Because You're Mine

Chương 14

Tháng sau đó, tình trạng thai nghén của Madeline bắt đầu hiện rõ, làm cô phải hạn chế ra ngoài. Khi cô đi mua sắm, lái xe hay đi bộ qua công viên, cô luôn được tháp tùng với ít nhất hai gia nhân, người tuận theo những chỉ dẫn đặc biệt của Logan. Cô không được đi một mình, anh đã nói như thế, hay đi lang thang vào những nơi kém an toàn. Cô cũng đã ăn được ngon miệng hơn.

_Em không thể chịu đựng bị đối xử như một đứa trẻ được nữa. _ Madeline nói với Logan một sáng nọ khi cô ngồi ở bàn trang điểm. Cô không thể chịu nổi bị mất tự do. Đã một lần trải nghiệm cảm giác được làm bất cứ điều gì mình muốn và đến bất cứ đâu cô thích, thật khó khăn khi rúc vào cuộc sống bảo bọc của một phụ nữ tầm thường như hiện tại _Không kể là em định làm gì, luôn có ai đó cố gắng giúp em hay chăm sóc cho em..hay định đút cho em ăn cái gì đó .

Thay vì cười cợt hay ra vẻ người lớn với cô, Logan lắng nghe một cách thật sự nghiêm túc :

_Em không phải được đối xử như một đứa trẻ _anh đá _ mà như một ai đó mà anh cảm thấy quan trọng hơn tất cả mọi điều khác .

_ Em cảm thấy như ở trong tù _ Cô cay đắng nói _ Em muốn đi mọi nơi, làm nhiều thứ-

_ Chẳng hạn như là gì ?

Madeline thở dài và cầm một cái lược, chải mạnh nó qua mái tóc dài rối bời của cô.

_ Từ buổi dạ tiệc , không ai đến nhà mình nữa. Em chả có người bạn nào ngoài trừ Julia, và chị ấy cũng quá bận rộn ở nhà hát, như anh vậy . Và mặc dù chúng ta nhận được hàng tá lời mời mỗi ngày, chúng ta chưa từng nhận lời bất cứ ai cả.

Khi Logan nhìn vào gương mặt nhỏ, nhăn nhó của cô, một nét chau mày hiện ra ở chính mặt anh. Anh nhận ra đây cũng là một điều anh đã dự đoán trước đây. Những năm tháng muốn tham gia vào những trò chơi tiêu khiển xã hội đã kết thúc. Madeline là một phụ nữ trẻ cần được lối sống năng động trong xã hội, và có bạn bè, trải nghiệm những niềm vui Luân Đôn mang lại .

_Anh hiểu rồi._ anh nói, cầm lấy cây lược của cô và đặt nó qua bên. Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, để tầm mắt hai người ngang nhau_ Anh không muốn giữ em như một con chim trong lồng, cưng à. Em sẽ thấy cái anh có thể làm để làm em vui vẻ hơn.

Miệng anh cong lại thành nụ cười chế giễu:

_Anh tin là em không phiền hà gì về ban đêm đâu nhỉ.

_Không đâu _ Cô nói, đỏ bừng mặt và mỉm cười lại với anh, nhấc môi lên đón nhận nụ hôn nồng cháy .

Đúng như anh nói, Logan bắt đầu dẫn cô đến những buổi triển lãm nghệ thuật, buổi đấu giá, tiệc tối, và những buổi hòa nhạc buổi chiều. Có khi họ đi xem kịch ở Drury Lane hay Nhà hát Opera Hoàng gia, họ ngồi ở khuôn riêng tư. Trước sự sung sướng của Madeline, họ chấp nhận những lời mời vào cuối tuần ở miền quê, nơi cô có thể gặp những nữ sinh trẻ mà cô thấy thân quen .

Cô biết rằng Logan không thích những điều này, khi anh luôn là nhân vật được quan sát, dò xét và còn tò mò nữa. Thực tế là anh chấp nhận hy sinh sự riêng tư quí báu của anh làm cô thấy thật lạ lùng và thỏa mãn .

Madeline biết rằng nhiều phụ nữ ghen tỵ với cô vì đã có người chồng như Logan. Anh duyên dáng, thông minh, hào phóng và quyến rũ trong một cách mà chồng họ không hề có. Cô yêu cuộc sống hôn nhân với anh, cảm thấy vui khi đi bên anh. Sự hài hước của anh và tất nhiên cả tài nghệ phòng the nữa.

Tuy nhiên , không cần biết mối quan hệ giữa họ có gần gũi hay thoải mái đến đâu, Madeline luôn biết rằng vẫn còn một khoảng cách giữa họ, Logan chưa bao giờ nhìn cô nhưng anh đã từng có trước đây, chưa bao giờ hôn cô với tình yêu cháy bỏng và khao khát. Anh tự chủ và giữ một khoảng cách nhỏ, lịch thiệp giữa họ. Rõ ràng là anh chưa tin cô, và anh dự định sẽ giữ cho họ không bao giờ có sự thân mật thật sự về cảm xúc, Madeline cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân với anh, biết rằng tình yêu của cô đã được bộc bạch rất rõ ràng trên gương mặt cô, dù cho anh có muốn nó hay không.

Như Julia tiên đoán, khẩu vị thèm ăn của Madeline trở lại, và cô đã lấy lại những cân nặng đã mất, còn lên vài cân nữa. Bất cứ sự lo lắng bí mật nào của cô bây giờ là không biết Logan có thích hay không cái thân hình đang nhanh chóng phồng lên như quả bóng của cô.

_ Từ bây giờ em nên ngủ ở đây luôn _Anh nói một buổi chiều sau khi đưa cô vào giường anh và làm tình với cô. Trượt tay lên đôi hông trần, anh gầm gừ nói thêm_ Vậy sẽ thuận tiện hơn là phải vác em qua đây mỗi lần anh muốn– hay lại chạy qua phòng em vì cái chân chuột rút ấy.

Rúc mình vào vòng tay anh, Madeline cười ngái ngủ:

_Em không muốn làm phiền anh. Em biết là anh thích ngủ một mình mà.

_Em đâu có choán chỗ nhiều đâu_ Anh quan sát nó , tay anh áp vào bụng cô_ vẫn chưa đâu .

Madeline nằm nghiêng sang bên:

_Nhanh thôi em sẽ nằm choáng hết nửa giường. Ôi, sao em ước sao em cao lên chút nữa. Phụ nữ ở chiều cao như em không thể mang thai tốt đâu- nhìn như con vịt vậy.

Logan kéo lưng cô áp vào cơ thể dài của anh:

_Thưa bà_ Anh nói , giọng ấm áp và nhồn nhột cù vào tai cô_ Tôi đã mất mỗi đêm để cho bà thấy bà đáng yêu đến thế nào. Bây giờ tôi không nghĩ bà có lý do để nghi ngờ về sức quyến rũ của mình đâu đấy.

_Anh sẽ có khẩu vị với ở phụ nữ bụng lớn chứ?_ Madeline nghi ngờ hỏi, và cảm thấy nụ cười của anh trên cổ mình .

_Chỉ một người thôi_ Logan đẩy cô nằm ngửa ra_ Bây giờ tôi nghĩ là bà muốn tôi chứng mình điều đó lần nữa.

Cô xoay người khỏi anh ra khỏi anh với vẻ miễn cưỡng giả vờ:

_Nếu không có vấn đề gì –

_Anh muốn vậy đó_ Anh thì thầm, xoay người cô lại lần nữa, và anh phủ lấy môi cô bằng môi anh.

Anh là một người đàn ông không thể đoán trước, thỉnh thoảng trêu ghẹo và đùa cợt cô, có lúc lại đối xử với cô với vẻ lạnh lùng khó hiểu. Mỗi tối sau buổi diễn ở nhà hát, anh chạy ngay về nhà với cô, mặc dù anh bước chân qua cửa như thể chả có gì vội vã cả. Anh quá tự chủ để lộ cảm xúc đến Madeline tự hỏi anh có yêu cô chút nào không, như thể anh xem cô là một thú cưng đáng yêu. Nhưng có lúc cô có lý do để hy vọng.

Ba buổi chiều hàng tuần Madeline ngồi làm mẫu cho bức chân dung Logan yêu cầu. Họa sĩ, Ông Orsini, là một người đàn ông tài năng và dễ chịu, không có tính tùy tiện mà cô thường nghĩ ở họa sĩ.

_Vợ ông là một trong những người đẹp nhất mà tôi từng vẽ_ Orsini nói với Logan, người đang ngồi quan sát quá trình đó.

_Ông Orsini_ Madeline phản đối từ nơi cô đang bị nói tới_ Ông không cần phải tung hê tôi vậy đâu-

_Bà ấy có một vẻ đẹp khác thường_ Orsini tiếp tục nói_ Nét gợi cảm hòa quyện với sự thuần khiết. Một người đàn bà- con nít đẹp mê hồn.

Không quen với những lời tán tụng như thế, Madeline cụp mắt nhìn xuống sàn nhà:

_Đúng vậy_ Cô nghe Logan nhẹ nhàng nói_ Đó chính xác là cái tôi đã thấy ở cô ấy.

Khi Madeline có thể, cô đến Capital một buổi chiều, nhìn những buổi tập kịch và thậm chí giúp đọc lời thoại. Logan dường như không phiền gì trước sự hiện diện của cô. Thực tế là, anh sẵn lòng thừa nhận anh thích cô hiện diện trong tầm tay của mình.

_Nó sẽ giúp anh khỏi tưởng tượng những rắc rối em sẽ gây ra ở nơi khác_ Anh bình thản nói.

Madeline thích ở lại nhà hát, nơi không có sự kì thị hay suy nghĩ gì về phụ nữ mang thai. Họ đã quá quen vì hình ảnh những diễn viên nữ tiếp tục làm việc đến tháng thứ sáu hay thứ bảy, những nhân viên trong nhà hát đối xử với Madeline với thái độ nồng hậu làm cô cảm thấy được chấp nhận và thoải mái.

Tuyệt vời nhất là những buổi chiều khi cô và Logan sẽ thư giãn bên nhau và cùng ăn tối. Họ trải qua nhiều giờ bên nhau đọc sách và nói chuyện đến khi Logan đưa cô vào giường. Dường như mối dây liên hệ giữa họ càng lúc càng vững chắc. Madeline bắt đầu nghĩ cô đang dần dần chiến thắng cuộc chiến này, nắm giữ được niềm tin của Logan...đến khi những suy nghĩ của cô về hạnh phúc dường như có không thật sự như thế.

***

Sáng chủ nhận như thường lệ, một bữa sáng thịnh soạn và cà phê, sau đó là Madeline một mình dự lễ nhà thờ và có vài giờ cùng Logan trong phòng khách riêng. Logan đọc kịch bản, ghi chú và sửa chữa trong khi Madeline lúi húi ngồi may vá.

Liếc nhìn mái đầu đen của chồng, Madeline không thể cưỡng lại thôi thúc đến bên anh. Cô thả chiếc khăn thêu xuống sàn và đứng sau ghế anh, tay cô choàng lên vai anh:

_Em ghét thêu thùa, cô nói, cúi xuống cọ mũi vào vùng dái tai ấm áp của chồng.

_Vậy thì đừng làm_ Logan đáp, quay trở lại xấp kịch bản.

_Em không có sự lựa chọn. Tất cả phụ nữ khả kính có chồng rồi đều phải cần may vá.

_Ai muốn em trở nên khả kính nào?_ Anh thờ ơ hỏi, cố tập trung vào công việc của mình_ Đừng đọc qua vai anh, cưng, anh không thể tập trung được.

Không nản lòng, cô trượt tay quanh ngực anh:

_Anh không được làm việc vào chủ nhật. Đó là tội lỗi.

Cô áp hai hay ba nụ hôn lên chiều dài cổ gặp hàm anh, và cảm thấy đột ngột dòng mạch đập của anh trên môi mình.

_Anh đang định sửa chữa lỗi lầm đây_ Logan đáp lại, làm rớt xấp kịch bản và xoay ghế kéo cô vào vòng tay mình..Madeline ré lên cười khi anh kéo vào lòng. Tay anh trượt khắp người cô:

_ Vậy cái gì là hành động thích hợp cho chủ nhật đây, thưa bà?..Cái này?...hay có lẽ cái này?

Trò chơi của họ ngưng lại trước tiếng gõ cửa. Madeline nhảy khỏi lòng anh, kéo váy xuống và quay lại và đến ngồi bên cạnh chiếc lò sưởi ấm áp. Anh hầu bước vào phòng và mang theo một bức thư trên khay xám bạc cho Logan. Cười toe trước cố gắng của Madeline nhao nhao muốn xem, Logan cầm lấy bức điện và ra hiệu anh hầu ra ngoài:

_Của ai gửi thế?_ Madeline hỏi, quay trở lại Logan khi anh xé bì phong bì.

_Có lẽ là một người quen anh biết từ Ngài Drake.

Anh đọc lớn lên

_Tôi rất xin lỗi đã chậm trễ đưa tin này về người bạn Drake của chúng ta. Biết mối quan hệ thân tình của ông và ngài ấy, tôi cảm thấy ông sẽ muốn biết ngay lập tức_ Giọng anh nhạt dần, và luồng mắt anh tiếp tục đọc nhanh trên trang giấy.

Madeline nhìn chằm anh trong khi anh kết thúc đọc trong im lặng và ngồi thừ như tượng.

_Logan, cô nhìn anh lo lắng hỏi.

Anh dường như không nghe thấy cô. Với lấy lá thư bị vò nát trong tay anh, cô đọc nó. Một tiếng thốt cay đắng thoát khỏi môi cô. Andrew, Ngài Drake, đã tham gia một buổi tiệc nước tên sông Thames tối hôm trước.

Trong buổi bơi thuyền, Ngài Drake đã rớt khỏi ghe, nhưng không ai biết điều đó cho đến gần sáng. Mặc dù những du thuyền tư nhân đã liên tục tìm kiếm, vẫn không có tăm hơi nào của anh ấy cả. Sông Thames sẽ được lục soát, nhưng vẫn thường có những ca chết đuối mà thi thể vẫn chưa được tìm ra những mấy ngày sau.

Thật nhẹ nhàng Madeline chạm vào bờ vai cứng ngắc của chồng mình:

_Có phải cậu ấy là một tay bơi cừ mà? Có lẽ cậu ấy sẽ đủ sức bơi vào bờ.

_Không, cậu ấy không thể bơi nổi_ Logan nói, giọng khàn khàn lại_ cậu ấy có lẽ đã say mèm để có thể bơi.

Tay cô đặt lên gáy anh.

_Logan, em rất tiếc.

Anh giật phắt người ra, hơi thở anh thít chịt giữa kẽ răng:

–Đừng_ Một sự run run rõ ràng giữa lưng anh_ Anh muốn ở một mình.

Mọi thớ cơ trong cơ thể cô thôi thúc ở lại, để an ủi anh. Nhưng Logan dường như không muốn điều đó .Anh đã đóng mọi khả năng cô bước lại gần anh. Đó là điều tệ hại nhất trong tưởng tượng của cô khi yêu một ai đó mà người ấy lại không muốn. Nếu anh có cảm giác gì với cô, anh đều chiến đấu chống lại nó. Madeline nhìn chằm chằm vào mái đầu đen của anh và không thể ngưng mình chạm vào mái tóc dày.

_ Logan, em có thể làm gì đây _ Cô thì thầm

_Chỉ cần rời khỏi đây.

Bàn tay Madeline rơi xuống, và cô rời khỏi phòng không nhìn lại.

Thời gian còn lai của ngày hôm đó và gần hết ngày hôm sau, Logan khóa chặt mình trong phòng và uống rượu. Lần duy nhất anh gọi Madeline là nói cô báo với Capital rằng anh không thể đến làm. Người dự bị của anh sẽ thế cho anh vào buổi chiều hôm sau.

_Khi nào anh sẽ quay lại?

Madeline hỏi nhìn chằm vào gương mặt đỏ và đôi mắt lờ mờ vì rượu. Cô đã gặp một sự im lặng kéo dài đáp lại và anh đóng sầm cửa phòng một lần nữa. Anh không muốn cô ở bên cạnh, không ai cả. Mặc dù lời van nài của Madeline và những khay thức ăn cô đặt trước cửa phòng, anh đều từ chối.

Lo lắng Madeline hỏi Bà Beecham Logan có bao giờ như thế trước đây không, và người quản gia ngập ngừng trước khi trả lời :

_Chỉ khi bà rời khỏi ông ấy, Bà Scott.

Madeline đỏ bừng mặt vì tội lỗi và hối tiếc:

_Nó kéo dài bao lâu?

_Mất hết một tuần ông ấy chỉ uống rượu, và một tuần sau khi ông ấy có thể ăn uống lại bình thường.

Bà Beecahm lắc đầu trong cái nhìn lo lắng chân thành:

_Điều đó tôi hiểu được vì mọi người đều thấy ông ấy đối với bà như thế nào..nhưng điều này…tôi không thể đoán được ông ấy lo lắng cho Ngài Drake nhiều như thế. Tôi không thích nói xấu người đã chết, nhưng người đàn ông đó chưa bao giờ làm gì cho ra hồn cả, ít nhất ông ấy cũng đã yên nghỉ.

_Có lẽ vì họ đã cùng lớn lên bên nhau. Vì lý do gì đó Logan cảm thấy có trách nhiệm với cậu ta.

Người quản gia nhún vai:

_ Bất cứ nguyên nhân gì, ông chủ đã giúp ông ấy rất nhiều rồi_ Sự thông cảm chạm vào gương nặt căng thẳng của Madeline_ Ông ấy sẽ dần dần lấy lại thăng bằng thôi. Đừng lo lắng quá, Bà Scott. Không tốt cho người phụ nữ ở tình trạng bà đâu.

Tất nhiên là nói sẽ dễ hơn làm. Làm sao cô không lo lắng khi chồng cô dường như quyết tâm uống rượu đến chết thế kia? Buổi chiếu ngày thứ hai, Madeline vận tất cả sức lực đi đến cửa phòng, xoay cái núm cửa và phát hiện nó đã bị khoá:

_Logan? _Cô hỏi, gõ nhẹ cửa phòng. Như cô đã đoán, không có tiếng đáp lại. Cô gõ mạnh hơn và nghe tiếng quát gầm gừ của anh.

_Dừng quậy cái cửa chết tiệt ấy đi và để anh một mình.

Giọng anh nhừa nhựa của người uống dở và làm lông gáy cô dựng lên hết thảy:

_Mở cửa ra, làm ơn đi!_ Madeline nói, cố nghe có vẻ bình tĩnh_ Hay em sẽ lấy chìa khóa của bà Beecham đó.

_ Rồi anh sẽ bẻ gẫy cổ em như con ngỗng giáng sinh_ Anh vặc lại, nghe như thể rất thích tình huống đó.

_Em sẽ đợi ở đây đến khi anh chịu gặp em. Em sẽ đứng ở đây cả đêm nếu cần.

Khi không có tiếng trả lời, cô thêm vào trong tiếng hét_Và nếu chuyện gì xảy ra với con, cứ để lương tâm anh gánh chịu.

Madeline nín thở khi nghe tiếng bước chân năng nề của anh. Với tất cả sự đột ngột, cánh cửa bật ra và cô bị túm kéo vào phòng anh trong một cái nắm thật mạnh.

_ Không còn gì trong cái lương tâm của anh cả_ Logan nói, đóng sập cửa, ép cô vào trong bóng đêm phòng ngủ với anh. Anh phủ trùm lấy cô, to lớn và tăm tối.Tóc anh rối bù, hơi thở nặng mùi rượu. Anh mặc một cái quần nhàu nhĩ, chân trần, ngực và vai phồng lên cơ bắp trần trụi. Madeline không thể cưỡng mình khựng lại, báo động bởi bề ngoài dữ tợn của anh. Anh dường như có thể làm mọi thứ. Miệng anh xoắn lại và có một tia sáng hoang dã, tuyệt vọng lóe lên từ đôi mắt vằn máu đỏ:

_Em muốn làm nghĩa vụ của một người vợ chứ gì? _Logan nói khàn khàn_ vỗ vào vai tôi trong khi thì thầm lải nhải vào tai tôi. Tôi không muốn em an ủi. Tôi không cần nó. Tất cả những gì tôi cần là cái này này.

Tay anh nắm lấy áo cô, ngón tay đâm sâu vào trong vùng ngực áo, và anh kéo mạnh cô ngã ập vào anh. Miệng anh nóng, bao phủ bởi rượu, đốt cháy làn da mềm mại cổ cô

Madeline cảm thấy anh muốn cô chống cự lại anh.. nhưng cô đã trượt đôi cánh tay quanh cổ anh và thả lỏng người bên anh. Cái buông xuôi dịu dàng ấy là điều Logan không ngờ đến.

_Mẹ kiếp_ Anh rên lên_ Em không có cảm giác sợ hãi tôi sao?

_Không_Cô nói, gương mặt cô áp vào bờ vai nóng trơn mượt của anh.

Đột ngột anh buông cô ra, thở gấp trong tiếng khàn khàn:

_Logan_Cô mềm mại nói_ Anh đã đối xử như thể anh có lỗi trong cái chết của bạn mình.. Em không hiểu vì sao.

_Em không cần biết.

_Em cần phải biết, khi anh như đang tự hủy hoại mình. Có rất nhiều người đang cần anh ..và em cũng là trong số đó.

Cơn giận dữ dường như bị hút cạn, và anh đột nhiên đầy giận dữ bản thân:

_Andrew cần anh_ anh thì thầm_ anh đã bỏ rơi cậu ấy.

Mắt cô tìm kiếm trên gương mặt dữ dội của anh:

_Chuyện ấy là sao?

_Một phần thôi_ Logan nắm lấy chai rượu uống dở và ngồi xuống gờ giường bề bộn. Có những vết giấy trên nệm và thảm Aubusson, bằng chứng của ba mươi sáu giờ say xỉn vừa qua. Madeline tiến đến và nắm lấy nó khỏi anh. Anh làm không vững và gượng lại để không té ngã.

Madeline đặt chai brandy qua bên và ngồi xuống trước anh:

_Kể em nghe đi_ cô nói, khao khát muốn chạm vào anh_ Đi mà!

Như một đứ trẻ kiệt sức, anh nhắm mắt lại và rùn mái đầu mình giữa vai. Anh bật ra những cái tên….Ngài Drake..bá tước Rochester..Bà Florence..và rồi những câu chữ tuôn ra như suối, câu chuyện không thể tin được hình thành.

Madweline đứng im khi cô cố gắng hiểu điều anh nói. Logan nói rằng anh là đứa con ngoài giá thú của Rochester và con gái bà Florence...rằng Andrew là em trai cùng cha khác mẹ với anh. Cô lắng nghe trong ngạc nhiên trong khi anh bộc bạch với một sự chân thành của người đàn ông bị ruồng bỏ. Rõ ràng là tình yêu của anh với Andrew bao gồm cả nỗi đau và cảm giác tội lỗi.

_Vì sao anh không kể cho em biết trước đây?_ Madeline cuối cùng mới hỏi, khi anh trở nên im lặng.

_Không cần …em không biết sẽ tốt hơn. Andrew cũng vậy.

_Nhưng anh muốn nói cho anh ấy biết, phải không? _Cô thì thầm, dám chạm vào anh, vuốt mái tóc rối bời của anh_ Anh hối hận vì đã không nói bất cứ điều gì khi anh có cơ hội.

Mái đầu Logan ập xuống đầu cô, và anh dụi trán mình vào sự mềm mại thơm ngát giữa ngực cô :

_Anh không chắc nữa…mẹ kiếp, giờ đã quá trễ rồi.

Thở dài, anh rúc mũi vào thân áo nhung mềm của cô:

_Anh nên giúp cậu ấy nhiều hơn nữa.

_Anh đã làm mọi điều anh có thể rồi. Anh trả nợ cho anh ấy, và anh chưa bao giờ quay lưng lại cậu ta .Thậm chí anh đã bỏ qua chuyện cậu ta đã đã cướp Olivia trên tay anh.

_Anh nên cám ơn Andrew vì điều đó_ Anh khàn khàn nói_ Olivia là một con quỉ cái đê tiện.

Madeline cau mày nhẹ, nhớ lại là bản thân cô cũng chẳng khá hơn gì Olivia:

_Anh sẽ đến gặp Rochester chứ?_ và cô cảm thấy người anh cứng lại.

_Anh không tin mình sẽ không giết ông ta. Hơn ai hết, Rochester chịu trách nhiệm cái chết của Andrew. Vì đã làm cuộc sống của cậu ấy như địa ngục và chỉ còn lối thoát duy nhất là nhấn mình vào bia rượu_ Một tiếng cười khàn buột ra từ anh_ Những tên bụi đời có một từ cho những tay nghiện rượu. Họ gọi là “ trôi nổi ”. Cũng là thứ chỉ người chết đuối. Andrew tội nghiệp- nó cũng phù hợp với cậu ấy, phải không?

Bỏ lơ sự so sánh cay đắng ấy, Madeline tiếp tục vuốt ve đầu anh:

_Đi đến giường em, và ngủ đi_ Cô nói_ Để gia nhân dọn phòng này và mở cửa ra cho thoáng.

Logan không đáp sau một lúc. Madeline đang phản đối anh không được tiếp tục với chai brandy của mình:

_ Em không muốn anh trong giường đâu_ anh lầm bầm_ Anh say, và chúa biết anh cần phải tắm.

Madeline cười nhẹ:

_ Anh được chào đón trong bất kì tình trạng nào_ ngón tay cô vuốt nhẹ xuống cánh tay trần rắn rỏi đến khi cô nắm lấy tay anh_ Đi nào_ Cô thì thầm_ Làm ơn đi mà.

Cô nghĩ Logan sẽ từ chối. Ngạc nhên là, anh đứng dậy và theo cô vào phòng. Một chiến thắng nho nhỏ đó làm dịu bớt lo lắng của cô, nhưng cô vẫn chưa thể nhẹ người. Cô mới bắt đầu hiểu ra gánh nặng Logan đang gánh. Không cần biết anh đã chịu đựng trước cái chết của Ngài Drake như thế nào. Anh phải ý thức rằng cậu trai giàu có ấy đã lớn lên cùng mình thật ra là anh em của mình. Không ai trong họ có một gia đình thật sự hay một gia đình yêu thương…không ai trong họ biết về hạnh phúc.

Tay cô lướt xuống bụng, như thể bảo vệ cho mầm sống nhỏ nhoi bên trong. Chắc chắn Logan sẽ yêu thương đứa con vô tội này. Nếu anh không chắc cho cô bước vào trái tim anh..ít nhất cô cũng có thể cho anh điều này.

Logan ngủ mê mệt, thỉnh thoảng cau mày và lầm bầm trong giấc mơ. Mỗi khi anh bắt đầu cử động, Madeline vỗ về anh và giúp anh ngủ lại, bảo vệ anh suốt đêm. Buổi sáng, cô nhón chân bước khỏi phòng và không làm phiền giấc ngủ của anh. Cô tắm và mặc chiếc áo xanh đậm buổi sáng viền ren trắng. Sau khi ăn sáng một mình, cô ngồi vào bàn viết thư trả lời trong một hai tiếng đồng hồ.

_Xin lỗi, Bà Scott _ Giọng nói của người gác cổng xâm nhập vào ý nghĩ của cô. Anh mang một chiếc thiệp đặt trên một khay bạc_ Một lời mời gặp riêng tư từ Bá tước Rochester. Khi tôi cho biết là Ông Scott “không có ở nhà” , Bá tước hỏi nếu bà có thể tiếp chuyện với ông ấy không, mặc dù giờ giấc không thích hợp cho lắm.

Quá ngỡ ngàng, Madeline nhìn chằm chằm vào lá thiệp với sự hiếu kì pha lẫn lo lắng. Bá tước sao phải nói chuyện với cô? Cô thầm cám ơn Chúa là Logan vẫn còn đangg ngủ trên lầu. Không biết anh sẽ phản ứng ra sao nếu anh biết Rochester đang ở đây.

_Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy_ Cô nói, bỏ cây bút vào hộp khắc bạc bên ngoài_ Tôi sẽ gặp ông ấy ở phòng khách.

_Vâng, Bà Scott.

Trái tim cô đập thình thịch khi cô bước vào phòng khách. Tất cả ý nghĩ cô tự hỏi Rochester là loại người như thế nào khi vứt bỏ con trai và lừa dối họ suốt bao năm nay. Không biết về bá tước cô đã khinh thường ông ta ..nhưng một phần cô lại cảm thấy thông cảm. Sau hết, Andrew là đứa con chính thức của ông, và cái chết của cậu ta nhất định gây cho bá tước vết thương không nhỏ.

Bước chân cô chậm dần khi cô nhìn thấy người đàn ông già tóc bạc đang ngồi ở đại sảnh. Vóc dáng cao, gương mặt cong diều hâu không hề có sự ấm áp hay vui sướng. Mặc dù không có sự giống nhau đặc biệt nào giữa ông và Logan, Madeline vẫn có thể tin rằng Bá tước thật sự là cha anh. Như Logan, Bá tước dường như rất độc lập, có một sự tự tin vững vàng kì lạ. Ông có vẻ vừa trải qua nỗi đau lớn của cuộc đời mình: làn da xám nghoét và đôi mắt ánh lên sự chết chóc.

_Ngài Rochester_ Madeline nói, quyết định không giơ tay ra, chỉ gật nhẹ đầu.

Bá tước dường như có vẻ ngạc nhiên thích thú bởi sự kém thân thiện của cô.

_Bà Scott_ Ông nói giọng khàn đục_ Thật sung sướng cho tôi được gặp mặt cô.

Họ quan sát nhau trong một khoảng im lặng dài sau đó:

_Cô biết tôi_ Ông ta nói_ Tôi có thể thấy điều đó trên mặt cô.

Madeline gật đầu:

_Vâng, anh ấy có kể với tôi.

Một nét mày nhướng lên hiếu kì:

_ Tôi đoán là nó đã vẽ tôi như một tên quái vật tim đen.

_Anh ấy chỉ kể sự thật, thưa ngài.

_Cô vượt xa tất cả những đối tượng tôi hy vọng Logan có thể kết hôn cùng_ Ông quan sát_ Một phụ nữ trẻ rõ ràng có xuất thân danh giá. Chắc hẳn phải mất rất nhiều công sức để thuyết phục gia đình cô chấp nhận cuộc hôn nhân này.

_Họ rất vui mừng đón nhận một quí ông thành đạt như anh ấy vào gia đình_ Madeline nói dối một cách thản nhiên.

Đôi mắt sáng lóe của Rochester nhìn thẳng vào cô, và ông dường như nhận ra ngay lời nói dối đó và bật cười một cách ngưỡng mộ:

_ Con trai tôi rất may mắn khi chọn vợ.

_Con trai ông sao?_ Madeline lặp lại_ Tôi đã bị ấn tượng rằng ông đã chối bỏ quyền thừa nhận anh ta rồi.

_Đó là vài thứ tôi định bàn luận đây.

Trước khi Madeline có thể hỏi tiếp ông ấy, họ nghe thấy ai đó bước đến gần và họ cùng lúc quay người lại. Gương mặt Logan trở nên vô cảm khi đến đứng bên cạnh Madeline, đôi mắt xanh lạnh lẽo của anh dán chặt vào ông già.

Logan đã phục hồi sau giấc ngủ dài . Mái tóc anh vẫn còn ướt từ việc tắm gội, gương mặt anh sáng lên vì đã cạo râu và mặc một chiếc áo trắng, áo vest màu xanh xám. Mặc dù ngoại hình khá ổn của anh, vẫn còn bóng mờ dưới mắt anh và làn da hơi tai tái.

Anh nói với Rochester bằng giọng đều đều:

_Tôi không thể tưởng tượng ra điều gì đã đưa ông đến đây.

_Con là tất cả những gì còn lại của ta._ Rochester bình thản nói.

Một nụ cười thù hận hiện ra trên môi Logan:

_Tôi hy vọng là ông không đề nghị tôi như là kẻ thừa kế dự bị thay cho Andrew chứ?

Người đàn ông già không chút dao động:

_Ta đã phạm nhiều lỗi lầm với Andrew, ta không chối bỏ điều đó. Có lẽ ta không phải người cha lý tưởng.

_Có lẽ hả?_ Logan lặp lại với nụ cười gằn.

_ Nhưng ta đã đặt rất nhiều kì vọng vào nó. Nhiều dự định cho nó_ Rochester nuốt mạnh và kết thúc câu đó một cách khó khăn_ Ta yêu nó, bất kể anh có nghĩ gì.

_ Đáng lẽ ông nên nói cho cậu ấy biết _ Logan lầm bầm.

Rochester lắc đầu như thể cuộc nói chuyện trở nên quá đau đớn , nhưng ông ấy buộc phải nói tiếp:

_Ta đã đặt rất nhiều kì vọng vào Andrew. Mẹ nó là một tiểu thư trâm anh, có bản chất thanh tao và dòng máu xanh thuần khiết nhất. Ta chọn bà ấy để chắc chắn rằng con trai ta phải có một xuất thân không gì sánh được.

_Không giống đứa con đầu của ông_ Logan nói.

_Đúng vậy._ Rochester thừa nhận_ Con không phù hợp với những kế hoạch của ta. Ta thừa nhận là ta đã nghĩ, tốt nhất ta cứ gạt con sang bên và bắt đầu lại từ đầu. Ta muốn đứa con của ta_ người con hợp pháp_ nên có những điều tốt nhất. Ta đã cho nó một gia tài, những trường tốt nhất, bước vào vòng tròn xã hội cao cấp nhất. Không có lý do nào Andrew lại không thể thành công..nhưng nó đã thất bại, với mọi thứ mà nó thử đụng tay vào. Không có kỉ luật, không có thú vui nào ngoài uống rượu và bài bạc.. Trong khi con…_Ông bật ra tiếng cười mỉa mai _Ta chẳng cho con gì cả. Dòng máu của con là của một tên lai hỗn tạp, nhưng bằng cách nào đó con đã tự tạo lập cả gia tài và có một chỗ đứng trong xã hội. Thậm chí con còn có thể cưới được người phụ nữ mà Andrew nên có.

Logan nhìn ông chua chát nói:

_Nói điều ông muốn đi, Rochester, rồi đi khỏi đây.

_Tốt thôi. Ta muốn kết thúc cuộc chiến tranh giữa chúng ta.

_Không có chiến tranh gì cả_ Logan bình thản nói_ Bây giờ Andrew đã mất rồi. Tôi không đếm xỉa chuyện gì xảy ra cho ông. Ông không có liên quan gì với tôi, vợ tôi hay con tôi. Như tôi quan tâm thi ông không còn tồn tại nữa.

Bá tước dường như không ngạc nhiên trước sự lạnh lùng của Logan.

_Đương nhiên đó là quyết định của con. Nhưng còn nhiều thứ ta có thể làm cho gia đình con nếu con cho phép. Ta có thể dùng ảnh hưởng của mình để cho con trở thành thành viên gia cấp quí tộc, và con sẽ thừa hưởng nhiều của cải và đất đai. Mặc dù có vài điều cưỡng buộc với người con không hợp pháp, vẫn còn một gia tài rất lớn ta có thể để lại cho con.

_Tôi không cần một cắc bạc nào của ông. Nó nên dành cho Andrew.

_Vậy con không nhận cho con, tuy nhiên, con có thể nghĩ đến quyền lợi của các con của con. Ta muốn chúng thành người thừa kế của ta. Con sẽ chối bỏ đặc quyền của chúng có ngay khi mới ra đời sao?

_Tôi không cần_ Logan bắt đầu nói, nhưng Bá tước đã cắt ngang.

_Ta chưa bao giờ đòi hỏi con điều gì cho đến ngày hôm nay. Tất cả những gì ta muốn là con sẽ xem xét điều ta nói. Con không cần cho ta câu trả lời ngay lập tức. Những ngày này dường như ta không còn gì để làm ngoài sự chờ đợi.

_Ông sẽ phải đợi rất lâu đấy_ Logan gườm gườm nói.

Rochester mỉm cười cay đắng như thông hiểu:

_Đương nhiên rồi. Ta đã biết con bướng bỉnh đến thế nào mà.

Logan im lặng, nhìn với gương mặt lạnh như đá tảng khi Rochester nói lời tạm biệt và rời khỏi.

Không biết Rochester hay một trong những người thân cận của ông đã tiết lộ bí mật về thân thế Logan cho người nào đó. Chỉ trong vài ngày sau đó, tin này đã lan truyền khắp Luân Đôn. Ngôi nhà của họ tràn ngập những thư từ và cuộc xin hẹn gặp, tất cả đều muốn xác thực đấy có phải sự thật không, và Capital lúc nào cũng chật kín người.

Những suất diễn của Logan, luôn đông khán giả, trở nên nóng đến tạo nên cơn sốt vé chợ đen bên ngoài nhà hát. Dường như dư luận rất phấn khích bởi ý nghĩ lãng mạn rằng một anh thường dân nổi tiếng thật ra lại là con rơi của một quí tộc giàu có. Giới quí tộc cũng ngạc nhiên và tò mò bởi câu chuyện tai tiếng này.

Logan trở thành nhân vật đình đám nhất Luân Đôn, một vị trí mà anh chưa bao giờ muốn hay yêu thích nó. Anh chôn giấu nỗi đau về cái chết của Andrew, làm việc đến kiệt sức mỗi ngày, rồi khi đêm về lại thụ hưởng sự bình yên trong vòng tay Madeline. Cuộc làm tình của anh đã khác trước - dịu dàng và kéo dài, như thể anh muốn đánh mất mình trong cô, ở trong cô mãi mãi. Anh không vừa lòng đến khi mang cả hai đến đỉnh cao khoái cảm muốn vỡ vụn, để hai người đờ đẫn và hoàn toàn thỏa mãn sau đó.

_Em chưa bao giờ hy vọng sẽ có niềm khoái cảm như thế này_Madeline thì thầm với anh một buổi chiều_ Em không biết em có thể sẽ tìm thấy niềm hanh phúc đến thế trên giường hôn nhân đâu.

Logan bật cười, trượt tay trên cơ thể cô:

_Anh cũng thế. Với những trải nghiệm đã qua với bao phụ nữ, anh chưa bao giờ mong mình sẽ bị chìm đắm với một cô nàng ngây thơ như vậy.

_Em không còn ngây thơ đâu_ Madeline nói liền, hơi thở cô như nghẹn lại khi anh đặt mình giữa chân cô_ Sau tất cả những gì chúng ta đã làm-

_Còn nhiều thứ em phải học nữa lắm, cưng ơi _ Anh nói, chỉnh lại mình và trượt vào trong cô nhẹ nhàng.

_Không thể nào._ cô phản đối, hổn hển thở khi anh đẩy vào cô lút cán.

_Vậy chúng ta sẽ tiếp tục bài học tiếp theo của em nhé_ Logan thì thầm với nụ cười, tiếp tục cuộc làm tình đến khi cô bị nhấn chìm trong niềm khoái cảm không nói nên lời.

***

Đến nhà hát sau buổi tập kịch, Madeline thấy Logan đang đứng trên sân khấu, đánh dấu và đi qua những khung bục đã được sắp xếp trước đó. Đầu tiên anh quá tập trung để thấy cô đứng bên cánh gà, nhưng nhanh chóng anh quay trở lại. Một nụ cười lóe lên từ đôi mắt xanh:

_Đến đây nào! _ Anh nói , và Madeline vui vẻ vâng lời.

Logan đặt xấp ghi chú của mình lên cái bục bên cạnh. Tay anh trượt quanh vòng eo đang dần dày lên của cô, và luồng mắt anh trườn khắp bộ áo màu đỏ vàng mềm mại.

_Em nhìn như một giọt mật ong ấy_ Anh thì thầm, kéo cô đứng nhón chân lên_ Cho anh nếm thử xem nào.

Madeline đỏ bừng mặt và liếc quanh sân khấu trống, tự hỏi không biết có nhân viên nào đó nhìn thấy cảnh họ ôm nhau không đây.

Logan cười:

_Không ai can đâu, thưa bà_ Anh trêu chọc, và cúi người xuống. Anh cướp lấy nụ hôn từ cô, và nụ hôn khác, miệng anh ấm áp và tìm kiếm.

Mỉm cười và hơi thở như nghẹn lại, Madeline dịch người khỏi anh:

_Anh đã xong việc ở đây chưa?

_Rồi._ Logan kéo cô ập vào mình và nắm lấy eo cô.

_Anh chỉ cần thêm năm phút nữa thôi .Vì sao em không đợi anh ở văn phòng nhỉ ? Chúng ta sẽ gặp nhau riêng ở đó– với cánh cửa đóng.

_Em không thích làm việc đâu đấy._ Cô nói một cách khêu gợi, làm anh cười khì.

_ Bà không phải làm việc gì đâu, thưa bà.

Vỗ nhẹ vào mông cô , anh đẩy nhẹ cô vào cánh gà.

Khi Madeline đã rời đi, Logan cầm tờ ghi chú lên và quay sự chú ý của mình về màn biên đạo. Một nụ cười vô tình vẫn hiện trên môi khi anh thấy thật khó để quay trở lại công việc như cũ. Chỉ có một ý nghĩ duy nhất đang độc chiếm trong đầu anh là muốn về văn phòng nhanh nhất có thể với cô vợ của mình. Buộc bản thân tập trung trở lại, anh gạch xóa vài câu, dùng bục kê làm bàn viết.

Khi đang làm, anh đột nhiên ý thức có một bóng người di chuyển nhanh qua những dãy ghế bên hông nhà hát, từ từ tiến lại gần sân khấu.

_Ai đó?_ Anh hỏi, đứng trong ánh sáng nhập nhòa.

Người của sân khấu không thể nhận ra người vừa xâm nhập là ai. Không có tiếng đáp lại. Nghi ngờ người lạ đấy là một kẻ tò mò dò xét nhà hát, Logan buột tiếng thở dài ngắn:

_Capital không cho người lạ vào đâu. Sẽ có buổi biểu diễn tối nay nếu ông muốn quay lại sau đó nhé.

Người khách lại gần hơn dường như ngập ngừng không muốn rời khỏi bóng đêm.

Logan thẳng người lại và tiếp tục nhìn vào bóng người khách lạ:

_Ngươi là cái quái gì đấy?_anh hỏi thẳng thừng.

Người đó trả lời bằng giọng nhừa nhựa, quen thuộc làm cả thế giới xung quanh Logan dường như điên đảo:

_ Đừng nói là anh đã quên tôi rồi nha…anh hai.

Andrew bước ra từ bóng đêm, mặt hắn phệu ra và bừng lên niềm thù hận, hai gò má đỏ lựng. Logan nhìn chằm chằm hắn như không thể hiểu được. Anh không biết mình đã di chuyển đến khi cảm thấy gờ của bục gỗ áp mạnh vào sống lưng và nhận ra mình đã lui một hay hai bước. Môi anh cong lên gọi tên Andrew, và trong một giây phút điên khùng anh nghĩ mình đang thấy một bóng ma …đến khi anh nhìn thấy khẩu súng trong tay Andrew.

_Anh nghĩ em đã chết rồi._ Logan khàn khàn nói, cố vận lấy tất cả trí khôn của mình.

_Mày phải rất thất vọng nhỉ._ Andrew đáp_ Để thế vào chỗ tao, phải không?

_Không, anh…_ Logan lắc đầu, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh mình_ Mẹ kiếp, Andrew, chuyện gì đã xảy ra vậy? Mọi người đã nghĩ em đã chết dưới con sông ấy rồi.

_Đó là điều tao muốn mọi người nghĩ mà. Tao phải làm gì đó, tao bị bọn săn nợ đuổi theo từng bước, với ý định sẽ kết kiễu cuộc đời khốn khổ của tao nếu không thể trả nổi nợ. Tao phải tìm cách kéo dài thời gian..phải đánh lạc hướng chúng, đến khi tao có thể đặt tay lên số tiền của mình.

_Mày làm tao sợ khiếp được. _ Logan hét lên, cơn kinh ngạc của anh dần nhạt đi.

_Nó không mất lâu lắm, phải không?_ Andrew hỏi nhẹ_ Mày đã phục hồi nhanh chóng và tuyên bố với thế giới rằng mày là anh cùng cha khác mẹ với tao. Một sự thật mà chẳng ai thèm nói cho tao biết cả.

_ Tao mới biết gần đây thôi._ Luồng mắt Logan rơi xuống khẩu súng đang huơ hươ trong tay Andrew_ Mày say rồi, Andrew. Để những thứ chết tiệt ấy qua bên đi, và chúng ta sẽ nói chuyện.

_ Tao định sẽ dùng nó đấy_ cái giọng nhừa nhựa ấy lại trả lời_ Bắn vào mày, và có lẽ vào cả tao nữa. Cuộc đời tao đã không đáng một xu nà . Và nghĩ xem sự nghiệp mày sẽ nổi danh thế nào nhỉ. Mày sẽ trở thành một huyền thoại nổi tiếng nhất trong lịch sử sân khấu.

Logan không biểu hiện gì, nhưng trái tim anh đập thình thịch như trống trận. Andrew vốn là một tay nghiện rượu không thể đoán trước được. Hắn dám sẽ làm vậy lắm.

_Tao chưa bao giờ giết ai trước đây._ Andrew thì thầm, run rẩy như một cái cây trong cơn bão- chỉ là cơn bão ấy không phải ở ngoài. Đó là nội tâm hắn đang chao đảo _ Nhưng mày đáng như thế đó, Jimmy.

_Vì sao?

Miệng Andrew xoắn lại thành cái bĩu môi cay đắng:

_Tao luôn tin cậy mày. Ngay cả khi thế giới ngập ngụa những tên lừa đảo, tao vẫn có thể tin cậy mày. Nhưng giờ đây phát hiện mày còn là tên tệ hại nhất trong hết thảy. Ỉm lấy bí mật của Rochester, thừa cơ thế vào chỗ tao khi mày nghĩ tao đã chết…à, mày không thể sở hữu cái vốn là của tao đâu. Tao sẽ giết chết mày trước.

Khi Andrew nói, hắn đi lại gần, cây súng run run. Nhanh chóng Logan nghĩ đến khả năng tước lấy khẩu súng và đẩy nó ra xa anh. Ở một góc mắt, anh nhìn thấy Madeline đang đứng gần bên cánh gà, và trái tim anh đập lỗi nhịp. Mẹ kiếp, trong cơn kinh hoàng anh nghĩ “Rời khỏi đây, Maddy. Rời khỏi đây nhanh lên!” Nhưng cô không hề di chuyển tí nào. Rõ ràng là cô đang đặt mình vào tình huống cực kì nguy hiểm. Cô có thể bị thương bởi một phát lạc đạn...cô có thể vô tình khiêu khích Andrew đến một cơn giận dữ điên loạn nào đó. Logan toát mồ hôi, không dám nhìn vào cô.

_ Tao không cần thứ gì của mày._ Logan nói với Andrew, thấy thật khó khăn để cất lời _ Tất cả điều tao muốn là giúp mày thôi.

Cổ họng anh cảm thấy như có vật gì đó nghẹn cứng lại. Anh nhận ra Madeline đang di chuyển, rón rén đi lại gần các bục và phông màn mà Chúa mới biết vì mục đích gì. Bị khóa chặt trong sự giận dữ và lo lắng đến tuyệt vọng, anh lo lắng cô sẽ ục ịch vấp ngã hay va đụng vào vật gì đó. Thai nghén gần đây đã làm cô trở nên lệt bệt rồi.

_Giúp tao á? _ Andrew phì ra, lắc lư người trước anh_ Quả là một sự lo lắng cảm động của một người anh nhỉ …tao gần như tin mày rồi đấy.

_Để cái khẩu súng chết tiệt ấy xuống và nói chuyện với tao!_ Logan nói cộc lốc.

_Chúa biết, tao khinh ghét mày ra sao._ Tay Andrew run rẩy khi hắn cố chỉnh nòng súng ngay người Logan_ Trước đây tao chưa bao giờ nhận ra mày giống cha tao đến mức nào. Hai tên khốn nạn lừa đảo cùng cái bí mật bẩn thỉu, lừa gạt tất cả mọi người xung quanh–

_Tao chưa bao giờ đối xử với mày như thế.

Andrew lắc mạnh đầu:

_Jimmy…Làm sao mà chúng ta không ngờ đến điều đó nhỉ? Trong bao năm qua ….

Đột nhiên có một tiếng gãy răng rắc và dàn phông bên cạnh sập xuống, những bục phông đổ ầm ầm như có bàn tay vô hình nào đó đẩy chúng. Không còn khung chống đỡ, nguyên dàn phông gỗ nặng chịch sập ngay xuống Andrew trước khi hắn có thời gian kịp phản ứng . Khẩu súng bị cướp cò khạc ra tiếng nổ inh tai. Viên đạn lạc bay ra rồi chôn mình nằm im dưới gờ tường. ( Hic, lỡ nó bay trúng Logan thì sẽ sao nhỉ >_
Madeline đứng ở nơi cách vài phút trước là dàn khung, nhìn chằm chằm vào kết quả nỗ lực của mình.

Logan nhìn cô, đông cứng người lại trong giây lát, nhận ra cô vẫn hoàn toàn yên ổn. Anh bắt đầu đào bới dẹp những bục gổ sang bên và quì xuống sàn nhà tìm người em trai của mình. Andrew sực mùi rượu gin và nhiều mùi thổ tả khác. Đôi mắt hắn đờ đẫn nhìn vào gương mặt đang cúi xuống của Logan. Như Logan dự đoán , dàn phông không đủ nặng để làm hắn bị thương.

_Chuyện gì đang xảy ra- Adnrew bắt đầu hỏi.

Logan táng một cú thật mạnh vào cằm hắn, làm hắn bất tỉnh. Nằm yên trên sàn sân khấu, hắn bắt đầu ngáy.

Madeline nhanh chạy đến bên anh:

_Chú ấy ổn chứ?

Logan từ từ đứng lên. Anh cố vận hết sức để trấn tĩnh mình, nhưng không có gì có thể kiềm chế được cơn thịnh nộ đang sôi sục trong người anh. Anh e sợ không dám đụng vào cô, hay anh sẽ lấy roi quật chết cô quá.

_Cái quỉ quái gì đang diễn ra trong đầu cô vậy?_ Anh nghe mình rời rạc hỏi_ Cô không nghĩ đến sự an toàn của con sao?

_Không, em... _ Đôi mắt bối rối cô gặp anh_ Tất cả những gì em có thể nghĩ là anh.

_ Tôi có thể tự mình lo cho mình được. _ Anh gầm lên, không thể nào cưỡng lại nắm lấy vai cô và lắc_ Lạy Chúa , cô cuối cùng đã làm tôi phát điên lên được.

_Em không thể đứng đó và nhìn hắn bắn anh được. Không cần phải giận dữ như thế. Không ai bị thương cả, và mọi thứ đã ổn rồi mà_ Mắt cô hướng đến thân hình đang ngáy pho pho của Andrew_ Hầu hết ấy.

_ Chẳng có thứ nào là ổn cả._ Logan cuồng bạo nói, buông cô ra. Trái tim anh vẫn đập thình thịch trong lồng ngực. Một phần anh muốn tiếp tục lắc cô đến khi răng cô rơi cả ra, trong khi phần khác muốn đè nghiến cô xuống và phủ lên từng phân cơ thể cô những nụ hôn mãnh liệt nhất của anh. Ý nghĩ cô có thể bị thương, thậm chí bị giết, làm anh thật sự chấn động. Anh chiến đấu để chống lại cơn cảm xúc đang bùng nổ, nghiến chặt răng và cuộn chặt tay lại.

Madeline nhìn anh với vẻ bối rối rõ ràng:

_Em không hiểu.

_Để tôi giải thích đây_ Anh đáp, giọng trở nên cực kì xấu xí_ Giá trị của cô với tôi chỉ là đứa con cô đang mang. Tất cả những gì tôi đòi hỏi ở cô là hãy chăm sóc cho nó- và cô thì quá cẩu thả và bất trị ngay cả để làm cái chuyện cỏn con đó.

Mặt Madeline cắt không còn chút máu. Cô nhìn trống rỗng trừ nét cứng lại trong đáy mắt:

_Em ... _Cô thấy hơi thở nghẹn lại lạ lùng_ Em xin lỗi nếu anh thấy em đã xử sự quá dở như thế.

Họ bị cắt ngang bởi những nhân viên trong nhà hát đã đến, nghe thấy tiếng súng khi họ làm việc ở bộ phận khác trong nhà hát.

_Anh Scott –

_Chuyện gì đã xảy ra vậy?

_Ai đấy, và vì sao–

_Tên khốn nào định bắn Anh Scott.

Logan cúi xuống Andrew lần nữa:

_Chỉ là một tai nạn thôi. Không có tổn hại nào cả. Hãy đưa Ngài Drake vào xe và chở cậu ấy về nhà tôi. Và cẩn thận đấy, cậu ấy đang ốm.

_Hắn chỉ là một mớ bèo nhèo vô dụng._ Ai đó lầm bầm khi họ làm theo lời anh.

Logan ném cái liếc về phía Madeline:

_ Chú ấy sẽ ở làm khách nhà ta. Em không phản đối gì chứ?

Cô gật đầu, mặt cô đột nhiên phừng lên:

_Anh còn phải hỏi sao? Anh đã nói rõ là ý kiến của tôi chẳng có ý nghĩa gì với anh cả mà.

Cô nói và trông khác hẳn bao lâu nay anh thấy. Không nghĩ gì, anh đặt tay sau lưng cô và dẫn cô xuống sân khấu, và cô giật tay khỏi anh. Đây là lần đầu tiên cô gạt cái đụng chạm của anh.

_Tôi không cần anh giúp_ Madeline cứng rắn nói_ Tất cả những gì tôi cần từ anh là một điều mà anh quyết tâm không chịu cho.

Cô đi ra trước khi anh kịp trả lời, cột sống cô cứng lại vì cơn giận dữ khiến anh hoang mang. Anh đã bao giờ nhìn thấy cô giận dữ chưa nhỉ? Mẹ kiếp bằng cách nào đó cô khiến anh thấy như mình đã sai, trong khi cô là người đã đấy bản thân vào nguy hiểm

Có một khoảng im lặng giữa họ trên đường về nhà. Andrew ngủ mê mệt khi những gia nhân giúp Logan sắp xếp để hắn được sạch sẽ và thoải mái trong phòng nghỉ dành cho khách. Sau một bữa ăn tối ăn nhanh với Madeline, Logan chuẩn bị quay trở lại Capital cho xuất diễn tối nay.

_Em ổn chứ?_ Anh hỏi cộc lốc _ Anh có thể gọi một người trong gia đình hay bạn em đến với em khi anh đi–

_Tôi ổn_ Cô đáp, không nhìn mặt anh_ Gia nhân sẽ ở đây nếu tôi cần, và tôi không tin Ngài Drake sẽ thức dậy trước ngài mai đâu.

_Nếu hắn tỉnh lại, đừng lại gần hắn.

_Rất tốt. Khi nào anh sẽ cho Ngài Rochester biết là con trai ông ấy vẫn còn sống?

_Anh sẽ để Andrew quyết định chuyện đó khi nào hắn có thể.

Anh nhìn chằm chằm cô

_Đi ngủ sớm đi. Em vừa trải qua cơn sốc hôm nay rồi, em cần nghỉ ngơi.

_Anh không cần lo_ Madeline lạnh nhạt nói, quyết định sẽ tự giải quyết mớ công việc của mình_ Đứa trẻ vẫn ổn.

Cau mày, anh rời khỏi mà không nói gì.

Madeine cố vận hết sự kiên nhẫn của mình, nhớ rằng cô đã gây lầm lỗi với anh, lời thề cô sẽ dần tìm lại tình yêu của anh...nhưng thay vào đó cô chỉ thấy người bừng lên cơn giận dữ chưa từng biết. Dường như tình yêu và sự kiên nhẫn lâu nay của cô chả đi đến đâu cả. Nếu Logan thật sự muốn điều này giữa họ, thì cứ việc. Cô đã quá mệt mỏi để làm một kẻ khổ hạnh mãi rồi, mệt mỏi để chờ đợi và hy vọng. Nắm chặt tay, cô đi lên lầu và tắm thật lâu, hy vọng thoát khỏi những căng thẳng trong làn nước ấm nóng.

Trước khi nghỉ, Madeline đi đến cửa sổ phòng và vén tấm rèm để liếc nhìn khu vườn và phòng khách ở mái ngôi nhà. Có ánh đèn hắt ra từ phòng Ngài Drake, và có vẻ người trong đó đang di chuyển.

Ngài Drake đã thức dậy, cô nghĩ với khựng người lại. Không nghi ngờ gì là hắn đang gặm nhấm tội lỗi, say rượu cùng nỗi đau khổ. Madeline định cứ phớt lờ ánh sáng của cửa sổ và để hắn chịu đựng một mình. Sau những gì hắn làm hôm nay, đe dọa mạng sống chồng cô, hắn không đáng được an ủi. Hơn nữa, lời cảnh cáo của Logan tránh xa hắn vẫn văng vẳng bên tai cô.

Mắt khác, cô không phải đứa trẻ hay một gia nhân để cum cúp nghe lời anh. Cô là một người lớn, có quyền làm mọi điều theo suy nghĩ của mình. Cô rung chuông gọi người hầu và đi vào phòng thay áo.

Chị hầu xuất hiện trong một hay hai phút sau:

_Vâng, thưa Bà Scott?_ Chị hỏi, ngạc nhiên khi Madeline kéo một chiếc áo mặc ban ngày từ tủ ra.

_Làm ơn giúp tôi thay đồ_ Madeline nói_ Tôi tin là Ngài Drake đang thức. Nếu vậy, tôi muốn nói chuyện với hắn.

_Nhưng Bà Scott, ông chủ đã dặn mọi người–

_Vâng , anh ấy đã nói rất rõ. Nhưng không cần lo lắng đâu. Tôi sẽ an toàn, và tôi định sẽ có ai cùng tôi đi vào phòng dành cho khách mà.

_Vâng, thưa bà_ Chị hầu e ngại nói_ Mặc dù tôi không nghĩ là ông chủ sẽ vui khi nghe điều này đâu.

Như đã định, Madeline đi vào phòng dành cho khách với một anh hầu, bà Beecham và một anh gác cổng, tất cả đều thể hiện sự không đồng tình.

_Không cần đông người như thế đâu_ Madeline phản đối, nhưng tất cả bọn họ quyết tâm bảo vệ cô trước một người đàn ông mà họ coi là nguy hiểm.

Ngài Drake vừa đi ra từ một cái phòng tắm bên cạnh khi họ đi vào. Quay lại không vững, chớp chớp mắt như một đưa trẻ bị gọi dậy quá sớm, hắn nhìn chằm cả bốn người, đôi mắt vằn tia máu đỏ dán chặt vào gương mặt nhỏ nhắn của Madeline.

Cô ngạc nhiên thích thú trước sự đổi thay của ngoại hình trước đó và cách hắn như bây giờ. Con người bê tha, khiêu khích lúc nãy đã được thay thế bởi kẻ lạ mặt với mái tóc chải gọn và làn da xam xám bệnh tật. Hắn đang mặc một bộ đồ sạch rõ ràng không vừa với hắn. Một chiếc quần tây, áo sơ mi và áo vest được may theo khổ người gầy của Logan. Nút chỉ và làn vải muốn bật tung trên vòng eo phì nộn của hắn.

_Nếu chú đang tìm rượu_ Madeline nói nhẹ_ Logan đã thu dọn tất cả ra khỏi phòng này rồi. Chú có muốn tôi gọi một tách cafe không?

Hắn ném cho cô cái nhìn kinh hoàng pha lẫn hổ thẹn khi ngồi vào một góc phòng:

_Làm ơn đi giùm đi_ Hắn lầm bầm_ Tôi không thể đối diện với chị. Điều tôi làm hôm nay–

_Lúc đó chú không phải là mình_ Cô đáp, cái ác cảm ban đầu của cô đã chuyển thành sự thương tiếc.

_Ôi, đó chính là tôi đó_ Hắn nói lại _Đó chính xác là tôi, một tên khốn nạn ngu ngốc. Hắn lắc đầu khi Madeline ra hiệu người hầu mang café và bánh sandwich lên:

_Đừng mang gì cả. Tôi sẽ ra khỏi đây trong vài tiếng nữa thôi.

_Chú phải ở lại, Ngài Drake. Vì chồng tôi.

Có một tiếng cười nhếch lên ở góc môi hắn:

_Tôi chắc là chị không muốn nhìn lúc anh ấy dần tôi nhừ tử ấy chứ.

_Chú biết về anh ấy nhiều hơn như thế_ Cô nhẹ nói, ngồi trên ghế bành trong khi Bà Beecham và người gác cổng bật sáng đèn và khơi lửa lò sưởi lên.

_Ngồi đây và nói chuyện với tôi, Ngài Drake.

Hắn miễn cưỡng đồng ý, nửa ngồi, nửa ngã phệch xuống cái ghế gần lò sưởi và dúi mái đầu bù xù của mình vào tay. Rồi cà phê được bưng ra, và Ngài Drake uống liền ba ly, dường như lấy lại chút ít tinh thần. Khi xem không có gì nguy hiểm từ hắn, những gia nhân nghe theo lời thì thầm của Madeline và rút lui sang phòng bên cạnh.

Ngài Drake nói trước khi Madeline kịp mở lời:

_Tôi đã say xỉn suốt ba ngày trước buổi tiệc nước đó_ Hắn thì thầm_ Tôi nửa điên cuồng vì sợ, biết rằng những tên khốn mà tôi đã nợ cả gia tài dám đã treo giải lấy đầu tôi. Tôi đã dựng ra cái kế ngu ngốc là làm như tôi đã bị chết đuối dưới sông, hy vọng rằng họ sẽ buông tha tôi một thời gian. Sau khi kế hoạch thành công, tôi cải trang để tham gia một cái sòng bạc ở bờ đông. Cũng là lúc tôi nghe được tin đồn về Logan. Mọi người đều đang xì xào về chuyện ấy, rằng anh ta là con trai không hợp pháp của Rochester. Tôi nổi điên lên. Tôi chưa bao giờ cảm thấy tràn đầy thù hận như thế vào giây phút đó.

_Với Logan ư?_ Madeline bối rối hỏi.

Mái đầu đen gật mạnh:

_Đúng vậy...mặc dù hầu hết nó là với cha tôi. Cả hai người bọn họ, họ đã xem tôi như thằng rồ. Logan là người con trai lớn, và tôi đã lấy vị trí của anh. Tôi đã nhận cuộc sống mà đáng ra anh phải có...và rõ ràng anh ấy luôn là người giỏi hơn. Nhìn những thứ anh ấy đã tự tạo dựng cho bản thân mình xem. Tôi luôn so sánh mình với anh ấy và thấy mình thật là dở tệ, nhưng ít nhất tôi có thể có đôi chút thỏa mãn với ý thức rằng tôi có dòng máu Drake chảy trong huyết quản. Bây giờ anh ấy cũng có.

_ Chú là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Ngài Rochester_ Madeline nói _Điều đó sẽ không hề thay đổi.

Ngài Drake siết chặt tay trên tách gốm đến nỗi Madeline e nó sẽ vỡ tan ra:

_Nhưng người đó nên là Logan, chị thấy không? Thay vì vậy anh ấy chả nhận được gì. Còn tệ hại hơn là không có gì. Chị không biết anh ấy đã sống thế nào đâu, những màn bạo hành dưới tay Jenning, những ngày dài đăng đẵng anh ấy bị bỏ đói và rét, trong khi tôi sống ở ngôi nhà lớn ngay gần đó–

_Chú không thể làm gì để thay đổi điều đó cả._Madeline cắt ngang.

_Cha tôi có thể, nhưng ông ấy không làm gì cả. Tôi không thể chịu nổi ý nghĩ làm con trai người đàn ông đó. Và tôi cũng không thể chịu đựng nổi ý nghĩ xem Logan như một người anh trai, trong khi tôi đã lấy mọi thứ từ anh ấy khi tôi vừa mới sinh ra_ Hắn đứng bật dậy và đặt cái tách gốm trung hoa qua bên với bàn tay run rẩy_ Điều duy nhất tôi có thể làm cho anh ấy là chắc chắn anh ấy sẽ không bao giờ nhìn thấ tôi lần nữa.

_Chú sai rồi_ Madeline ngồi lại trên ghế, nhìn chằm chằm hắn với luồng mắt thấu suốt như ghim hắn tại chỗ. Giọng cô run run_ Ít nhất chú phải dũng cảm gặp lại Logan ngày mai. Tôi tin là, trong tim anh ấy đang nghĩ rằng mọi người anh ấy quan tâm dường như đang dần dần rời bỏ anh ấy. Nếu chú có bất kì quan tâm nào cho Logan, chú nên ở lại và tìm cách giúp anh thoát khỏi bóng ma quá khứ đó. Anh ấy sẽ không bao giờ tìm được sự bình yên nếu không có chú. Chú là gạch nối duy nhất Logan có với Ngài Rochester. Tôi không tin Logan sẽ yêu thương hay thích Ngài Rochester, nhưng anh ấy phải chấp nhận rằng đấy là cha của mình.

_Và chị nghĩ rằng tôi có thể làm điều đó cho ảnh? _ Ngài Drake hỏi với nụ cười cay đắng giống Logan đến giật mình_ Lạy Chúa, ngay cả tôi cũng không thể thuyết phục mình nữa là.

-Vậy cả hai hãy giúp đỡ lẫn nhau_ Madeline bướng bỉnh đáp.

Ngài Drake ngồi xuống lại, cười lục cục:

_Con người chị có nhiều thứ hơn đôi mắt xinh đẹp này thì phải? Chị là một cô nàng bé nhỏ rất bướng bỉn , nhưng tôi đố là chị đã phải trở thành như thế, khi kết hôn với anh tôi.

Họ chia sẻ một ánh nhìn thông hiểu thú vị đến khi cùng nhận ra một cái bóng to lớn đứng ở cửa phòng, Logan…gương mặt cau có, giọng anh khàn khàn khi gọi Madeline

_Ra khỏi đây ngay!

Madeline chớp mắt bối rối:

_Em chỉ nói chuyện với Ngài Drake-

_Tôi đã nói là em tránh xa khỏi hắn mà. Chẳng lẽ như thế là quá nhiều cho em tuân theo một mệnh lệnh nhỏ nhất như thế sao?

_Nhìn này_ Ngài Drake nói, có vẻ vừa mệt mỏi vừa thú vị một cách cay đắng:

_Không có gì quá đáng xảy ra cả, Jimmy à. Đừng đổ lỗi cho vợ anh điều đã xảy ra quá lâu trước khi anh gặp chị ấy như thế.

Logan phớt lờ hắn và nhìn lạnh lùng vào Madeline:

_Trong tương lai, thưa bà, bà sẽ không được can thiệp gì vào những chuyện không phải của mình nữa.

Cái gì đó trong cô như cuộn lại và vỡ tan. Hàng tháng nay cô đã khéo léo để mình rất dễ tổn thương với anh, cố gắng tìm kiếm sự chú ý của an … và dường như tất cả điều đó không hề đủ. Cô đã mệt mỏi cố gắng và thất vọn , những tín hiệu vui và thất vọng cứ chạy trong một vòng tròn lẩn quẩn. Cô đứng lên và lạnh lùng đáp:

_ Tốt thôi, tôi không là gánh nặng của anh nữa. Từ nay anh sẽ được tự do với sự riêng tư của mình, nhiều như anh muốn.

Cô rời khỏi phòng không ngoái đầu nhìn lại.

Logan nhấc mắt mình khỏi cánh cửa trống và quay lại Andrew cái nhìn thù hận:

_Nếu mày đặt một ngón tay bẩn thỉu của mày lên cô ấy-

_Lạy Chúa tôi_ Andrew nói, lắc đầu ra vẻ ngán ngẩm_ Anh có thể nghĩ tôi có khả năng quyến rũ vợ anh hay bất cứ người phụ nữ nào- trong cái tình trạng này ư? Tôi còn quá nhiều vấn đề phải lo rồi. Bên cạnh đó, chị ấy không bị ảnh hưởng bởi tôi đâu. Chị ấy không giống Olivia.

_Tao sẽ giết mày nếu tao có bao giờ thấy mày một mình với cô ấy lần nữa.

_Anh là một tên đại ngốc, hơn cả tôi nữa. _ Andrew quan sát, ngồi xuống và lắc đầu_ Tôi không thể nghĩ điều này có thể, nhưng đúng là như thế. Anh thật sự đã tìm đượcc người phụ nữ yêu anh, mặc dù tôi không hiểu tại sao và làm thế nào, anh lại không biết làm cái giống gì để đối xử với người ta-

Logan nhìn hắn cảnh giác:

_Mày say rồi, Andrew.

_Đương nhiên rồi. Chỉ lúc say tôi mới có thể nói sự thật thôi.

_Còn lâu tao mới bàn chuyện vợ tao với mày.

_Anh đúng là tên khốn nạn, anh hai ạ. Anh là một người nhà Drake. Anh sẽ có khả năng đẩy mọi người ai lo lắng anh từ từ xa lánh anh. Người họ Drake luôn luôn là những cá nhân rất độc lập. Chúng ta hủy diệt bất kì ai dám lại gần chúng ta. Chúng ta khinh thường tất cả những kẻ khờ khạo nào cố gắng yêu thương chúng ta. Điều đó đã xảy ra cho mẹ anh, và bây giờ nó đang diễn ra với vợ anh.

Logan nhìn chằm chằm vào người em trai cùng cha khác mẹ trong sự im lặng đến ngỡ ngàng. Sự chối bỏ nảy mầm trong anh:

_Tao không giống lão._ Anh nói trong giọng thì thầm khàn đục.

_Bao nhiêu người anh đã hy sinh vì tham vọng của anh? Bao nhiêu người anh đã cẩn thận tránh xa đến khi họ phải bỏ đi? Anh tự thuyết phục bản thân rằng anh cảm thấy thoải mái hơn khi ở một mình. Cuộc sống an toàn và tiện lợi hơn khi theo cách đó phải không? Anh với cái độc lập đáng nguyền rủa đó, Jimmy à – giống như Rochester và tôi vậy.

Hắn cười gằn trước bất cứ cái gì nhìn thấy trong mắt Logan:

_Anh có muốn nghe điều lạ lùng không? Chị ấy yêu cầu tôi giúp anh.

_Giúp tao?_ Logan nghe thấy tiếng mình hỏi_ Tao không cần người nào giúp gì cả.

_Đó là điểm cần tranh cãi đó_ Andrew khiêu khích, bật nụ cười mệt mỏi_ Để mai nói tiếp nhé , anh hai…tôi quá mệt mỏi và xỉn rồi. Trong lúc này, anh nên đi gặp vợ mình và nài nỉ chị ấy đừng rời khỏi anh đi.