Vì phần lớn người nghiên cứu Trung y đều có tư tưởng bảo thủ, không quen ăn bánh ngọt nên dạ tiệc chúc mừng đều dùng đồ ăn truyền thống của Trung Quốc.
Đại sảnh khách sạn Yến Viên có ba mươi cái bàn được bày ra. Cứ mười người lại dùng chung một bàn. Vì để mọi người tự do thảo luận trong buổi tiệc nên ban tổ chức không không xếp bàn cố định cho mọi người.
Tần Lạc tìm bừa một cái bàn lớn rồi ngồi xuống. Không nghĩ được, hắn chỉ mới diễn thuyết lần thứ nhất đã trở thành danh nhân rồi. Mấy người cùng bàn lập tức đứng lên chào hắn.
"Tần lão đệ, nghe vua nói chuyện một buổi còn hơn đọc sách mười năm. Rượu và đồ ăn sẽ được mang lên ngay bay giờ, tôi phải mời cậu ba ly mới được."
"Đúng vậy, tuổi còn trẻ mà đã có kiến giải như vậy, đúng là xem người không thể xem bề ngoài a."
"Tần lão đệ, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi. Nếu có dịp đến Quảng Tây, nhất định phải đến nhà tôi chơi đấy nhé."
"Đúng vậy, đúng vậy. Nếu cậu Tần mà tới Quảng Châu, nhất định phải để tôi chiêu đãi đấy nhé."
----------
Người có tài luôn được người khác tôn trọng. Tuy lúc đứng trên sân khấu, Tần Lạc nói nhưng câu sắc bén, đả kích mọi người, nhưng lại chiếm được sự đồng tình và tin phục của mọi người.
Nói như vậy, nếu hắn ăn nói khép nép thì có khi lại bị moi người xem thường.
Tần Lạc mỉm cười hàn huyên cùng mọi người, không hề lên giọng như lúc đứng trên sân khấu.
Hắn hiểu rõ đạo lý "biết co biết duỗi". Bây giờ mà gây sự với mấy người này thì chẳng khác nào tìm thêm đối thủ cho mình.
Người tổ chức cũng thật hào phòng. Trên mỗi bàn đều có hai chai Mao Đài năm sao. Có không ít người đến cố gắng mời rượu Tần Lạc, khiến hắn phải luôn miệng giải thích, nói mình bị dị ứng với rượu, nếu uống vào là xỉu ngay.
Mọi người thấy sắc mặt hắn khác thường nên cũng biết hắn không nói dối. Cuối cùng đành phải nhượng bộ, mọi người uống rượu còn Tần Lạc thì uống nước hoa quả thay rượu. Nhưng cho dù là vậy thì hắn cũng không trụ nổi, phải chạy vô nhà vệ sinh đến hai lần.
Tiếp đó, đám người lãnh đạo do Thái Công Dân dẫn đầu đi đến từng bàn kính rượu.
Khi tới bàn Tần Lạc, Thái Công Dân cố ý đến trước mặt Tần Lạc, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Tần Lạc này, hôm nay cậu đúng là khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Nói hay, phi thường hay. Nhưng mà có một điểm cậu nói sai rồi."
"Điểm nào?" Tần Lạc hỏi.
"Chúng ta mở hội nghị này cũng không hẳn là lãng phí thời gian. Nếu không có cái hội nghị này, chúng ta làm sao có thể phát hiện một nhân tài như cậu được." Thái Công Dân nói vui.
Tần Lạc hơi kinh ngạc, không nghĩ tới người lúc nào cũng nghiêm túc như lão mà cũng nói giỡn. Mà đám người đi sau Thái Công Dân nghe tiếng cười của sếp, cũng cười rộ lên, cứ như là vừa nghe được chuyện hài nhất thế giới.
"Bộ trưởng quá khen. Tôi chỉ nghĩ gì nói lấy thôi. Mà những chuyện đó cũng không phải chỉ có tôi biết, chỉ cần để ý một chút là biết. Chỉ là không có ai muốn vạch mặt hoàng đế thôi." Tần Lạc vừa cười vừa nói.
Ý của hắn cực kỳ rõ ràng, nếu Thái Công Dân có thể tiếp thụ thì sau này nhất định sẽ là một lãnh đạo có thể nhờ cậy. Nhưng nếu Thái Công Dân không muốn trả lời thì rất có thể sau này sẽ có nhiều trở ngại.
Thái Công Dân gật đầu, thở dài: "Đúng vậy. Nhưng điều này cũng dễ hiểu nhưng chẳng ai chịu nói cả. Tất cả đều giả như không biết. Ai cũng không thừa nhận mình ngửi mấy mùi thối, một đám thịt nát cũng cũng chỉ có thể tiếp tục để nó tiếp tục nát.
Tần Lạc trong lòng vui vẻ, nếu Thái Công Dân giúp đỡ, với quyền thế của hắn, việc cứu Trung y sẽ có rất nhiều trợ giúp.
"Sau này xẽ tốt." Tần Lạc cười nói.
"Đúng vậy, sau này sẽ tốt. Nhiều quan điểm cậu nêu ra hôm nay khiến tôi hiểu ra nhiều điều. Quan điểm thành lập công đoàn Trung y là rất chính xác. Đợi buổi tiệc này kết thúc, chúng ta tìm dịp bàn bạc kỹ lưỡng đi. Tần Lạc tôi mời cậu một ly."
"Tôi không uống được rượu." Tần Lạc cười khổ nói.
"Không sao. Lấy nước trái cây thay rượu cũng được." Thái Công Dân thoải mái nói.
Nếu người lãnh đạo như hắn mà mời rượu cấp dưới thì chỉ sợ cấp dưới phải cảm kích đến rơi lệ cạn ba ly. Làm sao có chuyện lấy lý do " Không uống được rượu" như Tần Lạc từ chối.
"Mời Thái bộ trưởng." Tần Lạc bưng ly nước trái cây cụng ly Thái Công Dân.
Mọi người đứng sau lại phát hiện, hắn đối xử với Tần Lạc này rất khác thường.
Tất cả những bàn tiệc trước mà hắn mời rượu, người khác uống cạn ly, còn hắn chỉ nhấp môi một chút thôi.
Vậy mà lần cụng ly với Tần Lạc xong, hắn lại uống một hơi hết cả ly rượu.
"Tần Lạc, quên mất không hỏi cậu. Hiện nay cậu đang công tác ở đâu thế?"
Tần Lạc vừa cười vừa nói: "Tôi làm giảng viên học viện trung y ở trường đại học y thủ đô."
"Ôi. Đúng là lãng phí nhân tài mà. Nhưng mà lần này không ngờ học viện trung y lại đưa tới cho chúng ta một đại biểu tài giỏi đấy." Thái Công Dân cười ha ha.
Tần Lạc cười lạnh, hắn tuyệt sẽ không ngu ngốc làm chuyện tăng thêm chiến tích cho Quách Nhân Hoài.
Thế là hắn tỏ vẻ xấu hổ nói: "Thật ra lúc trước tôi cũng muốn đại biểu học viện đến tham gia hội nghị nên cố gắng kiếm một danh ngạch. Nhưng học viện cho rằng tôi còn quá trẻ, lịch duyệt không đủ, không thích hợp để tham gia loại hội nghị cấp cao này nên loại tôi ra khỏi danh sách.
Cũng may có Châm Vương - Vương Tu Thân tiền bối đích thân đến yêu cầu cấp cho tôi một cái danh ngạch. Hơn nữa còn thuyết phục các thành viên khác trong tổ chuyên gia đồng ý để tôi lên phát biểu. Nếu không thì tôi cũng chẳng đứng ở đây được."
Nghe Tần Lạc nói xong, mặt Thái Công Dân chợt sa sầm, nói: "Biện pháp khảo hạch nhân tài của lãnh đạo học viện trung y dược có vấn đề. Minh Hạo, cậu nhớ nói chuyện này với hiệu trưởng Lệ Vĩnh Cương."
Tên thư ký đứng sau Thái Công Dân lập tức vâng dạ rồi lấy cuốn sổ cầm tay ghi việc này lại.
Giảng viên Chu ngồi bàn bên cạnh chỗ Tần Lạc nghe xong liền sợ đến toát mồ hôi hột.
Thằng nhóc này thật quá âm hiểm. Một đao đâm trộm này đúng là ngoan độc.
Nếu Thái bộ trưởng mà tin chuyện này thì tiền đồ Quách chủ nhiệm hỏng rồi.
"Chủ nhiệm Quách Nhân Hoài của chúng tôi chắc cũng có chỗ khó xử thôi." Tần Lạc cố gắng "nói giúp" cho chủ nhiệm.
Không làm thì thôi, đã làm thì làm cho đẹp. Cả tên họ Quách chủ nhiệm nói ra không sót một chữ.
"Hừ. Cái quan niệm cổ hủ xem tuổi dùng người đáng ra phải vứt bỏ lâu rồi. Tư tưởng của ông ta nhất định có vấn đề." Thái Công Dân chỉ vào đầu mình nói.
Một câu "Tư tưởng có vấn đề" có thể nói đã phán án tử hình cho tiền đồ Quách Nhân Hoài.
Thái Công Dân lại vỗ vỗ vai Tần Lạc rồi mới mang người đi đến bàn khác chúc rượu.
Hội trưởng hiệp hội trung y Giang Thiện Thủy cũng cụng một ly với Tần Lạc, vừa cười vừa nói: "Cậu rất có tiền đồ đấy. Tôi rất thích cậu. Nếu có vàn đề gì cứ gọi điện cho tôi."
Nói xong lão liền đưa một tấm danh thϊế͙p͙ cho Tần Lạc.
Tần Lạc biết Giang Thiện Thủy có thái độ như thế với mình cũng là do Thái Công Dân xem trọng mình, nhưng xã hội này chính là như vậy. Không có tự dưng quý, cũng không có tự dưng ghét. Hắn cũng không thể hiện suy nghĩ của mình ra mặt, tiếp tục cùng lão hàn huyên có vẻ rất thân thiết.
Đợi đám người Thái Công Dân đi rồi, Tần Lạc lại trở thành tâm điểm của mọi người trong bàn.
Ai cũng nhận ra, Tần Lạc đã được phó bộ trưởng nhìn trúng, sau này hắn chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.
Thế là mọi người càng mời rượu nhiệt tình hơn, khiến tần suất vào wc của Tần Lạc cũng tăng nhanh chóng.
Giảng viên Chu cũng cầm ly rượu tới trước mặt Tần Lạc cười nịnh, nói: "Tần Lạc, trước kia tôi đối với cậu đúng là có chỗ không phải. Lại thường cậy lớn tuổi lên mặt với người khác. Vậy mong cậu đừng để trong lòng. Ly rượu này tôi kính cậu, những chuyện không vui trước kia bỏ qua hết được không?"
Tần Lạc híp mắt lại nhìn hắn, cười nói: "Tôi không uống rượu."
Giản viên Chu cũng mới biết Tần Lạc không uống rượu. Đến cả bộ trưởng mời rượu hắn còn uống nước trái cây nói gì đến mình. Nghĩ đến đây hắn lập tức cười trừ: "Không sao, cậu dùng nước trái cây cũng được."
Tần Lạc lắc đầu nói: "Tôi uống no nước trái cây rồi."
Xoạt!
Mặt giảng viên Chu lập tức đỏ bừng.
Hắn mặt mày xấu hổ đứng ở đó, đi không được mà đứng lại cũng không xong.
Biết Tần Lạc vẫn còn thành kiến với mình, hắn đành cố gắng gượng: "Ta uống trước vậy."
Nói xong liền uống cạn ly rượu của mình. Sau đó mặt lộ vẻ chờ mong nhìn Tần Lạc.
Tần Lạc nhìn hắn một lúc, cuối cùng thở dài một hơi, bưng ly nước hoa quả lên khẽ nhấp môi.
"Đa tạ." Giảng viên Chu nói. Chỉ một động tác nhỏ này của Tần Lạc thôi cũng khiến hắn cảm động muốn khóc.
Nếu như nâng cốc rồi mà Tần Lạc vẫn ngồi im, lúc đó mới thật sự là bẽ mặt trước mọi người.
Tần Lạc gật nhẹ đầu, giảng viên Chu vội cười, cầm ly rượu trở về vị trí của mình.
*********************
Một chiếc Mercedes màu bạc phi vào Yến Viên, rẽ vào bãi dỗ xe rồi dừng lại.
Lý Lệnh Tây mở cửa xe rồi nói với Quản Tự vừa bước xuống: "Quản thiếu gia, không phải cậu nói với mình là muốn bàn chuyện làm ăn sao? Chúng ta đến chỗ này làm gì?"
"Đến chỗ này mới dễ bàn chuyện mà." Quản Tự cười nói.
"Đến chỗ này bàn chuyện? Chỗ này thì có gì hay chứ? Nếu Quản thiếu gia muốn tìm chỗ vui vẻ, không bằng chúng ta đi Tâm Viên. Cừu Yên Mị vừa mới tới Tâm Viên thật đúng là mỹ nhân. Nói không chừng chúng ta lại được gặp đó. .. Với bản lĩnh Quản thiếu gia, lên giường với cô ta cũng không phải không thể đâu."
"Trời đất bao la, kiếm tiền là quan trọng nhất. Không có tiền, mọi thứ đều là hư ảnh." Quản Tự vừa cười vừa nói.
"Sao Quản thiếu gia lại nói vậy? Quản thiếu gia mà thiếu cách kiếm tiền sao?"
"Không phải tìm cách kiếm tiền thì ta đến chỗ này làm gì?"
"Tìm ở đây? Ở đây thì có gì để kiếm tiền?"
"Chỗ này đang tổ chức hội nghị nghiên cứu, thảo luận trung y toàn quốc lần thứ nhất." Quản Tử vừa đi vào trong vừa giải thích.
"Hội nghị nghiên cứu, thảo luận Trung y thì có liên quan gì đến chuyện kiếm tiền?"
"Những lão già tham dự hội nghị chính là nhưng cái mỏ khổng lồ. Nếu chúng ta có thể khai thác được thì phát tài to đấy."
"Quản thiếu gia, cậu đừng nói với mình là cậu về nước để kinh doanh Trung y chứ không phải công nghệ gien nhé." Lý Lệnh Tây kinh ngạc, trong lòng còn có cảm giác mất mất rõ ràng.
"Làm sao? Cậu coi thường Trung y ak?" Quản Tự quay đầu lại hỏi, trên mặt vẫn nở nụ cười như có như không.
"Không phải. Mình chỉ cảm thấy... nếu kinh doanh công nghệ cao mới kiếm tiền nhanh. Hơn nữa còn được quốc gia hỗ trợ vốn nữa..."
"Cậu cho rằng mình không nắm chắc sao? Lệnh Tây, cậu cứ tin mình đi, đi vào trong với mình. Mình sẽ giúp cậu phát tài." Quản Tự khích lệ.
"Ha ha, mình tất nhiên là tin cậu." Lý Lệnh Tây tuy trong lòng nghi hoặc nhưng dựa vào niềm tin từ hôi còn bé của hắn với Quản Tự, hắn vẫn theo hắn đi vào trong.
Hắn không biết rằng lần quyết định này đã khiến hắn bước chân vào vực sâu vô tận.
Vĩnh viễn không thể quay đầu.