"Tiên sinh, tôi có thể giúp gì cho ngài không?" Thấy hai anh chàng đẹp dzai đi tới, nữ tiếp tân của khách sạn Yến Viên lập tức nhiệt tình hỏi han.
Quản Tự nở một nụ cười cực kỳ mê người, dùng ánh mắt đầy ý tứ nhìn nữ tiếp tân, vừa cười vừa nói: "Xin hỏi các chuyên gia đến tham gia Hội nghị nghiên cứu và thảo luận trung y Hoa Hạ ở tầng mấy? Cha tôi bị bệnh nên tôi muốn tìm một danh y tới chữa bệnh cho cha tôi xem sao."
Nữ tiếp tân tiếp khác vốn đang bị nụ cười mê người của Quản Tự làm cho choáng váng, lại nghe hắn nói là tới để tìm thầy thuốc cho cha, lập tức bị lòng hiếu thảo của hắn làm cho cảm động, nhỏ giọng nói: "Hầu hết ở tầng 6. Còn một số ở tầng 7."
"Vậy phiền cô... đặt cho chúng tôi một gian ở tầng 6 được không ?" Quản Tự cười nói.
"Tiên sinh. Thật xin lỗi. Toàn bộ tầng 6 đã được thuê hết rồi."
"Vậy tầng 7 cũng được."
"Được. Xin chờ một chút. Anh đưa chứng minh thư cho chúng tôi đăng kí."
Quản Tự mỉm cười đưa chứng minh thư của mình ra. Nữ tiếp tân nhìn khuôn mặt trên ảnh trên chứng minh thư rồi ghi nhớ cái tên "Đan Hành Thư" vào trong lòng.
"Đan tiên sinh, gian phòng của ngài đã chuẩn bị xong. Đây là thẻ phòng của ngài."
"Đa tạ. Hy vọng sau này có cơ hội ngồi uống trà với cô." Quản Tự cười với nữ tiếp tân một cái rồi dẫn Lý Lệnh Tây tới thang máy.
"Quản thiếu gia, sao cậu lại dùng chứng minh thư giả?" Lý Lệnh Tây nghi hoặc hỏi.
"Nếu chuyện không quá quan trọng thì mình cũng không muốn dùng tên thật của mình." Quản Tự thản nhiên giải thích.
"Ha ha. Quản thiếu gia đúng là người cẩn thận." Lý Lệnh Tây tán thán nói.
Mở cửa phòng, khi bọn họ vừa mới bước vào phòng, Lý Lệnh Tây lướt mắt nhìn cách bố trí trong phòng, ngửi ngửi mấy cái rồi nói: "Chất lượng phòng kém quá. Nhà nước có nhiều tiền như vậy, lẽ ra phải tổ chức ở khách sạn 5 sao mới đúng."
"Đó là yêu cầu của cậu quá cao thôi. Cậu toàn ở phòng tổng thống trong khách sạn năm sao, đã ở khách sạn kiểu này bao giờ đâu. Ở đây cao nhất là loại ba sao. Ngồi tạm đi, cậu chịu khó một lát. Đợi bọn họ bế mạc hội nghị rồi chúng ta đi bái phỏng từng người một."
"Bái phỏng từng người một? Cậu không phải muốn mình bái phỏng hơn trăm người đó chứ?" Lý Lệnh Tây giật mình hỏi.
"Tất nhiên là không phải. Chỉ cần bái phỏng những người có danh tiếng là được rồi. Chúng ta làm sao có thể bái phỏng toàn bộ được." Quản Tự lắc đầu cười.
"Quản thiếu gia, mình không hiểu. Cậu làm sao lại nghĩ đến việc kinh doanh trung y? Cái này thì có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận chứ?"
Quản Tự nhìn Lý Lệnh Tây, cái tên bạn nối khố không gặp có vài năm mà hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều. Lại còn có chủ kiến và biết nghi ngờ nữa chứ.
Trước kia, bọn họ đều nghe mình hết.
Nhưng bây giờ cả hắn cũng như vậy thì nhưng người khác làm sao có thể tín nhiệm mình 100% chứ? Nếu không chiếm lòng tin của bọn hắn, chuyến đi đến Yến Kinh lần này của mình sẽ rất khó khăn.
Hi vọng mình có thể hoàn thành phòng thí nghiệm để giao nhiệm vụ.
Quản Tự móc trong túi ra một cái hộp thuốc lá, ném một điếu cho Lý Lệnh Tây. Sau đó hắn đưa điêu thuốc khác lên miệng, bật lửa, rít một hơi rồi mới hỏi ngược lại: " Vì sao cậu không xem trọng trung y như vậy?"
"Không phải mình không xem trọng mà chỉ cảm thấy... chưa có ai thành công mà. Có mấy người kiếm được tiền từ trung y chứ?"
"Mình biết. Ngành hot nhất hiện nay chính là bất động sản và khoa học công nghệ mới. Nếu như làm hai ngành này thì cho dù không đại phú đại quý thì cũng không thể chết đói. Nhưng hai thị trường này có bao nhiêu người nhảy vào tranh đoạt chứ? Cậu có thể kiếm được bao nhiêu phần?"
"Quản thiếu gia nói cũng phải." Lý Lệnh Tây gật đầu đồng ý. Bọn họ không phải thái tử đảng cho nên không thể nào chiếm được những miếng đất tốt nhất.
Hơn nữa nếu khấu trừ đi các khoản phải chi tiêu, số tiền bọn họ kiếm được cũng chẳng thể kinh khủng như người ta vẫn nói.
Đương nhiên đối với người bình thường mà nói thì đó vẫn là một con số khổng lồ. Nhưng bọn họ là người bình thường sao?
"Đây chính là lý do mình dẫn cậu đi bái phỏng các danh y. Mình sẽ mời một danh y có danh tiếng nhất Hoa Hạ, sau đó thành lập Hoa Hạ Danh Y đường." Quản Tự vừa cười vừa nói.
" Hoa Hạ Danh Y đường?" Lý Lệnh Tây vẫn không thể hiểu ra. "Sau đó thì sao?"
"Trước tiên chúng ta phải truyền bá một quan niệm, đó là "Đông y là vô hại". Chúng ta phải làm cho công chúng hiểu rằng, dùng trung y là không hề có hại."
"Nếu bước đầu tiên này thành công thì phương pháp kiếm tiền sẽ do chúng ta quyết định. Danh y chẩn bệnh, danh nhân tọa đàm, danh sư giảng dạy. Nghiên cứu chế tạo sản phẩm thuốc pha chế sẵn và sản phẩm chăm sóc sức khỏe, nghiên cứu thuốc đông y mỹ phẩm, phát triển thuốc đông y thường dùng trong gia đình. Chúng ta hoàn toàn có thể hợp thể hóa, công nghiệp hóa đông y. Chúng ta lại có mạng lưới cung ứng hoàn thiện nhất. Đến lúc đó, tiền tài tất nhiên là cứ tự động cuồn cuộn chảy vào túi chúng ta rồi."
Hai mắt Lý Lệnh Tây sáng rực lên, nói: " Đúng vậy. Thị trường thuốc Đông y chăm sóc sức khỏe và thị trường mỹ phẩm là hai thị trường mới xuất hiện. Nếu như chúng ta có thể làm tốt hai thị trường này, phát triển nó thành hai ngành sản xuất đầu tầu thì chuyện kiếm tiền cũng chẳng có gì khó cả. Nói ngay như Bạch Dược Vân Nam với đồ uống Vương Lão Cát, bọn họ đều dựa trên thuốc đông y, lợi nhuận hàng năm có bao nhiêu? Còn có hàng sa số các loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe.. Lợi nhuận một năm của thị trường nay không dưới 500 triệu. Mà hai khối thị trường này lại càng lúc càng phát triển, như vậy thì cơ hội kiếm tiền của chúng ta càng lúc càng nhiều."
Chú ý: Bạch Dược Vân Nam là một loại thuốc bột màu trắng, có tác dụng cầm máu nổi tiếng được sản xuất ở Vân Nam. Còn đồ uống Vương Lão Cát cũng là một thương hiệu đồ uống nổi tiếng ở TQ giống như là Trà xanh 0 độ và trà dr.Thanh ở nước mình ấy.
Quản Tự chỉ ngồi im nghe Lý Lệnh Tây mơ tưởng một mình..
Nếu dễ làm như vậy thì hắn cũng không tìm cách đi đường tắt.
Lại nói nếu làm như vậy, chỉ sợ phòng thí nghiệm sẽ khiến cho mình chết không có chỗ chôn.
Bọn họ chắc chắn sẽ không muốn để trung y quật khởi. Tây y đang lũng đoạn thế giới mới là lợi nhuận chính của bọn hắn.
"Cho nên khi người khác còn chưa nhận ra được thị trường kếch sù này, chúng ta phải đi trước chiếm tiên cơ?"
"Đúng vậy, nếu hôm nay chúng ta có thể hợp tác với một số danh y có sức ảnh hưởng trong xã hội thì sau này họ chính là con gà đẻ trứng vàng đó."
"Ha ha, Quản thiếu gia lại còn ví họ với lũ gà nữa. Khi nào chúng tìm họ bàn bạc?"
Quản Tự giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Đợi nửa giờ nữa. Bây giờ chắc bọn họ còn đang tiệc tối. Tuy mình ở Mỹ nhiều năm nhưng mà vẫn nhớ bất kể là hội nghị có thành công hay không thì vẫn phải tổ chức tiệc tối. Tập quán đó không phải dễ dàng thay đổi đâu."
"Không sai. Cái tập quán sợ là không thể thay đổi được. Thành công thì phải chúc mừng, không thành công... thì càng phải chúc mừng để che dấu sự thất bại. Đúng là bó tay..."
******************************
Hôm nay Vương Tu Thân cực kỳ vui vẻ. Đệ tử của mình bỗng nhiên trở thành người nổi tiếng trong giới Trung y cả nước. Hơn nữa còn chiếm được sự đồng tình và sự khen ngợi của tất cả thầy thuốc. Thậm chí đến cả phó bộ trưởng Thái Công Dân cũng phải nói " Thật may mắn, hội nghị lần này của chúng ta không phải hoàn toàn là lãng phí thời gian. Bởi vì chúng ta đã phát hiện ra một nhân tài - Tần Lạc." làm lời bế mạc.
Bởi vì biểu hiện xuất chúng của đồ đệ, Vương Tu Thân làm sư phụ cũng cảm thấy tự hào. Người mời rượu nhiều vô số, ngay cả Thái Công Dân cũng đặc biệt tới kính hắn một ly. Ngày thường hắn cũng không uống quá nhiều rượu nhưng hôm nay hắn uống thả cửa, uống đến thiên hôn địa ám. Nếu không có người khuyên can chỉ sợ hắn đã uống đến bất tỉnh nhân sự rồi.
"Tần Lạc này, em chưa bao giờ làm thầy thất vọng. Bất cứ chuyện gì thầy cũng tin tưởng em. Trước kia thầy có chút hoài nghi em có thể gánh được trọng trách đó hay không? Nhưng hiện tại thầy yên tâm rồi. Nếu như em không làm được thì ai có thể làm được chứ?"
"Thầy, thầy uống say rồi. Để em dìu thầy về phòng nhỉ." Tần Lạc đỡ Vương Tu Thân, vừa cười vừa khuyên giải.
"Thân thể ta say nhưng lòng ta không say. Chuyện gì ta cũng biết rõ." Vương Tu Thân xua tay nói.
"Đúng rồi. Lúc em phát biểu xong. Thái bộ trưởng là người đầu tiên vỗ tay. Tiếp đó toàn trường đều đứng lên vỗ tay rào rào.... Hà hà, lúc ấy thầy đã nghĩ, nếu ngày trước mình là học sinh của lão Quách thì sao nhỉ? Đáng tiếc, ta thấy mấy "miếng" của ngươi cảm thấy thật chướng mắt."
Cố Bách Hiền vỗ vỗ bả vai Tần Lạc, trên mặt cũng mang theo mùi men say, mặt không chút biểu tình nói: "Phải cố gắng cho tốt."
Hắn nổi danh là Bao Công mặt đen, chuyện chủ động vô vai người khác cũng cực kì hiếm thấy.
"Tôi sẽ cố gắng." Tần Lạc nghiêm túc gật đầu.
Tần Lạc dìu Vương Tu Thân đang định vào phòng thì vô tình lại gặp được người quen ở hành lang.
Đúng là Quản Tự, người mà hắn đã từng gặp mặt một lần. Người còn lại Tần Lạc cũng biết. Đó chính là tên cùng ăn với Quản Tự ở nhà hàng Khải Hoàn luc đó.
Đây là hội nghị của giới trung y, bọn họ tới đây làm gì?
Chẳng lẽ là ngẫu nhiên đến Yến Viên?
Quản Tự đang chảo hỏi mọi người thì chợt cảm thấy có người đang nhìn mình.
Theo cảm giác nhìn lại thì vừa vặn nhìn thấy Tần Lạc đang nhìn mình.
Tuy Quản Tự vẫn bảo trì nụ cười ôn hòa nho nhã nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Sao hắn lại ở chỗ này?
Xem ra không để Lý Lệnh Tây điều tra người này là một quyết định sai lầm. Nếu không cẩn thận lại lật thuyền trong mương mất.
Quản Tự gật nhẹ đầu coi như là chào hỏi với Tần Lạc rồi lại quay lại với công việc của mình.
Tuy Tần Lạc trong lòng có chút khó hiểu nhưng cũng chẳng để trong lòng. Tiếp tục dìu Vương Tu Thân vào phòng.
Lần giao phong thứ hai của hai người cứ kết thúc một cách lặng lẽ như vậy.
Vì Vương Tu Thân uống quá nhiều rượu, Tần Lạc thân làm học trò cũng không thể để thầy ở lại mà chạy về ngủ. Thế là buổi tối hôm đó hắn cũng ngủ lại ở Yến Viên.
Để tránh Lâm Thanh Nguyên phải lo lắng, hắn lại phải gọi điện về nói báo lại tình hình.
Lâm Thanh Nguyên còn cho rằng Tần Lạc không về là do giận dỗi với Lâm Hoán Khê nên cứ cố gắng khuyên bảo. Khiến Tần Lạc phải giải thích một thôi một hồi mới không nghi ngờ hắn nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Lạc vừa mới rời giường thì điện thoại nội tuyến trong phòng khách sạn kêu reng reng.
"alo, xin hỏi đó có phải là Tần Lạc tiên sinh không?" Một tiếng nói đàn ông khách khí vang lên hỏi thăm.
"Tôi đây." Tần Lạc nói.
"Tôi là thư ký Minh Hạo của Thái bộ trưởng. Thái bộ trưởng muốn mời cậu cùng ăn sáng, không biết cậu có thời gian không?"
"Được. Tôi tới ngay đây." Tần Lạc nói. Không phải ai cũng có vinh dự đặc biết được bộ trưởng đại nhân mời ăn sáng đâu.