Ba người Trần Trường An đi theo sau Lộc Nhĩ Khang một đoạn. Nhìn thấy hắn và đám nhỏ khất cái ở cùng nhau thì khá bất ngờ. Tuy nhiên, nhìn thấy sự nhiệt tình, chân tâm xuất phát từ ánh mắt của hắn trong lúc giao tiếp cùng bọn nhỏ. Trường An cảm thấy có thiện cảm với vị tiểu công tử Lộc Gia thật nhiều.
Lộc Nhĩ Khang ở lại tiểu viện hơn một canh giờ thì nhanh chóng ly khai. Tiếp theo, hắn đi quanh quẩn một vòng trên phố, vẻ mặt có chút nặng nề.
Đường phố tại Ngọc Thành tấp nập kẻ đến, người đi. Do đó, việc tình cờ gặp phải người quen là chuyện hiển nhiên không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, đối với Lộc công tử mà nói, chuyện này hắn chẳng muốn tí nào.
Đối diện với hắn là một nam tử ăn mặc xa hoa, loè loẹt như một con chim công rực rỡ sắc màu. Đôi mắt ti hí trên khuôn mặt nhọn hoắc càng làm cho bộ dáng của hắn thêm gian tà, đê tiện. Vào lúc này, tên nam tử đó đang nhìn Lộc Nhĩ Khang bằng bộ dáng hết sức vênh váo. Lời nói châm biếm rõ ràng.
- A, tưởng ai, hoá ra là phu tế của Tiêu Gia đây mà. Sao tân lang tương lai lại không ở nhà thêu giá y mà lại có thời gian nhàn nhã dạo phố thế này?
Lộc Nhĩ Khang sầm mặt, không nói không rằng định cứ thế lướt qua. Hắn rất chán ghét con khổng tước trước mặt này. Chỉ vì ỷ mình là nhi tử của Chiến Hà – một con chó trung thành dưới trướng của Tiêu Gia mà khắp nơi đắc ý, khoe khoang, nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Mẫu thuẫn giữa Lộc Nhĩ Khang và Chiến Bảo xuất phát từ một việc hết sức nhỏ nhặt. Chẳng qua là hai cùng nhìn trúng một con yêu thú tại Thú Trường – Một con Báo nhỏ toàn thân màu trắng, trên đầu có hai cái sừng như sừng rồng – là đặc điểm nhận diện của giống Hoá Long Báo – có quang thuộc tính khi trưởng thành mai sau.
Lộc Nhĩ Khang nhìn trúng tiểu báo trước, cũng đã dặn dò người quản lý nơi này một tiếng rồi trở về nhà gom góp tiền của. Nhưng khi hắn mang tất cả vốn liếng đến đấu trường để mua thì bắt gặp Chiến Bảo cũng đang bàn bạc với lão bản của Thú Trường, đòi mang tiểu báo đem đi.
Cả hai tranh cãi đôi câu. Cuối cùng thì Tiểu Báo lại bị Tiêu Mộng Nhi phất tay một cái mang đi. Lộc Nhi Khang bất đắc dĩ, lưu luyến nhìn con báo trắng trên tay đại tiểu thư. Trong khi Chiến Bảo thì tức tối vô biên, cho là hai người này đồng loã với nhau, cướp đi thú cưng của hắn.
Chuyện này xảy ra chưa lâu. Từ sau khi hai họ Lộc – Tiêu chính thức bàn chuyện hôn nhân. Cho nên gần như toàn bộ Ngọc Thành đều nghĩ giống như Chiến Bảo, càng làm cho hắn thêm căm ghét Lộc Nhĩ Khang. Giờ hễ gặp ở đâu là công kích đối phương ở đó.
Lần này vô tình đụng nhau giữa đường, lại thấy Lộc Nhĩ Khang không thèm để ý đến hắn. Chiến Bảo càng thêm tức giận, buông lời mai mỉa, chói tai.
- Một con rùa rụt đầu. Hèn gì ngay cả gia tộc mình cũng không bảo vệ được, cuối cùng còn phải mang thân thể ra đổi lấy sự tồn tại leo lét của Lộc Gia. Không biết Đại tiểu thư nhìn trúng ngươi ở điểm nào để có thể đánh giá cao. Ta đúng là không thể hiểu a.
Lộc Nhĩ Khang vừa lướt qua ngang hắn thì nghe được lời này. Gân xanh trên trán nổi lên. Hắn tức giận cung tay, nhào tới Chiến Bảo cạnh bên, định cho đối phương vài cú đấm. Mồm hắn thúi không chịu được a.
Chiến Bảo mặc dù vẻ ngoài cực phẩm, nhưng mà năng lực cũng có chút tự tin. Hắn thấy tiểu bạch kiểm Lộc Gia lao tới thì nhanh chóng phản công. Cả hai lao vào nhau thành một đoàn giữa phố.
- Tuổi trẻ thật là vọng động a.
Lạc Vô Trần từ xa nhìn thấy, cảm thán lắc đầu. Trong mắt hắn, Lộc Nhĩ Khang tuy có lòng nhân hậu, nhưng hành động chưa biết cân nhắc kỹ càng. Tính tình còn nóng nảy, cần thêm rèn luyện.
Nhưng Trường An lại không nghĩ như thế. Có rất nhiều chuyện không phải cứ nhẫn nhịn là được việc. Nhất là khi người khác đã ức hϊế͙p͙ tới trên đầu của mình, sỉ nhục gia tộc của mình. Trong những hợp này, nhịn là yếu hèn, không xứng đáng nam tử.
Hai người ý kiến có chút bất đầu, bèn quay sang nhìn Lãnh Đại Gia. Chỗ này hắn vai vế cao nhất, dù gì cũng là chưởng môn của Hắc Nguyệt Phái a. Họ đều muốn biết cách đánh giá của Lãnh đại chưởng môn đối với vị tiểu công tử Lộc Gia này.
Ai ngờ đâu, chớp mắt, Lãnh đại chưởng môn đã không ở bên người hai huynh đệ của mình mà xuất hiện tại nơi diễn ra ẩu đả. Nam tử mang mặt nạ ngọc thần bí, hết chỉ trỏ bên này lại điểm điểm bên kia. Dường như hắn e tình hình còn chưa đủ loạn.
Lộc Nhĩ Khang chẳng qua là thông qua đánh đấm thuần tuý để phát tiết tức giận của bản thân. Còn Chiến Bảo thì cũng có chút hăng máu với đối phương, nhưng không phải vì thế cả hai mất đi lý trí. Không hiểu biết với mọi chuyện xung quanh.
Nhìn thấy Lãnh đại gia đột nhiên chui ra, còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa, châm thêm mâu thuẫn cho cả hai. Thế nhưng nghĩ kỷ lại, lời nói của hắn đúng là cao thâm, ích hữu. Vì vậy, hai tên gà trống chọi này mới kịp bình tĩnh lại, tách nhau ra.
- Ơ, sao không tiếp tục? Đang vui mà.
Lãnh Nguyệt buông một câu làm hai người lảo đảo, mém chút té xuống đường.
Lau đi vết máu trên khoé môi, Lộc Nhĩ Khang nhìn nhìn nam tử bí ẩn đang hí hửng đứng một bên. Thấy đối phương bộ dáng thong dong, bình chân như vại… thì đoán được ngay là cao thủ võ lâm. Tự nhìn lại bản thân, biết được giới hạn cá nhân không bằng người, càng không nên trêu chọc.
Chính vì vậy, Lộc Nhĩ Khang hướng Lãnh Nguyệt ôm quyền, sau đó tiếp tục cất bước đi.
Chiến Bảo phun một chút nước miếng có lẫn tơ máu lên mặt đường, lầm bầm vài câu rồi ôm lấy con mắt bầm đen như gấu trúc, lủi nhanh ra khỏi vòng vây những người đang tụ tập. Vốn dĩ hắn cũng muốn tìm đến phụ thân, nhờ phụ thân ra mặt. Nhưng nghĩ tới hai hôm sau là hôn lễ của Tiêu Mộng Nhi và tên thúi vừa rồi, bộ dáng nhanh chóng ỉu xìu. Coi như hôm nay là hắn xui xẻo. Haiz…..
Lãnh Nguyệt cười cười, ánh mắt có chút sáng hơn. Dù mặt nạ bạc che đi biểu cảm thật sự khiến người khác khó nhận ra, nhưng nhìn thấy khoé môi hắn cong lên, Lạc Vô Trần sao lại không hiểu đươc tâm trạng lúc này của hắn thế nào.
- Xem ra Lãnh huynh còn muốn khảo sát người ta dài dài a.
- Dĩ nhiên. Lạc tướng quân không thấy tên tiểu tử này rất thú vị sao?
Lãnh Nguyệt hời hợt đáp lời. Sau đó, họ lại cùng nhau tiếp tục bám theo Lộc Nhĩ Khang bóng dáng xa xa phía trước.
Lộc Nhĩ Khang lúc này đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, thong dong. Kéo kéo vạt áo bị làm nhăn, bàn chân hắn vội vã bước đi. Chốc lát sau đã dừng chân trước một quầy hàng chuyên kinh doanh đan dược.
Bầu trời màu đỏ, mặt đất màu đen, còn quầy hàng này lại được trang trí toàn một màu xanh. Xem ra phá lệ nổi bật. Nhất là bảng hiệu Lộc Đan Đường nghiêm chỉnh treo trước cửa quầy. Bút pháp không tệ. Đây dĩ nhiên là một sản nghiệp của Lộc Gia.
Nhiều đời nay, Lộc gia đều kinh doanh đan dược tại Địa Ngục Thâm Uyên. Trên lý thuyết, lẽ ra tại một nơi khốc liệt như nơi đây, ngành nghề đan dược phải được phát triển ưu tiên, người cầu đan đến đi tấp nập.
Thế nhưng, quầy hàng của Lộc Gia lại vắng ngắt vắng ngơ. Thậm chí, một con rùi bay qua cũng vo ve rõ tiếng.
Lộc Nhĩ Khang vừa bước vào, chưởng quầy là một lão nhân vóc dáng nhỏ bé, cẩn trọng bước lên:
- Thiếu gia.
- Sáng giờ buôn bán thế nào? Lộc Nhĩ Khang ôn nhu hỏi.
Chưởng quầy ủ rũ lắc đầu. Khi nào hôn lễ còn chưa tổ chức, khi ấy, dược liệu còn chưa được đến tay. Luyện đan sư của họ dù có tài giỏi đến đâu, cũng vô phương thay đổi a.
Tiêu Gia không chỉ buôn bán nô lệ, họ còn có ảnh hưởng nhất định đến buôn bán linh dược, có tiếng nói cho các binh đoàn. Vì vậy, không ai dám đắc tội bọn họ. Nguồn dược liệu cung cấp cho Lộc Đan Đường bị gián đoạn hơn một tháng nay.
- Chuyện này ta đã biết phải làm thế nào. Phiền thúc tiếp tục canh giữ nơi này. Chuyện tìm nguồn dược cứ để cho ta lo liệu.
- Thiếu gia. Hai hôm nữa đã là hôn lễ của người rồi. Không chuẩn bị một chút sao?
Nghe chưởng quầy hỏi vậy. Lộc Nhĩ Khang lắc đầu cười khổ. Chuẩn bị gì bây giờ? Cái mạng này đổi lấy sự bình yên cho gia tộc. Đáng rồi. Cứ để mọi thứ tự nhiên thôi.
- Thiếu gia…
Lão chưởng quầy còn muốn nói gì nữa, tuy nhiên, thiếu gia của lão đã khoác tay ngăn lại. Sau đó xoay người ra cửa. Lời nói trên cửa miệng cứ thế nuốt trở vô.
Phía đông của Ngọc Thành là một cánh rừng vô cùng rậm rạp, trải đến vô tận vô cùng. Toàn thể lá cây đều màu đỏ, màu đỏ của máu, của Hoàng Tuyền loài hoa. Từ xa nhìn lại có cảm giác như bầu trời sụp xuống. Khi đến gần lại bị sự huyền bí và cảm giác chết chóc của nó lan ra, đe doạ lòng người.
Khu rừng này gọi là Bỉ Ngạn Lâm – là nơi sinh sống của nhiều yêu thú nguy hiểm, cũng là nơi mà linh dược xuất hiện tại không ít địa phương. Nếu có duyên và có đủ thực lực, có thể hái được đến tay thì một số chuyện của Lộc Đan Đường sẽ được giải quyết xong.
Chính vì ý nghĩ này mà Lộc Nhĩ Khang đã không ngần ngại vào đây. Cùng đi với hắn là hai ba nam nhân có vẻ lớn tuổi hơn. Người nào người nấy mặt mày dữ tợn, sát khí ngập tràn.
Nhóm ba nam tử này là do Lộc Nhĩ Khang bỏ một số tiền lớn ra thuê, chỉ cần họ đồng hành, bảo vệ huynh muội hắn vào Bỉ Ngạn Lâm. Xem như cũng không trái với thiết lệnh mà Tiêu Gia mới ban ra, lại có thêm tiền tài, nên họ nhanh chóng nhận lời, rồi cùng với Lộc Nhĩ Khang xuất hiện.
Cạnh bên tiểu công tử Lộc gia còn một tiểu cô nương nhỏ tuổi. Mặt mày lanh lẹ, hoạt bát, rất đáng yêu. Tuy tuổi hơi nhỏ nhưng khí thế đó đã có thể so với đại ca. Làm người vô cùng yêu thích.
Cô nhóc này là Lộc Tiểu Kha, muội muội ruột của Lộc Nhĩ Khang. Tiểu cô nương tình cờ phát hiện đại ca mình muốn làm chuyện mạo hiểm, sống chết muốn đi theo. Nếu không, cô nhóc sẽ khóc toáng lên, báo với phụ mẫu can ngăn. Thật làm cho Nhĩ Khang hết cách, phải dẫn tiểu muội theo cùng.