Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 140: Tụ hội phong vân nổi phong ba

Một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt ta.

Ta nhận lấy nhận lấy, trên mặt mơ hồ, ta qua loa lau một phen. Phượng Nghi nhẹ tay đặt trên trên vai ta: “Bình tĩnh một chút.”

“Ta… Ta không thể! Loại sự tình này, loại sự tình này… sao lại có người ác độc như thế, chuyện này… giết chết nàng cũng không đủ! Tiểu Tâm lúc trước biến thành thế kia nhất định cũng là nàng làm hại! Nàng…”

“Nàng bình tĩnh một chút.” Tay Phượng Nghi đặt trên bả vai ta tăng thêm khí lực: “Chuyện này không đơn giản như vậy. Nàng nói rất đúng, nàng ta là không thể tha thứ, thế nhưng bây giờ nếu quả thật vọt tới chỗ Thánh Tuyền lão mẫu tìm nàng, chỉ sợ, còn trúng ý muốn của nàng.”

Ợ, ta cuối cùng xem như bình tĩnh một chút, không tự chủ được lại quay đầu, Tử Hằng vẫn ngồi trước bàn, tư thế giống như vừa rồi, không nhúc nhích. Lại vừa nhìn thấy cái bát canh kia, ta lại sấp lên lan can nôn ọe, đã nôn đến không ra thứ gì.

Tay Phượng Nghi vỗ nhẹ trên lưng trấn an, ta cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, thân thể từ lan can trượt xuống dưới.

“Phượng, Phượng Nghi…”

“Không có việc gì, nàng ngủ một lát đi… Chờ nàng tỉnh chúng ta nói sau…”

“Chàng, các chàng đừng…” Ta bắt lấy tay áo hắn.

“Xuỵt, không có việc gì, không có việc gì…” Phượng Nghi để ta tựa trên bả vai hắn, khẽ nói: “Chuyện này rất phức tạp, dính dáng quá lớn, nàng không cần cuốn vào…”

Sao có thể như vậy chứ…

Ta lo lắng đối mặt cơn buồn ngủ càng ngày càng nặng nề. Tử Hằng là bằng hữu của ta, hiện giờ hắn gặp phải chuyện như vậy, ta sao có thể…

Đặt mình… ngoài chuyện này…

Thật không xong… Mỗi lần đến loại thời điểm này, ta đều không thể giúp cái gì…

Loại cảm giác này, rất đáng ghét…

Cảm giác chịu bó tay, thất vọng.

Mắt đã không mở ra được, thế nhưng ngón tay vẫn là níu vạt áo Phượng Nghi thật chặt không buông.

Ta cũng muốn đối mặt với bọn họ, chẳng sợ ta không thể giúp nhiều, ta cũng không muốn bị vứt một bên…

“Đừng bỏ lại ta…”

Loáng thoáng nghe thấy Phượng Nghi thở dài, một cỗ cảm giác mát lạnh phất qua trên mặt.

Thanh tỉnh đột nhiên tới khiến ta ứng phó không kịp. tay dùng sức quá mạnh, roẹt một tiếng, tay áo của Phượng Nghi bị ta xé một lỗ to tướng —

“Được rồi, ta đã biết.” Hắn không ngại bị ta xé rách xiêm y chút nào: “Sẽ không bỏ lại nàng, thế nhưng nàng cũng đừng xúc động.”

Ta tuyệt đối không xúc động, ta cam đoan!

Ta vừa liên tục gật đầu, vừa ngậm chặt miệng.

Nếu như chỉ biết khóc chỉ biết nôn mửa, vậy ta cũng giúp không được cái gì còn có thể kéo chân sau bọn họ.

Phượng Nghi đỡ ta đứng lên, lùi hai bước. Vung tay áo, bát canh kia theo đó biến mất không thấy.

“Tử Hằng.” Thanh âm của Phượng Nghi nghe lành lạnh đạm bạc, từng chữ từng chữ giống như đánh vào lòng: “Thánh Tuyền lão mẫu có phải muốn trở mặt với Tử Vi cung hay không?”

Tử Hằng ngẩng đầu lên, sắc mặt của hắn là một loại màu xám chì khó coi, ánh mắt lộ vẻ mờ mịt mà trống rỗng, tựa hồ người còn ở nơi này, thế nhưng thần trí không biết đã chạy đi nơi nào.

“Tử Hằng!” Thanh âm Phượng Nghi lại cao lên: “Bây giờ không phải là lúc ngẩn người! Đây chẳng qua là bắt đầu! Ngươi nếu còn nhường nhịn khắp chốn tiếp, người bên cạnh ngươi chỉ sợ còn có thể lại chịu độc thủ!”


Bả vai Tử Hằng chấn động, ánh mắt lập tức sáng suốt sắc bén lên.

Hắn đứng dậy, ánh mắt của ta từ trên người hắn lại chuyển qua Phượng Nghi…

Giữa thần tiên, cũng có ân oán tranh đấu như thế… Tiên giới này, cũng không giống như ta nhìn thấy, một mảnh thái bình tốt đẹp.

“Ngươi trước tiên đi chỗ Tử Vi tiên quân, ta và Tam Bát đi chỗ Chính Hòa tiên quân, nên nói cái gì, trong lòng ta đều biết. Vô luận như thế nào… chuyện này, tuyệt đối không thể cứ như vậy quên đi. Tiểu Tâm, cũng không thể chết vô ích.”

Tử Hằng vươn tay ra, nắm chặt Phượng Nghi, chỉ khẽ nói: “Cẩn thận.”

Ta vẫn còn có chút hồ đồ, bất quá, bầu không khí ảm đạm nghiêm nghị giữa hai người bọn họ, làm cho ta cũng tỉnh táo lại.

Ta không hiểu vì sao không trực tiếp đi tìm tiện nữ nhân họ Đổng kia gây chuyện, mà phải quanh co lòng vòng tìm người khác, thế nhưng bọn họ đã làm như vậy, nhất định có lý do của bọn họ.

Phượng Nghi một tay ôm ta, thân hình hóa thành một đạo kim lưu quang tựa như lửa đỏ, ta có thể nhìn thấy cảnh vật hai bên xẹt qua, biển mây mênh mang.

Thắc mắc rất nhiều, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

Bây giờ cũng không phải là lúc để hỏi.

“Tiên giới dựa vào Đông vực có vài khối thế lực lớn. Tuy rằng đều là nữ tử, chính là thế lực cực lớn, dựa vào quan hệ thông gia cũng lôi kéo không ít trợ lực… Tử Vi cung là một phái khác, hai bên làm việc tác phong bất đồng, đôi khi có lục đục xung đột.”

“Vậy…” Ta kìm nén cảm giác buồn nôn: “Có liên quan gì với với chuyện ngày hôm nay?”

“Đông hải cũng là một phái trong đó, nhưng Đông hải dù sao cũng là nước, luôn không dính dáng trong những chuyện tại tiên giới. Thánh Tuyền lão mẫu dùng đồ đệ yêu quý nhất thông gia với Đông hải, phá vỡ cân bằng trong này…”

Ta loáng thoáng hiểu một chút: “Có phải họ Đổng kia…” Ta nhắc tới nàng cũng cảm thấy đầu lưỡi dễ chịu: “Nàng muốn Tử Hằng làm chuyện gì, Tử Hằng không chịu?”

“Băng dày ba thước, không phải chỉ vì rét có một ngày.”

Ta bắt đầu chậm rãi hiểu, vì sao không thể trực tiếp đi tìm nữ nhân kia gây phiền.

Đầu tiên nàng có thể chối sạch, nói mình căn bản không biết chuyện này…

Nếu làm như vậy, chẳng khác nào một mình Tử Hằng, đi khiêu chiến cả cỗ thế lực ấy. Hơn nữa, hắn đại biểu không chỉ là chính mình, hành động của hắn, có lẽ sẽ bị người ta coi là thái độ của thủy tộc Đông hải, đại biểu một một cỗ thế lực đoạn tuyệt với một cỗ thế lực khác mà dựa về phía kẻ thứ ba…

Nếu như không thể trực tiếp làm khó dễ, vậy lại có thể làm gì đây? Tiên giới có chỗ nào nha môn xử án, có thể tìm nơi đó đòi lẽ phải sao? Chuyện như vậy lại vòng lại, họ Đổng có thể chối sạch chuyện, còn nữa, theo hiểu biết những ngày qua của ta, tiên nhân nơi này đều rất cao ngạo khoa trương, vì một tiểu ngư tinh bé nhỏ không đáng kể… E rằng cái công lý này, thật đúng là không chỗ để tìm.

Quá phức tạp, ta không nghĩ ra.

Trong lòng ngột ngạt, Phượng Nghi cũng không nói nữa.

Xa xa ta thấy được một cái bảng hiệu, mây mù tản về hai bên, trên biển kia viết: Chính Hòa cung.

Có người đi ra tiếp đón chúng ta, đi theo sơn đạo thật dài vào phía trong. Nơi này có vẻ trầm tĩnh yên lặng, bốn phía truyền đến cỏ động trùng kêu, thanh âm chiêm chiếp sột soạt lẫn vào cùng một chỗ.

Trong lòng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Yên lặng bốn phía khiến ta có loại cảm giác, dường như những việc trải qua ban nãy là một cơn ác mộng, là ảo giác sai lầm, mà hiện tại mới là chân thực. Thế nhưng nhất thời lại cảm thấy, an tĩnh lúc này giống một loại biểu hiện giả dối, có lẽ ngay sau đó, loại yên ả này cũng sẽ bị đánh vỡ.

“Phượng vương mời đi bên này, tiên quân ở phía trước chờ ngài.” Người hầu kia lễ độ nói: “Vị cô nương này mời chờ tạm ở chỗ này.”

Phượng Nghi trấn an vỗ vỗ ta tay, ta nói: “Chàng đi đi, ta ở đây đợi chàng.”

Nhìn thấy Phượng Nghi biến mất, trong lòng ta thoáng có một loại mất mát.

Quen với sự tồn tại của một người khác rất dễ dàng, bởi vì hai người, luôn ấm áp, cũng an toàn… vui vẻ hơn một người.


Ta ngồi ở đằng kia yên tĩnh chờ.

Tử Hằng bây giờ thế nào rồi?

Ta và Tiểu Tâm không phải là đồng tộc, giao tình cũng không sâu, chứng kiến một màn tàn khốc kia cũng không thể chịu đựng được. Tử Hằng hắn… hắn hiện giờ, đang suy nghĩ gì trong lòng? Hắn nhất định bi phẫn đan xen… Thế nhưng, thế nhưng hắn vẫn còn bình tĩnh đi xử lý những quan hệ rối rắm phức tạp này.

Người đời đều nói thần tiên rất tốt, thế nhưng thần tiên cũng có phiền não.

Ta không muốn thành tiên… Ta chỉ muốn làm một yêu quái tự tại, sống cuộc sống đơn giản, cùng một chỗ với người ta thích…

Cũng không lâu lắm, Phượng Nghi liền từ bên trong đi ra, theo sắc mặt của hắn nhìn không ra cái gì, hắn dắt ta đi ra ngoài.

“Thế nào?”

“Ừm, ra ngoài hẵng nói.”

Sau khi rời khỏi đây phương hướng hắn lựa chọn cũng không phải là trở về động phủ của Tử Hằng, mà là nơi chúng ta vừa mới đi qua, chỗ Thải Mai sư cô bọn họ.

Cũng phải, xảy ra chuyện như vậy, phỏng chừng ngay cả bản thân Tử Hằng cũng không muốn lại ở nơi đó nữa?

“Chính Hòa hắn chỉ nói, không giúp bên nào. Còn nữa, hắn nhưng thật ra tỏ vẻ sẽ lén có một chút động tác. Hành vi của Linh Tuyền thánh mẫu, thật sự là có chút ngang ngược.”

Ừm, đây coi như là đạt được mục đích đến của chúng ta sao?

Ta không biết…

Xa xa, thiên hà giống một dải băng thật dài, theo viền biển mây chảy xuôi mà qua.

Rõ ràng thiên địa rộng lớn như vậy, thế nhưng lòng dạ của những tiên nhân kia lại chật hẹp không cho một tia sáng chiếu vào.

Bọn họ dựa vào cái gì thành tiên? Bọn họ có cái gì đáng giá kiêu ngạo? Tranh quyền đoạt lợi, tâm địa âm hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn…

Ta cảm thấy bọn họ thậm chí không bằng một nông phu ngoài đồng.

Được rồi, ta cũng không phải người lòng dạ rộng rãi gì. Ít nhất, Tiểu Tâm… Tiểu Tâm thù này, ta tuyệt đối sẽ không quên!

Nữ nhân họ Đổng kia… Ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy!

Đối với chuyện chúng ta đi rồi quay lại, Thải Mai sư cô trái lại mừng khôn kể xiết, hoàn toàn không kỳ quái chúng ta sao không báo buổi tối lại chạy về, Trường Lâm sư thúc lại sắc mặt ngưng trọng, chắc hẳn biết chúng ta nhất định là gặp phải chuyện gì đó không tầm thường.

Phượng Nghi đơn giản nói hai câu, chỉ bảo phu thê Tử Hằng có chút không ổn. Chúng ta không tiện lưu lại làm khách. Ta nhìn ra được hắn là không muốn trước mặt Thải Mai sư cô nói ra chuyện kinh khủng ban nãy, bằng không lấy tính tính này của Thải Mai sư cô, còn không giữ được lời hơn cả ta, sợ không chừng lập tức nổi trận lôi đình muốn cầm đao chém người hoặc là xông ra chửi đổng…

“Nàng trước tiên ở cùng sư cô, ta còn muốn trở về một chuyến?”

“Đi chỗ nào?” Ta nhất thời không hiểu được.

“Trong phủ của Tử Hằng còn có mấy người là đồng tộc của hắn… Ta đi đón bọn họ ra thu xếp cho tốt.”

“Được được, vậy chàng cẩn thận dọc đường.”

Phượng Nghi còn cẩn thận hơn so với trong tưởng tượng của ta.

Hẳn là trước tiên thu xếp bọn họ, bằng không… nói không chừng lại thành vật hi sinh của loại tranh đấu tàn khốc này.

“Được rồi được rồi, rốt cuộc là tình nhiệt ý nùng a, xa nhau một chút như vậy đã luyến tiếc.” Thải Mai sư cô cười kéo ta đi vào: “Để cho hắn đi đi, đến đến, buổi tối con ăn gì chưa? Ta sai người bưng điểm tâm tới cho con nhé…”

Nhắc tới ăn ta liền cảm thấy ngực siết chặt, suýt nữa lại nôn ra một trận, vội vàng nói: “Không cần không cần, con không đói, nếu có trà cho con chén trà uống là được.”

“A, con cũng thích phẩm trà sao? Đến đến, nếm thử trà ngon ta pha chế…”

Ta bây giờ đối với trà thế nhưng nhấc không nổi lên tinh thần, phù dung thanh lộ mai côi phương lộ gì đó mà Thải Mai sư cô nói, ta cũng hiểu biết lơ mơ, loạn gật đầu theo.

Trường Lâm sư thúc vội vàng đi vào, có lẽ là lúc Phượng Nghi vừa đi nói với hắn gì đó, hắn đi tìm đại sư bá thương nghị đi?

Ta và Thải Mai sư cô cùng một chỗ nói chuyện uống trà, không biết làm sao đề tài lại vòng tới dùng độc.

“Đào tâm trà kia ta cũng từng thử mấy lần, đáng tiếc bên trong luôn còn độc tính trừ không hết…”

“A, con trước kia…” Ta đột nhiên hỏi: “Sư cô, người có biết con biết dùng độc không?”

“Biết, Phượng Nghi từng nói. Con đây có gì phải lo lắng, dùng độc cũng không phải chuyện gì ám muội mà.”

“Không, con muốn hỏi, ừm, sư cô, độc của con, không biết có tác dụng với tiên nhân hay không?”

Nàng sửng sốt, che miệng cười trộm: “Con đứa nhỏ này, có phải nhìn nha đầu thối Đổng gia không vừa mắt muốn trị nàng hay không?”

Ta ngoan ngoãn gật, sư cô đoán trúng! Mặc dù nàng không biết biến cố chúng ta gặp phải, thế nhưng ta đúng là muốn trị nữ nhân thối kia nha!