Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 55: Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ

Hôi Đại Mao đối với chuyện đi gặp Tam Lục là không có gì hứng thú, thế nhưng kinh thành là chốn phồn hoa nhất thiên hạ, các loại cái ăn… Khụ, chỉ cần có cái này dụ dỗ trước mũi, Hôi Đại Mao kia đối với việc gấp rút lên đường là hăng hái gấp trăm lần, bởi vì ngại thuyền chậm, còn thừa dịp người ít triệu một trận gió nhỏ đến, công lực của hắn cứ nửa bình nước như thế, chút gió này chỉ thổi trên buồm mỗi một cái thuyền của chúng ta, may mắn lúc này thuyền trên sông thiếu lại có sương mù, bằng không để cho người ngoài nhìn thấy rõ ràng không có gió, buồm thuyền này lại căng phồng phóng nhanh về phía trước, không lên tiếng mới là lạ.

Có hắn thỉnh thoảng làm càn như thế, đương nhiên tăng tốc là không thành vấn đề, ba ngày đường thủy, chúng ta đi chỉ vừa mới hai ngày đã đến bờ, thuyền nương vừa buộc dây thừng vừa kinh ngạc nói: “Đây thật là xuôi gió xuôi nước nha, đường thủy này hằng ngày qua lại, cho tới bây giờ chưa từng nhanh như vậy.”

Ta suy nghĩ ngươi nếu biết rằng ngồi trên thuyền ngươi chính là hai yêu tinh, đảm bảo ngươi kinh ngạc cũng có thể cắm đầu xuống sông đi.

“Sư phó, ta nghe ngóng, lên bờ vẫn đi hướng đông, tới một nơi tên là Tam Toàn sơn lại rẽ hướng nam, chừng mười dặm đường, là tới Hoàng Lâm.”

Chừng mười dặm đường đối với chúng ta mà nói là thoắt cái đã đến, thế nhưng trong lòng ta bỗng nhiên có chút không chắc chắn.

Giống như vừa mới nhìn thấy Tiểu Tâm, đã hoàn toàn không phải là bộ dáng trong trí nhớ.

Vậy Tam Lục, ta thấy nàng, lại là tình hình dạng gì?

Bảo ngựa quỷ không cần chạy mau, chậm rãi đi về phía trước là được. Hôi Đại Mao cũng rất cao hứng, đi từ từ thuận tiện hắn dạo phố, lĩnh hội trọn vẹn phồn hoa của phụ cận kinh thành. Mặc dù khẳng định cách kinh thành còn có một khoảng cách rất lớn, thế nhưng thôn trấn chúng ta bây giờ đang qua là đường nhất định phải đi từ kinh thành đi hướng tây bắc, có nhiều thương lữ khách nhân từ nơi này đi qua, so với những tiểu thành trấn chúng ta dọc theo đường đi gặp đương nhiên bất đồng. Hôi Đại Mao là mua đông mua tây, thậm chí lúc đi ngang qua một cái bố trang, đem trong điếm nhà người ta đều dọn sạch hơn phân nửa, ỷ vào có cái nhà kho hồ lô không nắp tự nhiên này, đấy là liều mạng nhét vào trong. Ta là kỳ quái, xem những thứ đào hồng tát kim bách điệp xuyên hoa hỉ thước đăng mai (1) gì đó… Nhiều kiểu thế này cho dù Hôi Đại Mao tính toán làm quần áo, mấy trăm bộ cũng đủ làm — Vấn đề là hoa tươi đẹp như thế, dù làm xong chẳng lẽ hắn còn có thể mặc vào?

A, khoan đã.

Hôi Đại Mao ba trăm năm trước chính là phải lòng một cô nương chuột nhỏ… Ờ, đương nhiên, chuột bình thường sống không được quá lâu, té ra Hôi Đại Mao đây là còn muốn lại tái giá? Ừ, có thế chứ. Hắn tuy rằng bình thường nhìn hơi vô năng, nhưng là nếu luận trong số chuột, đây tuyệt đối là hạc giữa bầy gà, muốn tìm một bầu bạn đương nhiên không khó. Lại nói, chuột đặc biệt sinh nhiều, sinh con một lứa lại một lứa liên tiếp không ngừng. Đây là một điểm cực mạnh của chuột, nếu nói có thể sinh có thể nuôi, tuyệt đối trên đời không sinh vật có vú nào có thể vượt qua chuột đi, nếu như Hôi Đại Mao tìm một cô vợ, lại ra sức tăng gia sản xuất sinh con, ta bấm ngón tay tính tính, một thai này tối thiểu ít nhất bốn đến tám con, một năm có thể sinh ba năm bảy tám lần. Sau đó con lại sinh cháu, cháu lại sinh con, con con cháu cháu vô cùng tận! >o< Có câu tục ngữ nói như thế nào ấy nhỉ, chuột một đôi đực và cái, một năm liền biến một ngàn rưỡi! Tính toán như vậy Bàn Ti động của ta chưa được một năm là có thể đổi tên thành chuột động! Nhiều tơ lụa như thế căn bản chưa chắc đủ cho đám chuột nhỏ kia sử dụng…

Ợ, không được, trở về Hôi Đại Mao nếu như thực sự tìm vợ, ta nhất định phải lên lớp cho hắn một khóa phổ cập kế hoạch hoá gia đình.

Chúng ta ngừng lại ở đầu đường Tam Toàn sơn kia, nó cư nhiên là một ngã năm, một ngã đi phía bắc, một ngã đi tiếp phía đông, một ngã là đường đi của chúng ta, ngã đi về phía nam cũng có hai cái đường nhỏ, vòng vo xem ra người đi không nhiều lắm, một đường chếch đông nam, một đường chếch tây nam.

“Hai đường đều hướng nam, ngươi nói chính là đường nào đây?”


Hôi Đại Mao gãi gãi đầu: “Cái này ta cũng không biết, con chuột nhỏ kia ăn nói không rõ, chỉ nói là hướng nam, cũng không nói hướng nam có hai đường. Việc này không ngại, sư phó và xe ngựa ở chỗ này nghỉ một chút, ta đi phía trước xem xem, dù sao cũng là chừng mười dặm đường, thời gian một chén trà ta sẽ trở lại.”

“Không cần ngươi đi.”

Ta búng búng ngón tay, trên một thân cây bên cạnh dưới một sợi tơ vốn có, treo một con tám chân ở đó.

“Sư phó, con này… ừm, thật nhỏ ha.”

Ta bật cười.

Nhện đương nhiên là nhỏ, cho dù là có loài lớn, cũng tuyệt đối không lớn hơn chuột được đi? Cũng không trách hắn nói như vậy.

Con tám chân kia cũng rất thông minh, nghe xong câu hỏi của ta, liền giơ giơ chân nhắm trên con đường hướng đông nam kia.

“Xem ra là bên kia không sai.” Hôi Đại Mao cười hì hì: “Sư phó, tiểu đồng tộc này của người cũng thật thông minh.”

“Ngươi cho rằng chỉ chuột các ngươi tai thính mắt tinh tin tức linh thông sao?”

“Dạ vâng dạ vâng, ta ếch ngồi đáy giếng, sư phó đương nhiên cao minh hơn ta.”

Chúng ta dọc đường đi thẳng, ban đầu còn có thôn xóm và nhà dân, thế nhưng càng chạy rừng cây càng sâu, dấu chân người càng ít.

“Ừm, chính là con đường này không sai.” Hôi Đại Mao nói: “Tu luyện mà, vốn nên tìm một nơi yên tĩnh. Hoàng Lâm này là một địa phương tốt, cách kinh thành rất gần, nơi chốn lại yên tĩnh.”


Ngữ âm của hắn chưa dứt, phía trước có một thanh âm lanh lảnh nói: “Khách tới dừng bước, phía trước là trang viện nhà ta, ngoại nhân không thể tự tiện xông vào.”

Ta không lên tiếng, Hôi Đại Mao lớn tiếng nói: “Chúng ta là nhận lời mời tới Hoàng Lâm làm khách. Xin hỏi nơi này có phải không?”

“Nha?” Thanh âm đối diện kia tựa hồ hơi bất ngờ, ngừng một cái nói: “Vậy mời đợi chút, ta đi bẩm báo chủ nhân.”

Chúng ta ngừng lại, Hôi Đại Mao nhỏ giọng phàn nàn: “Lên mặt thật lớn…”

“Đây là thường tình. Nếu như có người đến Bàn Ti động muốn gặp ta, chẳng lẽ ngươi liền không cần nói trước cho ta biết một tiếng liền mời khách nhân vào sao?”

Hôi Đại Mao nghĩ nghĩ, gãi đầu nói: “Sư phó nếu nói như thế, vậy lần sau có khách tới ta cũng làm như thế là được.”

Ừm, hắn nói cũng phải. Từ khi ta tỉnh lại, Bàn Ti động chưa từng có một khách nhân.

“Tam Bát, có phải ngươi đã đến rồi hay không?”

Ta quay đầu nhìn, từ trên đường mòn phía trước chậm rãi đi tới một người, nàng mặc mặc một bộ sa y bảy màu, vạt áo như gió tựa tiên tử. Tóc đen như thác, gương mặt trắng như tuyết óng ánh, mắt sáng lúng liếng, thật sự là… đẹp.

Bất quá ta ngớ ra một cái, lập tức thập phần kinh ngạc: “Tam Thất?”

Không phải Tam Lục mời ta tới sao? Trong thư của nàng nửa chữ cũng không có nhắc tới Tam Thất cũng sẽ ở chỗ này a?

“Làm sao, nhìn thấy ta ngoài ý muốn như vậy a?”

“Đúng vậy, việc vui ngoài ý muốn mà, không nghĩ tới Tam Thất ngươi cũng lại ở chỗ này.” Ta hỏi: “Ngươi cũng… sống ở đây?”

Tam Thất ngọt ngào cười: “Không phải, ta cũng là đến làm khách. Không nghĩ ngươi cũng đến, đây thật đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, có phải hay không?”

Chú thích

(1) hồng đào rắc vàng, trăm bướm lượn hoa, hỉ thước đáp lên hoa mai ↑