượt qua những thứ này mỗi ngày mà. Sao anh không đi xuống lầu với tôi đi? Tôi không ngại nói cho anh biết là tôi đã chán nói chuyện với những bậc phụ huynh của anh lắm rồi, toàn những tâm hồn khả kính già quắc đế cả. Anh nên thư giãn bằng cách xuống nhà làm gia chủ tí đi chớ.
_Tao thà bị đày xuống hỏa ngục còn hơn.
( Bản gốc là “I’d rather crawl through an acre of broken glass”, dịch sát là “Tao thà bò qua 4048 mét vuông vụn thủy tinh vỡ còn hơn”, kinh quá >_
Một nụ cười mơ hồ hiện ra trên gương mặt Andrew:
_Logan Scott vĩ đại cũng có lúc ruột bỏ ngoài da như vậy. Quả là một cảnh tượng tôi chưa bao giờ hy vọng sẽ thấy.
Logan quá đau khổ để đáp lại. Anh nhấc mắt mình lên bức chân dung trên tường. Bức họa Orsini vẽ Madeline đã nhận được rất nhiều lời khen tặng và tán thưởng cuồng nhiệt của rất nhiều nhà bình luận ở Luân Đôn. Người họa sĩ đã họa cô ngồi bên cạnh cửa sổ, một tay áo đặt hờ hững lên góc bàn khi cô mơ màng nhìn ra khoảng xa xăm bên ngoài. Chiếc áo trắng rất đúng mực, trừ một tay áo thả nhẹ để lộ một đường cong của bờ vai trần.
Qua bức họa, Orsini đã thể hiện được đường nét thanh khiết trên gương mặt Madeline, nhưng anh vẫn để lộ chiều dài của làn cổ, cánh tay và vai làm người xem hình dung sự mềm mượt như nhung của làn da cô. Bức chân dung là sự hòa quyện của nhiều nét đối lập: ngây thơ nhưng gợi cảm, gương mặt thuần khiết và đôi mắt lóe lên một điều gì không diễn tả nổi...Madeline là một thiên thần lạc lối giữa nhân gian.
_Quá đáng yêu!_ Andrew nhận xét, dõi theo mắt Logan_ Không ai khi ngắm bức tranh này có thể ngờ là chị ấy có thể bướng bỉnh như một con dê_ Hắn mỉm cười với Logan_ Chị ấy sẽ ổn thôi mà, Jimmy. Nếu tôi còn đánh bạc, tôi sẵn sàng đặt cược cho chỉ.
Logan gật nhẹ đầu , luồng mắt anh khóa chặt trên bức họa. Những tháng vừa qua tràn đầy niềm hạnh phúc mà anh chưa bao giờ được cảm nhận. Madeline đã trở thành mọi thứ mà anh có, lấp đầy mọi khoảng trống trong cuộc sống của anh, xóa sạch mọi cay đắng đau khổ và thay thế chúng bằng niềm vui. Nếu trước đây anh đã yêu cô, thì giờ đây không gì có thể so sánh được. Anh sẽ đi xuống địa ngục để gánh giùm cô một giây phút chịu đựng này. Ý thức rằng cô đang phải chịu đựng đau đớn sinh con một mình, mà anh không thể làm gì cho cô được, khiến anh muốn phát điên lên.
Và ngay lúc đó anh nghe thấy tiếng trẻ khóc.Tiếng động đó khiến anh đứng bật dậy. Mặt trắng bệch như sáp, anh chờ đợi dường như lâu cả tiếng đồng hồ, mặc dù thực ra nó chỉ có vài phút trôi qua.
Cánh cửa mở ra, và Julia đứng đó, vẻ mặt mệt mỏi hạnh phúc:
_Cả mẹ và con đều rất tuyệt vời. Vào đi, papa, vào nhìn mặt cô con gái xinh đẹp của mình đi nào.
Logan nhìn chằm chị như không thể hiểu được:
_Maddy có....
Anh dừng lại và cố thấm ướt môi mình, miệng anh quá khô ráo.
Julia cười và chạm nhẹ má anh:
_Cô ấy đã làm rất tốt, Logan. Cô ấy khỏe.
_Chúc mừng, anh hai_ Andrew nói, cầm lấy chau brandy từ nắm tay lỏng lẻo của Logan_ Đưa nó cho tôi, anh không cần nó nữa đâu.
Gần như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Logan chạy như bay vào phòng.
Cẩn trọng Andrew nhìn chằm chai rượu đang uống dở và đưa nó cho Julia:
_Đây này_ Hắn lầm bầm_ Tôi không tin tưởng mình lắm trong chuyện này. Cám ơn Chúa là giờ tôi vẫn còn nhiều thứ khác để tiêu khiển.
Hầu như không nghe thấy lời chúc mừng nhiệt thành của bác sĩ và bà mụ, Logan đi đến giường và ngồi bên cạnh Madeline. Mắt cô nhắm hờ, và cô mỉm cười với anh:
_Maddy_ anh gọi , giọng như vỡ ra. Anh nắm lấy tay cô và đạt nó lên môi mình, áp môi mình vào lòng bàn tay cô.
Đọc được sự mừng rỡ nhẹ nhõm trên mặt anh, Madeline thì thầm nhẹ nhàng và kéo anh xuống với cô. Anh áp mặt vào giữa ngực cô và bật những âm thanh không nghe rõ.
_Em ổn mà._ Cô thì thầm, vuốt tóc anh_ Đó không đến nỗi tệ như em đã nghĩ đâu.
Môi anh tìm thấy môi cô, và anh nếm vị ngọt ngào ấm áp quen thuộc, cơn sợ hãi của anh phai nhạt đi.
_Anh đã sợ đến chết được._ Anh nói khi môi họ rời nhau_ Anh không muốn phải trải qua chuyện này lần nữa đâu.
_Em e là sẽ có nữa đó, anh yêu. Anh sẽ muốn con có em trai một ngày nào đó thôi.
Logan nhìn vào hình hài bé bỏng trong tay Madeline. Đứa bé được bọc trong những lớp len và vải mịn, gương mặt hồng bé xíu như có vẻ vểnh lên chào đón. Có nhóm tóc màu hạt dẻ lơ thơ trên đầu bé. Logan chạm vào làn tóc mượt như tơ ấy.
_Xin chào!_ Anh thì thầm, áp môi mình vào trán đưa trẻ.
_Con đẹp quá, phải không anh?_ Madeline hỏi.
_Tuyệt vời!_ Anh đáp, nhìn vào sinh vật bé nhỏ kì diệu,và mắt anh quay nhìn Madeline_ Nhưng con chưa thể sánh bằng mẹ con đâu.
Mặc dù đang rất mệt mỏi và kiệt sức, Madeline vẫn phải bật cười:
_Ngốc ạ. Không có phụ nữ nào có thể đẹp ngay sau khi sinh đâu.
_Anh có thể ngắm nhìn em hàng giờ...hàng tuần...hàng tháng và không bao giờ chán.
_ Anh sẽ phải làm điều đó khi em ngủ _ Cô nói với tiếng ngáp, chớp mắt như cô cú nhỏ.
_Nghỉ ngơi đi nào_ Logan nói với cả hai mẹ con.
Tia mắt yêu thương chuyển từ vợ qua đứa con gái mới ra đời_ Anh sẽ trông chừng cho cả hai.
_Yêu em không?_ Madeline hỏi với nụ cười nhẹ, và ngáp lần nữa.
_Trước đây đã là tình yêu_ Anh áp môi mình trên mi mắt khép lại của cô_ Bây giờ anh không còn từ nào để diễn tả nữa cả.
_Anh có lần nói với em rằng anh nghĩ yêu là yếu đuối.
_Anh đã sai_ Anh thì thầm, hôn vào góc môi cô_ Anh khám phá ra đấy là sức mạnh duy nhất mà anh có.
Madeline chìm vào giấc ngủ với nụ cười nở trên môi, tay cô trong tay anh.
Nghe tiếng gõ cửa phòng , Logan đi đến mở và thấy Bà Florence đứng ở ngưỡng cửa. Dạo gần đây bà đã trở thành khách quen thuộc của gia đình, không kể mối thân tình với Madeline, bà và Logan còn tìm thấy niềm vui bất ngờ khi ở bên nhau. Sau hết họ có rất nhiều điểm chung. Họ cùng nhau chia sẻ nhiều buổi nói chuyện rất lâu về sân khấu…và thỉnh thoảng họ nói về mẹ anh, Elizabeth . Có quá nhiều thứ anh muốn biết về bà, cũng như người đàn ông đã sinh ra bà. Dần dần Bà Florence đã cho anh sự thật về quá khứ của mình, cho anh hiểu toàn bộ câu chuyện mà anh chưa bao giờ mong sẽ tìm ra được.
Bà ngoại anh ăn mặc y hệt như dự một dịp trọng đại, cổ và tay đeo đầy những hạt ngọc, mái tóc đỏ bạc màu được bới tỉa rất công phu.
_Họ đang ngủ,_ Logan nói, bảo vệ cho vợ và con mình cần được nghỉ ngơi.
Bà Florence chỉ cán gậy bạc thẳng vào anh:
_Đừng mong đẩy ta xuống dưới sau khi ta đã phải leo hết các bậc thang đó. Ta chỉ ở đây một lát thôi. Ta phải nhìn thấy cháu cố của ta.
_Được thôi_ Anh lầm bầm, chỉ hướng cho bà vào_ Rõ ràng là không gì có thể ngăn bà được cả.
Khi Bà Florence đến bên giường, bà dường như hết sức hạnh phúc trước hình ảnh sinh vật bé nhỏ trong vòng tay Madeline.
_Cháu cố ngoại gái của ta_ Bà nói nhẹ, liếc nhìn Logan_ Một cô bé thật tuyệt nhỉ, giống như ta đã hy vọng. Cháu đã quyết định tên cho con chưa?
_Elizabeth_ Logan đáp.
Người phụ nữ già nhìn anh với đôi mắt mờ bóng nước . Bà cúi xuống và hôn vào má anh:
_Mẹ cháu sẽ thích đấy, cháu trai ạ. Bà ấy nhất định sẽ rất thích điều này cho xem.