Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 54: Hồ lô hữu dụng làm tủ lạnh

“Sư phó, chậm một chút.”

Chúng ta bỏ xe đi thuyền, ta tìm chỗ tốt cho ngựa quỷ — trong hồ lô.

Hôi Đại Mao lại phát hiện cách dùng khác của cái hồ lô này: chứa thức ăn.

So với tủ lạnh dễ dùng hơn, giữ tươi tự nhiên, bỏ bánh bao thịt vào, lúc lấy ra vẫn nóng hôi hổi. Hôi Đại Mao lập tức hưng phấn không thôi, thừa dịp trước khi trời tối không kiêng nể vơ vét trong thị trấn.

“Lão đầu, bánh lúa mạch này ta muốn toàn bộ, gói lại cho ta!”

“Gà hun khói này cho ta mười con!”

“Chân giò này… bưng một khay cho ta? Cái gì? Hôi gia gia ta cho ngươi tiền khay, ngươi sợ cái gì chứ!”

“Bánh hấp này ngươi cho ta, quên đi, ngươi cho ta luôn cả lồng đi.”

Ta lắc lắc đầu.

Chúng ta bao một cái thuyền khách không lớn, Hôi Đại Mao ra tay rộng rãi, tiêu tiền như nước chảy cũng không cảm thấy đau lòng. Dù sao mấy thứ này vốn chính là hắn tích lũy bao năm qua, tính nết thích trộm đông sờ tây của con chuột chính là chưa sửa, ta ngủ ba trăm năm, hắn cũng tích tài vật gia sản không ít, đây thực sự là, tích tụ ngàn ngày, dùng trong chốc lát, bình thường không phải sử dụng đến, bây giờ nhưng cuối cùng cũng có thể tiêu xài. Buổi tối thuyền nương bưng qua cơm tối đơn giản, một con cá, một đĩa ốc xào, hai bát cơm nhỏ. Hôi Đại Mao nhìn không thuận mắt, tự mình từ trong hồ lô trái một món phải một món lấy ra ngoài, ăn vui quên trời đất, ta ăn mấy miếng cơm, đồ ăn không có động đến.

“Sư phó.”

“Hử?”

“Ta cảm thấy người hình như… Ừm, xuất môn lần này, người mất hứng sao?”

“Không biết, có lẽ sống lâu, nhát gan. Luôn cảm thấy thái bình vô sự núp trong sơn động mới tốt, vừa ra khỏi cửa, trong lòng luôn không yên, luôn cảm thấy nơi chốn đều xa lạ, chỗ nào cũng không phải là nhà mình.”

“Khụ, thì ra sư phó người lưu luyến gia đình như thế ha. Nghĩ chút thứ vui vẻ, người và Tam Lục sư thúc chính là đã lâu không gặp, lần này gặp mặt nhất định có nhiều chuyện để nói đi?”

“Kêu sư bá, bậc của Tam Lục nhưng đứng trước ta đấy.”

Tuy rằng, Đào Hoa quan cũng đã không còn tồn tại, tình đồng môn quá khứ có còn như trước không, thực sự rất khó nói.


“Hơn nữa ngươi cũng biết Tam Lục người này a, tâm nàng cũng không xấu, dù cho lúc cùng một chỗ với người khác, nhất định làm cho ngươi không vừa ý không dễ chịu, câu cửa miệng nói, người sống chỉ một hơi, cây sống chỉ một vỏ, Tam Lục sư bá của ngươi chính là làm cho hụt hơi, không vỏ.”

Hôi Đại Mao ngẫm lại, lòng có ảo não gật đầu: “Như vậy, Tam Lục sư bá mặt lạnh, miệng sắc, là làm cho người ta không thoải mái.”

Thuyền giương buồm lên, theo gió, đi rất nhanh. Hôi Đại Mao ăn, cũng không ngại ngồi thuyền chán nản. Ta lật mấy trang sách tiêu khiển tiện tay mua được trên phố, quay đầu nhìn bên ngoài.

Ba trăm năm, cũng đủ thời gian thương hải tang điền.

Tam Lục bây giờ là dạng gì nhỉ? Đương nhiên, nàng hiện giờ cũng không gọi là Tam Lục nữa, đứng đắn có có một cái tên kêu Tống Huân. Ta cũng không biết nàng sao lại là họ Tống, gặp lại, cũng có thể hỏi hỏi nàng cho rõ.

Bất quá ta vẫn là quen gọi nàng Tam Lục.

Chuyện xưa, người xưa trong quá khứ…

Ta nhất nhất nghĩ đến đều cảm thấy rành rành trước mắt, ba trăm năm kia, tang thương chuyện cũ, lắng đọng buồn vui, lại làm cho ta cảm thấy mờ mịt.

Ta vuốt cái hà bao thời khắc bất ly thân trong lòng kia, dựa vào cửa sổ mạn tàu ngẩn ra.

Trước kia từng nghe một ca khúc, ca từ vẫn còn có thể nhớ rõ hai câu.

Tựa hồ là như thế này, ánh trăng yên tĩnh như xưa, năm tháng vượt qua vô số thế kỷ.

Chờ ta rốt cuộc nhìn thấy chân tướng, lại biến càng thêm mờ mịt.

Hôi Đại Mao đang ngủ, ngáy khò khò ở cách vách.

Giống như hắn vậy cũng không sai, ăn ăn ngủ ngủ, tu luyện cũng không nhanh, nhớ ra thì luyện luyện, nhớ không ra thì ném qua một bên. Dù sao đã thành yêu quái, mệnh là đủ dài.

Xuống núi lần này ta luôn có một loại cảm giác bất an. Cái bạch cốt tinh kia cũng vậy, còn có Phượng Nghi đột nhiên xuất hiện.

Còn có, Tam Lục đã lâu không gặp mặt.

Bất quá có lẽ là ta vốn là chưa từng hạ sơn xuất môn bao giờ, cảnh đời gặp ít, vì thế đến khi gặp chuyện luôn cảm thấy bất an đi.


Lúc đến nửa đêm, thuyền cũng là yên tĩnh lại, ta vốn đang khoanh chân nhập định, bỗng nhiên mở mắt ra.

Phía bên ngoài cửa sổ có một thanh âm trong trẻo nói: “Xin hỏi, trong khoang thuyền chính là Đào Tam Bát sao?”

Ta sợ run một cái: “Các hạ là ai?”

“Tam Bát tỷ tỷ, ta là Tiểu Tâm mà.”

Ta kinh ngạc đứng lên, một đạo kim quang hiện lên, tiểu cá chép tinh năm đó dẫn đường cho ta ở đầm Bích Thủy đã xuyên cửa sổ mà vào, nàng tu thành bộ dáng một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, ý cười dịu dàng, mắt sáng lúng liếng, là một tiểu mỹ nhân phi thường đáng yêu.

“Tiểu Tâm ngươi… Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

“Xem ngươi nói, ta sao lại không thể tới.” Nàng kéo tay ta nhìn kỹ một chút: “Ừm, đạo hạnh của Tam Bát tỷ tỷ bây giờ rất được, mạnh mẽ hơn xa so với ta.”

“Đến đến, mau ngồi, chúng ta… chúng ta đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy.” Tiểu Tâm tự nhiên thành thạo ngồi ở bên giường, từ trong ngực lấy ra phong thư: “Cái này là.. công tử chúng ta bảo ta mang cho ngươi.”

“Tử Hằng? Hắn hiện tại khá không? Hắn ở nơi nào? Ngươi… Hắn…” Ta muốn hỏi hắn sao lại không tới tìm ta, thế nhưng vừa nghĩ tới khi đó Hôi Đại Mao nói hắn kỳ thực là bị giam lỏng, lời nói phía sau cũng không nói ra được.

“Công tử vẫn tốt, không bị khổ sở gì, chỉ là hành động không tự do.”

Ta nắm thật chặt phong thư kia: “Vậy, ngươi là thế nào tìm được ta?”

“Ngươi có cái gì khó tìm a.” Trong nói cười của nàng thanh tao xinh đẹp, thật sự là một tiểu ngư tinh rất mỹ lệ… Hoàn toàn bất đồng với bộ dáng trẻ con năm đó.

Khiến cho ta nhìn một chút cảm giác quen thuộc cũng tìm không ra, chỉ cảm thấy trước mắt là một người hoàn toàn xa lạ.

“Tam Bát tỷ tỷ đây là muốn đi kinh thành?”

“Đúng vậy, đi thăm Tam Lục.”

“A, thì ra vậy.” Nàng cười nói với ta mấy chuyện từ đó tới nay, sau khi nàng rời khỏi đầm Bích Thủy trước sau đi hồ Song Tháp, sau đó lại đi Đông hải một lần, bất quá hầu hết vẫn là tại Trừ giang an thân, cách chỗ Ngao Tử Hằng ẩn cư không xa. Bởi vì Trừ giang có đường sông tương thông với kênh đào chúng ta bây giờ đang đi qua, vì thế lần này nàng liền đảm nhiệm sứ giả đưa tin.

Ta nói ra chuyện tình mình ngủ ba trăm năm, nàng chỉ lẳng lặng gật đầu nghe.

“Đúng rồi, lần sau có rảnh, đến Bàn Ti động của ta làm khách đi, mặc dù không phải là danh thắng cảnh trí gì, bất quá cũng an nhàn u tĩnh.” Ta nói: “Chờ ta từ kinh thành trở về, cũng đi Trừ giang nhìn xem ngươi, tiện đường cũng có thể thăm Tử Hằng.”

Tiểu Tâm mỉm cười cáo từ, một thân chưa có vào trong nước đã không thấy bóng dáng, ta nhìn cái linh động không dấu vết của nàng, nghĩ thầm, sau này muốn động thủ với yêu tinh sinh trong nước lớn trong nước như thế, vạn vạn không thể ở dưới nước.

Bằng không ta tuyệt đối là vào tình thế xấu.

Bất quá ta nghĩ mấy cái này để làm gì, Tiểu Tâm tiểu ngư tinh này hồi nhỏ tính cách xem như không tệ, lại nói giữa ta và nàng cũng không có thù.