Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 139: Lá rụng ào ào như vô hạn

“Ở dưới này?”

Ta có chút căng thẳng nhìn chung quanh, bên đầm nước rất tĩnh mịch không có người khác tới, nữ chủ nhân cũng không ở.

“Ừm, ta xuống trước xem thử, nếu như, ừm, nếu như nàng không quá bài xích, thì dùng biện pháp chàng nói thử xem có thể giúp nàng hay không.

“Được, nàng đi đi.” Phượng Nghi nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu: “Ta canh chừng cho nàng.”

Hợ, Phượng Nghi dùng khuôn mặt chững chạc đàng hoàng như vậy nói đùa, thật sự làm cho người ta có chút không quen.

Ta gật gật đầu, sau đó nhảy vào trong đầm nước.

Ánh sáng màu trắng nhu hòa nhàn nhạt của thủy linh châu bao lấy toàn thân, nước bốn phía đều bị tầng ánh sáng này ngăn cản.

Ơ, thế nhưng…

Quái lạ, cá trong đầm nước đâu? Lần trước lúc tới có rất nhiều cá mà?

Ta cảm thấy kỳ lạ, con cá khác ta không nhớ rõ, thế nhưng con tên là Tiểu Muội lại nhớ rõ ràng.

Ta lặn xuống đáy đầm, chậm rãi đi về phía trước hai bước, khẽ gọi: “Tiểu Tâm, Tiểu Tâm? Nghe thấy không? Ta là Tam Bát đây.”

Mấy tảng đá đắp lên kia… Tảng đá dưới đáy đầm đáy đầm này không nhiều lắm, ta sẽ không nhận sai, chính là nơi này mà.

Thế nhưng trong khe đá không có một chút động tĩnh.

Tiểu Tâm có phải cảm thấy ta rất dong dài rất đáng ghét hay không? Hợ, ta cũng đã đáp ứng nàng không nói cho người khác biết, thế nhưng Phượng Nghi… Phượng Nghi không tính là người khác.

Không đúng…

“Tiểu Tâm?”

Vẫn là không có thanh âm, ta bắn ra một sợi tơ, sợi tơ tìm một vòng lại quay về.

Trong khe đá không có gì.

Tiểu Tâm đã không ở nơi đó.

Ợ, khi đến lần trước, nàng không phải hình như bị trói buộc ở bên trong sao? Nàng đi đâu vậy? Những con cá khác trong đầm nước này lại đi nơi nào?


Trong lòng ta hiện lên dự cảm không rõ…

Ta tìm tại đáy nước, chỉ có mấy con tôm nhỏ co rúm lại giấu mình trong rong, tựa hồ là bị kinh sợ gì đó, chúng nó còn chưa có linh tính, không thể nói cho ta biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Tâm và những con cá kia lại đi nơi nào.

“Không ở đó?”

“Đúng vậy.” Ta tựa vào bên đầm nước, nghi hoặc mà bất an: “Không chỉ Tiểu Tâm, bầy cá ta từng gặp lúc trước ta tới, cá nhỏ có chút linh tính, tên là Tiểu Muội… vì sao tất cả đều không thấy…”

“Nơi này có phải có cổng thoát nước nào khác hay không… Bọn họ phải chăng bơi đi chỗ khác?”

“Không biết…” Ta nhức đầu: “Thật gay go… Chẳng lẽ nơi này có thứ như chim ưng biển…”

Bộp một tiếng, ta kêu to ối, nước mắt lưng tròng vuốt đầu bị cốc lườm Phượng Nghi.

Được rồi, chim ưng biển cũng là bộ tộc nhà hắn, giọng điệu của ta không tốt bị cốc là ta đáng đời…

Xem ra về sau thực sự phải để ý rất nhiều, bằng không… Đúng rồi, Hôi Đại Mao bọn họ trước kia còn thường làm chút món ăn dân dã để ăn, gì mà chim trĩ nướng… Hợ, vậy nếu như để cho Phượng Nghi thấy được, ấy chẳng phải… Khụ khụ, về sau phải nhắc nhở bọn chúng cũng không thể tùy tiện ăn gà, muốn ăn cũng không thể ăn ngay trước mặt Phượng Nghi!

Chúng ta trở lại, Tử Hằng đã về rồi, có lẽ thực sự là bề bộn nhiều việc mệt chết đi. Sắc mặt của hắn có chút không tốt lắm, dáng vẻ rất mệt mỏi. Nhìn thấy hai chúng ta đứng ở dưới hành lang, lộ ra nụ cười thản nhiên mang theo chút vui mừng.

“Các ngươi hôm nay xuất môn?”

“Ừ, đi phía tây, gặp vài vị trưởng bối.”

“À, là Trường Lâm sư thúc Thải Mai sư cô bọn họ à? Mấy vị trưởng bối này là đương nhiên phải gặp.”

Ta ân cần hỏi: “Ngươi làm việc có phải mệt chết hay không? Có muốn giúp đỡ?”

“Không sao. Cũng đã xong rồi.”

Phượng Nghi lại nói: “Ta thấy ngươi mệt mỏi là có nguyên nhân khác, cọc Thì Thần hoặc là cờ Bố Vũ cũng sẽ không làm ngươi ứng phó mệt mỏi như vậy. Để ta nghĩ… Sẽ không là Đông hải lại tìm ngươi phiền toái, bắt ngươi làm vài chuyện tốn sức không hay chứ?”

Phượng Nghi quả nhiên hiểu Tử Hằng rõ hơn ta, thấy hắn nghe vậy trên khuôn mặt lộ ra nụ cười gượng là biết, Phượng Nghi hẳn là nói không sai.

“Không phải.” A, hắn lại lắc đầu phủ nhận.

“Vậy thì chính là lão khất bà Thánh Tuyền kia lại đùa giỡn trò gì?”


Tử Hằng cười: “Ăn cơm trước, chỗ ta còn có chút trà ngon, buổi tối chúng ta lại nói.”

Chúng ta vào phòng ăn, không có Đổng tiên tử, chỉ có ba người chúng ta, ta cảm thấy bữa cơm này nhất định có thể ăn rất hài lòng. Ăn cơm với Đổng tiên tử, đũa nặng, chú ý không khí khi ăn quá mức, dù sao cũng làm cho người ta thưởng thức không ra mùi vị của đồ ăn, lực chú ý đều đặt vào sự tình ngoài chuyện ăn.

Ta rất muốn hỏi Tử Hằng, hắn bây giờ có phải rất không vui vẻ phải không…

Ta cảm thấy, cái loại ý vị dịu dàng thoải mái trên người hắn ấy nhạt đi, nhạt gần như không thấy.

Nếu như, hôn sự vì lợi ích mà kết này khiến hắn không vui vẻ như thế…

Ta rất muốn giúp hắn, thế nhưng… ta không biết nói như thế nào, làm như thế nào.

Khẩu vị đồ ăn của nhà Tử Hằng thanh đạm, ăn một bữa hai bữa không cảm thấy, mấy ngày nay toàn ăn như vậy… lại cảm thấy không có tư vị gì, dùng lời trong sách hình dung, đó là “nhạt như thịt gà công nghiệp”, ha ha, lời này chỉ có thể nghĩ nghĩ trong lòng không thể nói, bằng không chữ gà này khẳng định lại phạm kiêng kỵ của Phượng Nghi, hắn lại muốn cốc đầu ta.

Thức ăn trên bàn còn không bao nhiêu, một thị nữ bưng một bát canh thật lớn tới. Miệng bát ấy gần to bằng chậu rửa mặt, không biết là nấu canh gì… Hợ…

Phượng Nghi nhướng mày, sau đó, ta thấy sắc mặt Tử Hằng… cũng thay đổi.

Ta không tưởng tượng nổi Tử Hằng lại có thể có vẻ mặt như thế…

Thị nữ kia buông bát canh, còn nhỏ giọng nói: “Đây là canh bổ phu nhân cố ý phân phó, dặn Yên Song tỷ tỷ tự mình làm, tẩm bổ thân thể cho đại nhân.”

Nàng nói xong lời này lập tức rút lui, tốc độ ấy quả thực giống như có quỷ quái ở phía sau đuổi theo nàng.

Ta nghi hoặc thu hồi ánh mắt, một tay Phượng Nghi đặt trên mu bàn tay Tử Hằng.

Mà Tử Hằng, lại nhìn chằm chằm bát canh lớn kia, không nhúc nhích, ánh mắt thâm trầm.

Bát canh này…

Hai người bọn họ đều không động đậy, ta lại cảm thấy, trong phòng này có một cỗ áp lực dần dần tăng lên, đè tại ngực khiến ta cũng cảm giác không thở nổi.

Vừa rồi còn tốt đẹp… Mấu chốt của thay đổi, ngay tại bát canh có hai quai trang trí hoa tím này.

Ta thật sự cảm thấy áp lực, bỗng đứng dậy, một phen mở cái nắp phía trên bát canh!

Trong nháy mắt nhìn thấy thứ trong bát canh, cái nắp gốm trong tay ta kia, bộp một tiếng rơi xuống đất, vỡ tan, mảnh sứ vỡ bắn lên bàn chân, nhưng ta cũng không thấy đau.

Ta cảm thấy đây nhất định là một cơn ác mộng… Giống như, giống như chúng ta tại ma vực gặp phải ma ăn người tám mặt, cảnh tượng buồn nôn đáng sợ trông thấy trong sào huyệt của nó, không, không, còn kinh khủng hơn cả như thế.

Nồi nước kia… Nồi nước kia… là một nồi canh cá! Dễ thấy nhất chính là nổi trên mặt canh, xanh đen xấu xí, một cái mặt cá rất lớn làm người ta buồn nôn!

Bộ mặt kia ta có ấn tượng quá sâu tuyệt đối không thể nào quên!

Đó là Tiểu Tâm!

Ta cảm thấy nồi nước trước mắt kia… nồi nước ấy, bộ mặt cá đó sắp nhảy lên cắn nuốt ta, không thể kìm được nữa, lảo đảo mấy bước chạy ra cửa sảnh, sấp trên lan can nôn ọe, moi móc ruột gan, tựa hồ ngay cả túi mật cũng muốn nôn ra.

Là ai, làm chuyện này… Không chỉ là tàn nhẫn, không chỉ là ác độc, cũng không chỉ là…

Bưng cho Tử Hằng nồi nước này, đây, đây quả thực là phát rồ!