Bạch Tướng Công Cùng Hứa Nương Tử

Chương 37: Tay trong tay tình ý dày đặc

Người ở tại đó có phản ứng không giống nhau, Hứa Ngự Tiên chưa từng chuẩn bị làm mẹ, nhất thời ngạc nhiên trố mắt, không phản ứng chút nào.


Bàn tay của nàng đột nhiên bị nắm thật chặt, giương mắt thấy má lúm đồng tiền của Bạch Tố Ly mà lưu luyến, ánh mắt hạnh phúc nhìn mình. Hứa Ngự Tiên bị ánh mắt của hắn hấp dẫn, ngực cũng dâng lên một cảm giác ấm áp.


Mà Hứa Thiệu Nhung giống như gặp phải sấm sét giữa trời quang, trong đầu miên man suy nghĩ một cái hình ảnh, muội muội sinh ra một tổ trứng rắn, trứng rắn ấp ra mấy con rắn nhỏ, nhìn về phía hắn giọng the thé gọi cữu cữu.


“Không được, ngươi không thể sinh hạ rắn… Ngô ngô ngô…” Hứa Thiệu Nhung miệng lại ngăn chặn, bị muội muội lôi ra khỏi hiệu thuốc bắc.
Hứa Ngự Tiên nói cho Hứa Thiệu Nhung biết nàng chẳng bao giờ bị trúng yêu thuật, tình yêu đối với Bạch Tố Ly chỉ tăng thêm chứ không giảm.


Hứa Thiệu Nhung nghẹn ngào nói: “Nhưng hắn là xà yêu, đại sư nói người không thể ở cùng yêu tinh, ngươi đi với hắn sẽ không hạnh phúc.”


“Hiện tại ta rất hạnh phúc, như vậy đủ rồi. Ca ca cám ơn ngươi, không có ngươi chiếu cố, ta đã sớm chết đói.” Hứa Ngự Tiên hướng Hứa Thiệu Nhung quỳ xuống, ngôn ngữ thành khẩn “Huynh trưởng như cha, ngươi đối với ta ân như núi, trọn đời ta không quên.”


Hứa Thiệu Nhung cuống quít đỡ muội muội lên, ôm chặt nàng vào trong ngực, hai người nước mắt đan vào nhau.


Hứa Thiệu Nhung vừa khóc vừa cười, lại hình như đã hiểu rõ, sau khi tách muội muội ra thở phào nhẹ nhõm: “Muội muội ngốc, ta thực sự mặc kệ ngươi, ngươi tốt nhất cùng xà yêu kia sống cho tốt, nếu không tốt ta sẽ tìm ngươi tính sổ, đưa ngươi về nhà cầm chổi đánh cái mông của ngươi.”


Hứa Ngự Tiên nặng nề gật đầu, rũ nước mắt nói lời từ biệt ca ca, cách đó không xa một bóng trắng lẳng lặng chờ nàng.
Từ sau khi biết Hứa Ngự Tiên mang thai, Bạch Tố Ly không cho phép nàng làm ở Bảo An đường, cả ngày đợi ở Bạch phủ dưỡng thai, liền học nha hoàn học thuê thùa.


Bạch Tố Ly lật xem bán thành phẩm của nàng, bốc lên một cái cong vẹo hỏi: “Nương tử làm là túi?”
Hứa Ngự Tiên kinh ngạc nói: “Đây là qυầи ɭót cho tiểu bảo bảo mặc, như này cũng không nhìn ra được à?”


“… Vì sao phía dưới vá cùng một chỗ, hài tử làm sao ăn mặc vào được, còn có tay áo ở đâu?”
Vẻ mặt Hứa Ngự Tiên xấu hổ: “A, ta đem tay áo vá xuống dưới rồi…”


“Lần đầu tiên may khó tránh khỏi hỏng việc, sau này vá nhiều sẽ quen.” Bạch Tố Ly thoáng nhìn trên bàn có nhiều thứ, ôn nhu khen ngợi “Hai con heo nhỏ ngày vá ngược nhưng thật ra rất khả ái.”
“Ta thêu là một đôi uyên ương, nghĩ muốn làm bao gối.”
“Nương tử hay là trước nghỉ tạm đi…”


Hứa Ngự Tiên thường ngủ là không dậy nổi, mỗi bữa đều không nuốt nổi thức ăn, đều được Bạch Tố Ly nhất quyết đút đến khi nàng ăn mới thôi.


Lão trung y nói đây là thời gian phản ứng mang thai, hơn ba tháng sẽ từ từ cải thiện. Có thể do bụng của nàng dần dần lớn lên, thân thể một ngày sau so với ngày trước suy yếu hơn, cũng không kì lạ khi nàng hồ đồ mới có thể đem uyên ương thêu thành hình thù kỳ quái.


Bạch Tố Ly lo lắng tình trạng của nàng, vào nhà trước trong viện gõ nhẹ cây đào, triệu hồi ra Đào Tiên.


Đào Tiên lấy kinh nghiệm ở nhân gian nhiều năm phán đoán, nghi ngờ việc Hứa Ngự Tiên là do người cùng yêu tinh kết hợp, mẫu thân là người phàm rất khó chịu nổi yêu lực của thai nhi này. Nếu trực tiếp sinh con ra, có khả năng Hứa Ngự Tiên khó sinh mà chết. Nếu muốn giữ được cả hai, Bạch Tố Ly cần phải có được một loại thần vật, lại hỏi hắn là muốn giữ lại người lớn hay đứa nhỏ.


Bạch Tố Ly không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên là bảo toàn lớn, tiên nhân nói thần vật ở nơi nào?”
Đào Tiên thở dài: “Muốn lấy được thần vật kia, cần phải vi phạm thiên mệnh. Lão thân xin khuyên Bạch công tử, hay là hỏi ý phu nhân trước đi.”


Lúc này Bạch Tố Ly thấy Hứa Ngự Tiên vá qυầи ɭót, trong mắt đều tràn đầy hạnh phúc vui vẻ, nên không biết mở miệng hỏi thế nào về chuyện đứa con.


Bạch Tố Ly đỡ Hứa Ngự Tiên nằm lại trên giường, đắp kín chăn dày cho nàng: “Nương tử, vi phu phải đi ra ngoài một chuyến, ngươi ở nhà tĩnh dưỡng nhiều hơn.”
“Ngươi lại muốn đi à?” khuôn mặt Hứa Ngự Tiên ở trong chăn, chỉ lộ ra hai mắt chớp động không thôi.


Bạch Tố Ly nhẹ nhàng hôn một cái ở cái trán nàng: “Ta không ở đây ngươi cũng muốn ăn nhiều một chút, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”
Hứa Ngự Tiên vuốt bụng, nhếch miệng cười nói: “Ta cùng cục cưng sẽ chờ cha nó trở về.”


Bạch Tố Ly khẽ vuốt gương mặt của Hứa Ngự Tiên, nhìn nàng thật sâu nhìn nàng, mới bước rời đi phòng ngủ, nói với Đào Tiên chờ ở sân: “Tiên nhân, có thể nói cho Bạch mỗ thần vật kia ở chỗ nào được không?”