Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 129: Bỉ Ngạn Lâm

Cuộc đời ai biết trước chữ ngờ, nhất là lòng người sâu không lường được. Chuyến đi Bỉ Ngạn Lâm này, với huynh đệ Lộc Nhĩ Khang là nguy cơ trùng trùng, nhưng cũng là cơ duyên để họ hoàn toàn đổi thay số phận. Hoạ phúc song hành a.


Huynh đệ Lộc Nhĩ Khang dưới sự bảo vệ của ba tên lính đánh thuê, bắt đầu tiến vào sâu trong Bỉ Ngạn Lâm.
Đường đi cành lúc càng khó khăn, dây leo chằng chịt, gai nhọn phủ đầy. Sơ sẩy một tí sẽ làm cơ thể đổ máu. Trở thành mục tiêu cho đám yêu thú sống tại đây.


Lộc Nhĩ Khang vừa chú ý an toàn của bản thân, vừa chú ý đến muội muội, lại phải quan sát một số loại dược liệu cần thiết xung quanh. Có lẽ vì thế mà ông trời rủ lòng thương, cho hắn phát hiện được rất nhiều dược liệu. Thu thập cũng không tệ. Giỏ tre sau lưng hắn cảm giác càng lúc càng nặng thì khoé miệng cười mỗi lúc mỗi tươi.


Đang dâng cao tinh thần xông xông về phía trước thì Dương Đại – nam tử cầm đầu trong ba tên lính đánh thuê ra hiệu, ngăn cản bước tiến của hai huynh muội nhà họ Lộc.
- Dừng lại. Phía trước có nguy hiểm. Chớ nên manh động mà chuốc hoạ vào người.


Nghe được lời nói của hắn. Lộc Nhĩ Khang lập tức khẩn trương. Tiếp theo, ba huynh đệ Dương Đại chia nhau. Hai người ở lại bảo vệ huynh muội Nhĩ Khang. Còn bản thân Dương Đại hắn thì tới phía trước dò xét xem sao.
Hai khắc trôi qua, hắn nhanh chóng chạy trở về tụ hội.


- Là trận chiến của một con Gấu lớn màu xám - yêu thú cấp 4 và một đàn Dơi Huyết Hãn - là yêu thú cấp 3. Xem đà này. Hai bên còn dằng co khá lâu. Chúng ta có nên đi đường vòng, tránh xa khu vực nguy hiểm?


Dương Đại dò hỏi ý kiến của Lộc Nhĩ Khang. Dù đối với hắn, yêu thú chém giết, có thể đứng một bên làm ngư ông đắc lợi, làm Phượng Hoàng núp ở phía sau. Nhưng mà đã nhận tiền của huynh đệ Lộc Gia thì an toàn của hai huynh đệ họ mới là lớn nhất.
- Đi đường vòng.


Lộc Nhĩ Khang hạ xuống quyết định thật nhanh. Tuy nhiên, cả năm người chưa kịp rời khỏi đây thì trận chiến của đám yêu thú bên kia đã lan đến. Bầy Dơi Huyết Hãn vốn khứu giác vô cùng tốt, lại thích nhất là máu nhân loại. Vì vậy, vừa đánh hơi thấy khí tức của Dương Đại đã lập tức đuổi nhau kéo tới. Không thèm để ý con Gấu Xám đang đối chiến từ nãy vẫn chưa xong.


Trong mắt của đám quỷ hút máu này, gấu xám là yêu thú cấp 4, đánh giết nó mất quá nhiều công sức và thời gian, chi bằng chọn các tu sĩ nhân loại ra tay. Giải quyết xong đám người này lại tìm Gấu xám tính sổ.


Nhóm người Dương Đại bị Dơi Huyết Hãn tập kích thì nhanh chóng giơ vũ khí chiến đấu. Võ công của bọn họ cũng rất cao. Vì vậy mà không bị bầy dơi tổn thương, ngược lại, còn giết được không ít con, thi thể rơi đầy trên mặt đất.


Lộc Nhĩ Khang cũng xuất kiếm chống trả. Đây là Tuyệt Tình Kiếm – bộ kiếm pháp nổi tiếng mà Lộc Nhĩ Khang tình cờ nhận được trong một cơ duyên. Muốn thành đại nghiệp thì tuyệt nghĩa, tuyệt tình, người và kiếm hợp nhất, trong mắt chỉ có kiếm, không có nhân sinh. Thế nhưng, bản chất người Lộc Gia nhân hậu từ trong máu xương. Kiếm thuật này với họ không thể phát huy hết cao siêu, chỉ có thể xuất ra một phần ba công dụng.


Lộc Nhĩ Khang sử dụng kiếm rất thành thạo. Mỗi một thức, một chiêu đều như luyện tập thật tinh nhuyễn, không có bất cứ động tác dư thừa. Nhìn thấy cảnh này, Dương Đại cũng âm thầm gật đầu. Trong lòng đánh giá cao vị tiểu công tử Lộc Gia thêm một chút.


Lộc Tiểu Kha thì sử dụng vũ khí là một trường tiên – sợi roi rất dài, dọc theo thân roi ở phần ngọn có rất nhiều gai nhọn. Tuy nhìn như tiểu nha đầu mười mấy tuổi nhưng khí lực cũng rất lớn. Mỗi lúc vung roi là tiếng gió vù vù, đàn Dơi Huyết Hãn vội vã tránh xa.


Năm người họp sức với nhau. Trong một canh giờ đã hoàn toàn tiêu diệt bầy Dơi Huyết Hãn – yêu thú cấp 3. Tiếp đó là dọn dẹp chiến trường. Khu vực của ai người đó quản. Huynh đệ Lộc Gia cũng nhặt được hơn hai mươi con. Moi ra được hơn 20 viên tinh hạch. Đây cũng có thể xem là một phần thu hoạch bất ngờ. Đáng tiếc nhất là thịt và máu huyết của Dơi Huyết Hãn cũng là một nguồn dược liệu tốt. Chỉ tiết không thể mang theo.


Không gian giới chỉ lúc này còn chưa đến được địa ngục Thâm Uyên. Nếu không, Lộc Nhĩ Khang cũng không phải nhìn sọt tre trên lưng rồi nhìn đám dơi vừa bị giết xong, mặt thoáng qua một vài tia tiếc nuối.


Dương Đại nhìn những người khác đã thu hoạch xong thì đứng dậy dẫn đầu. Hướng phía trước tiến lên.
Những lần tiếp theo, thỉnh thoảng vẫn bắt gặp mấy con yêu thú chiến với nhau. Còn gặp cả võ sĩ nhân loại đến đây tìm kiếm tài nguyên hoặc thao luyện.


Lộc Nhĩ Khang trên lưng sọt trúc rất đầy. Sọt trúc trên vai của Tiểu Kha cũng thế. Nhưng mà hiếm có dịp vào Bỉ Ngạn Lâm, cho nên họ cứ tiếp tục tiến lên.


Khoảng nửa canh giờ sau. Đoàn năm người đi tới một khu vực đặc biệt. Đây là vùng đầm lầy nổi tiếng trong Bỉ Ngạn Lâm. Nơi này có rất nhiều loại thảo dược, còn có cả linh dược và một số loại khác trân quý. Nhưng tất cả phải phụ thuộc vào hai từ hữu duyên. Không phải ai cũng dễ dàng nhận ra được.


Vừa mới đầu tiếp cận khu vực này. Một tràng khí nóng lập tức bủa vây. Ẩn ẩn xung quanh rất nhiều âm thanh lạ. Dường như có rất nhiều loài sinh vật đang rục rịch, lui tới tới lui.
- Khu này hoàn toàn không bình thường. Không thể tiếp tục tiến lên, nên quay trở lại rồi.


- Đúng vậy, cho dù muốn có bảo vật nhưng ít nhất phải còn mạng thì mới được. Huynh đệ hai người một đường thẳng tiến đến nơi này, ngoại trừ vì có ba huynh đệ ta bảo vệ, thì do hai cái sọt trúc trên vai chả có thứ gì đáng giá để người khác chém giết, cạnh tranh.


Nhóm người của Dương Đại thay nhau khuyên nhủ Lộc Nhĩ Khang. Thật ra, bản thân hắn cũng biết, nơi đây nguy hiểm trùng trùng. Thế nhưng tại nơi này sẽ có loại Huyết Long Thảo nổi tiếng, là linh dược chính để điều chế Huyết Long Đan. Loại đan dược cấp bốn dùng để bổ sung máu huyết cho võ giả tại Địa Ngục Thâm Uyên.


Huyết Long Thảo mọc bên bờ của đầm lầy tại Bỉ Ngạn Lâm. Bề ngoài nó cũng có màu đỏ như các bụi cỏ dại quanh đây. Đặc điểm duy nhất để nhận ra là hai mép lá của nó có hai sợi rễ màu đen, nhỏ nhỏ, tựa râu rồng. Nếu không tinh mắt nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra được.


Trước đây, Lộc Đan Đường chủ yếu nhất là kinh doanh loại Huyết Long Đan này. Gia tộc thu mua Huyết Long Thảo từ các binh đoàn và các Võ giã tự do. Thế nhưng hôm nay thì đan hết, dược cũng hết. Nguồn cung ứng linh thảo bị chặn lại bởi Tiêu Gia. Bản thân Lộc Nhĩ Khang rất muốn làm một việc tốt cho gia tộc. Ai biết hắn vào cửa Tiêu Gia rồi thì còn sống được mấy hôm. Chi bằng liều chết một phen, ít ra còn giữ được bản sắc nam nhi, lại có thể ngẩng cao đầu, đối diện với liệt tổ liệt tông nơi chín suối. Haiz….


Lộc Nhĩ Khang đắn đo một hồi. Sau mới nhìn sang Dương Đại, trịnh trọng mở lời.


- Dương Đại ca. Ta rất cảm kích ba vị đại huynh đã không ngại đe doạ của Tiêu Gia mà bảo vệ huynh muội ta đến nơi đây. Nhưng mà tâm ý ta đã quyết. Ta muốn làm một việc gì đó cho gia tộc của mình. Chỉ mong ba vị có thể bảo vệ tiểu muội an toàn về đến nhà. Xem như chuyến này đã hoàn thành nhiệm vụ. Ta xin nhờ mọi người.


Lộc Nhĩ Khang nói rồi, từ trong ngực áo lấy ra một túi tiền, đặt vào tay Dương Đại. Đây là phần tiền công theo thoả thuận của họ từ trước đây.


Dương Đại nhìn hắn một hồi, không biết nói gì hơn. Khuyên cũng khuyên rồi. Nhưng mà tiểu tử này lại cố chấp không nghe. Hơn nữa, Lộc Tiểu Kha quả không thích hợp ở lại tại nơi này.


Đấu tranh tư tưởng qua lại một hồi, Lộc Tiểu Kha bị đại ca làm cho ngất đi, sau đó được Dương Đại mang cùng hai sọt tre, theo lối mòn trở lại.
Lộc Nhĩ Khang nhìn thân ảnh họ khuất dần trong rừng rậm, thở dài một hơi. Sau đó, ngẩng cao đầu, nhắm ngay đầm lầy bước tới.


Trên bờ đầm lầy lúc này, Tiểu công tử nhà họ Lộc đang vạch từng cọng cỏ, tìm Huyết Long Đan. Thỉnh thoảng hắn cũng phát hiện một vài cây. Mừng vui thu thập, cẩn thận cho vào túi vải đeo trên lưng áo.


Ít lâu sau thì vận may tìm đến. Hắn phát hiện ra một gốc Huyết Long Đan to bằng cánh tay. Những chiếc lá thon dài hơn một thước. Nhìn hai sợi râu nhỏ trên mép lá, sinh động như thật râu của thiên long. Lộc Nhĩ Khang trong bụng như mở cờ, lập tức thu lấy, nâng niu trân bảo trên tay.


- Quá tốt. Linh dược này cũng được mấy trăm năm. Dược tính vô cùng mạnh mẽ. Có thể dùng bào chế cấp 6 Huyết Long Đan. Lộc Đan Đường xem như có cơ hội xoay mình rồi.


- Ha ha ha. Vận khí của tiểu tử ngươi thật không tệ. Có thể dễ dàng tìm được linh dược trân quý như vậy. Ta thật cảm ơn ngươi đã sưu tầm nó giúp ta.


Đang lúc Lộc Nhĩ Khang mừng vui khôn xiết, một âm thanh nữ tử lãnh lót vang lên. Tiếp theo đó, một thân ảnh như ma quỷ đột nhiên xuất hiện. Dáng người đích thật tuyệt vời. Đâu đó ba vòng, lồi lõm rõ ràng. Manh áo màu hồng tươi cúp ngang ngực, phô trương cặp tuyết lê no tròn đủ khiến người nhìn đau nhức mắt.


Thế nhưng, trên trán của nữ nhân này lại bị xâm hình một vết sẹo hình ngọn lửa màu đen. Đây là dấu hiệu đặc trưng của những tội nhân mà Ngọc thành chủ liệt vào hàng nguy hiểm tại Ngọc Thành.


Nữ nhân này gọi là Hà Nguyệt Trân. Là một người vô cùng nham hiểm, chuyên hút lấy tinh huyết của nam nhân để tu luyện. Thật giống yêu quái hơn con người.


Hà Nguyệt Trân vừa được ra ngục không lâu. Ả bị phán năm mươi năm giam giữ. Thời điểm được thả ra, đã là một lão bà da dẻ nhăn nheo, tóc bạc, da mồi.


Hà Nguyệt Trân lủi trốn đến Bỉ Ngạn lâm này, chuyên chọn võ giả không lợi hại để ra tay. Mới vài năm thôi mà đã khôi phục lại xuân sắc trước kia. Thêm vào lượng linh dược thỉnh thoảng vẫn phát hiện ra, lại giúp cho võ công của ả cao thêm một bậc.


Nhìn thấy Lộc Nhĩ Khang nâng niu Huyết Long Thảo mấy trăm năm. Hà Nguyệt Trân ngứa ngáy cả cõi lòng. Khoé môi câu lên một đường cong đầy xảo quyệt.