"Để anh thất vọng rồi". Cô gái khẽ cười nói. "Tôi xin lỗi".
"Cô là ai?" Mục sư dùng tiếng Pháp hỏi.
" Mục sư tiên sinh, tôi biết anh biết nhiều thứ tiếng. Nếu không ngại, chúng ta có thể dùng tiếng anh nói chuyện với nhau... tôi là quân sư". Cô gái nói.
Đứng ở trước mặt sát thủ bạo lực nổi danh cả thế giới này, nàng không lộ vẻ khẩn trương chút nào. Ngược lại còn tùy ý tự nhiên, chậm rãi mà nói.
Điều này làm cho trong lòng mục sư rất không thoải mái.
Phải biết rằng, trên người mỗi người đều có khí chất độc đáo của riêng mình. Nếu loại khí chất này phát triển thêm một bước, cũng có thể biến thành khí thế.
Khí thế người mạnh ở trước mặt người khí thế yếu thì có ưu thế tuyệt đối. Cao giàu đẹp trai ở trước mặt lùn nghèo xấu có ưu thế tuyệt đối, thị trưởng ở trước mặt thôn trưởng có ưu thế tâm lý cực lớn...
Nàng không sợ mình, đã chứng minh nàng cho rằng có ưu thế ở trước mặt mình.
Có điều, nàng báo tên ra vẫn khiến mục sư rất giật mình.
"Hoàng hậu?" Mục sư kinh ngạc hỏi.
Hắn ngưỡng mộ đại danh Hoàng hậu đã lâu, biết nàng là cô gái duy nhất có thể chạy trốn từ trong tay Hoàng Đế. Hơn nữa bản thân nàng cũng rất nổi tiếng, là một đại tỷ trong giới bọn họ. Mà Hoàng Đế là lão đại, vì vậy, mọi người liền lấy cho nàng ngoại hiệu là Hoàng hậu, một là khen ngợi thực lực thật, mặt khác cũng có ý ghép nàng với Hoàng Đế.
"Tôi nói rồi, tôi là quân sư ". Quân sư hiển nhiên không thích danh hiệu Hoàng hậu này. Gì mà Hoàng với không Hoàng hậu chứ, nàng chỉ là một cô gái bình thường.
Nàng trả lời như vậy, liền khiến mục sư thêm xác định thân phận của nàng.
"Quả nhiên là cô". Mục sư vẻ mặt đầy ôn hòa. "Chúng tôi lấy được tình báo là cô chấp hành nhiệm vụ ở Ả Rập, không ngờ cô cũng về rồi... phi công vừa rồi là cô?"
"Không sai". Quân sư cười gật đầu.
Là nàng lái máy bay đưa Long Vương đến Vũ Hóa Phong, thân là một đặc công đỉnh cấp, chuyện lái phi cơ này đơn giản không khác gì xào cơm trứng.
Lúc ấy dù để nhảy trên người nàng bị bắn trúng, dù để nhảy nhanh chóng rơi xuống, hơn nữa rơi xuống quỹ đạo đáp xuống dự định ban đầu.
Nàng khống chế được dù bị hư hơi nghiêng tới trước một chút, tránh mình rơi vào vận rủi rớt xuống vực sâu.
Nàng rơi vào mép vách đá Vũ Hóa Phong, cởi dù leo lên đỉnh. Vừa mới gặp ma thuật sư dùng phi đao kích sát Lệ Khuynh Thành, nàng thuận tay liền nhặt một hòn đá nhỏ lên ném ra ngoài...
Trong lúc trợ giúp Long Vương đi giải quyết tên sát thủ kia phía dưới, nàng lựa chọn đi giải quyết tên sát thủ bắn lén kia trước.
Nàng cho rằng Long Vương lại thêm Phó Phong Tuyết, cũng đủ đánh một trận với Hoàng Đế. Hơn nữa, bên cạnh còn có đám người Jesus, đầu to hộ trận.
Hơn nữa, nếu tên sát thủ kia phía dưới không giải quyết, hậu hoạn vô cùng. Nếu bọn họ giết chết Hoàng Đế, sát thủ phía dưới sử dụng vũ khí hạng nặng đều phá nát cả đỉnh núi thì sao?
Vũ Hóa Phong này là một ngọn núi trơ trọi, không ai quản lý, du khách khó có thể đến... Đương nhiên, nếu bọn họ thật muốn phá núi, làm sao có thể xem xét đến những vấn đề này?
Khi đó, bọn họ không ai có thể thoát khỏi Vũ Hóa Phong.
Vì vậy, nàng xuống núi tìm đến mục sư. Chỉ có giải quyết hết sát thủ ẩn núp này, bọn họ mới có thể bình yên không lo.
Chỉ cần đánh chết đại quái thú Hoàng Đế này, bọn họ có thể lấy được thắng lợi cuối cùng.
"Đúng là tiếc nuối. Thật sự là rất tiếc nuối". Mục sư nói. Tiếc nuối đầu tiên là vì hắn không bắn chết phi công kia. Hắn vốn cho là hẳn có thể bắn chết một người. Thực tế luôn tàn khốc như vậy. Tiếc nuối thứ hai là, nếu hắn bắn chết phi công kia, mà phi công kia vừa hay lại là Hoàng hậu... như vậy, Hoàng Đế chẳng phải thành của mình sao?
Nàng dựa vào cái gì gọi là Hoàng hậu? Mình hẳn nên thành Hoàng hậu mới đúng.
" Mục sư tiên sinh, tôi cũng cảm thấy thật đáng tiếc ". Quân sư nói.
"Cô tiếc nuối cái gì?" Mục sư hỏi.
"Tôi tiếc nuối chính là không thể nói chuyện thêm với anh, bởi vì tôi đang gấp..." Lúc quân sư nói chuyện, thân thể đột vọt lên, đưa tay bóp cổ họng mục sư.
Tỏa Long cảnh!
Một chiêu Tỏa Long cảnh, giam rồng trong lao.
Mục sư sớm có phòng bị, há có thể để nàng một kích tất trúng?
Mũi chân của hắn điểm lui ra sau, thân thể liền bật ngược về phía sau, giống như là động tác ngửa ra sau lúc ném rổ.
Thân hình Quân sư cũng bay lên, đuổi sát phía sau, vẫn là chiêu Tỏa Long cảnh, nhưng đầu gối của nàng đã nhô lên cao, tùy thời cho bụng hắn một kích trí mạng.
"Hoàng hậu, tôi không tin cô thật mạnh như vậy". Mục sư cười lạnh nói. Tránh khỏi sát chiêu đột ngột của quân sư khiến lòng tin hắn tăng nhiều, cảm thấy Hoàng hậu bị thần hóa cũng không gì hơn cái này.
Quân sư không nói gì, thân thể vốn giữ trạng thái tốc độ theo sát đột nhiên lại tăng tốc.
Trong nháy mắt, liền tới gần mục sư.
Nàng một phát tóm được áo quần của hắn, cùng lúc đó, đầu gối của nàng liền thúc lên bụng hắn. Bởi vì động tác quân sư quá nhanh, anh gần như không có cách gì xác định nàng rốt cuộc là khóa cổ áo mục sư trước hay là thúc đầu gối lên bụng mục sư trước.
Loảng xoảng...
Hạ thể Mục sư bị thúc bay ra ngoài, sau đó căn cứ quán tính vật lý lại rơi ngược lại.
Loảng xoảng...
Quân sư lại xuất đầu gối, nửa người dưới mục sư lại bị thúc bay ra ngoài. Giống như là một đồng hồ quả lắc khổng lồ.
Loảng xoảng...
Lúc kích thứ ba, mục sư rốt cuộc phản ứng lại, một con dao hung ác nhắm vào vai quân sư, quân sư né, thân thể mục sư lúc này chạy thoát, khôi phục tự do.
Ba...
Mục sư lảo đảo chạm đất, lui về phía sau mấy bước mới đứng vững gót chân.
Khóe miệng đầy máu, bộ dáng thê thảm.
"Bây giờ anh đã biết rồi chứ?" Quân sư cười dịu dàng. "Tôi chính là mạnh như vậy".
--------
---------
"Đây là kích cuối". Hoàng Đế thầm nghĩ.
Đánh chết Long Vương, trận chiến này sẽ kết thúc toàn bộ.
Vui sướng. Kích tình, còn có chút phiền muộn...
Mỗi lần tiêu diệt một cao thủ hắn coi trọng, hắn đều sẽ có loại cảm giác phiền muộn này.
Đối thủ càng ngày càng ít, đứng chỗ cao càng ngày càng lạnh. Đời người tịch mịch như tuyết.
Nhưng mà, vậy cũng không thể thay đổi sự thực hắn phải giết chết Long Vương.
Hắn sẽ không để cho cùng một cá nhân ngăn trở mình có lần hai trở về. Ai cũng không thể.
Tiếng quyền ầm ầm, không khí chung quanh phát ra tiếng vặn vẹo.
Quả đấm của hắn xuyên phá không gian xuyên phá khí lưu, rốt cuộc...
Trước mắt của hắn xuất hiện một bóng người màu đen.
"Vậy thì cùng chết đi". Hoàng Đế thầm nghĩ. Mục đích của hắn chính là muốn đẩy Long Vương tới vách núi, đẩy thêm một người đẩy ít một người không quan trọng.
Đối với hắn mà nói, nhân số giết người không quan trọng. Chất lượng mới quan trọng.
Sưu...
Thất bại rồi.
Một quyền tất sát của hắn không ngờ lại thất bại.
" Điều này sao có thể?"
Hắn mở to mắt nhìn hết thảy lúc này mà không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ tự bọn họ nhảy núi rồi?
Đương nhiên, hắn biết điều này là không thể nào.
Sau đó, hắn thấy được Long Vương bên cạnh cách đó không xa.
Long Vương vẫn lành lặn không hao tổn gì, Tần Lạc ôm chặt người lão. Sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt khẩn trương.
"Anh làm thế nào?" Hoàng Đế nhìn về phía Tần Lạc khϊế͙p͙ sợ.
Cho tới nay, Tần Lạc đều là nhân vật hắn xem nhẹ.
Mặc dù điều kiện phòng thí nghiệm Ober hợp tác với hắn là giết chết Tần Lạc, nhưng trong mắt hắn, Tần Lạc chỉ là một người có thể giết kèm, đối thủ chân chính của hắn là Phó Phong Tuyết cùng Long Thiên Trượng.
Nhưng mà, chính là con người tầm thường này, không ngờ lại ôm Long Vương tránh được quả đấm của mình?
Hay là nói, thời khắc mấu chốt tự hắn tìm cái chết, kết quả Long Vương ôm hắn mạo hiểm phản kích?
Nhưng mà, từ tư thế bây giờ mà xem... rõ ràng là hắn cứu Long Vương mà?
Tần Lạc không trả lời.
Thậm chí, hắn cũng không có nghe rõ câu hỏi của Hoàng đế.
Bây giờ, đầu óc hắn trống rỗng. Còn trong hỗn độn ở trong nháy mắt xông tới đó.
Lúc ấy hắn ôm tâm tư trở thành vật hi sinh mà lao vào, cho dù thế nào, hắn cũng không thể để Hoàng Đế giết chết Long Vương.
Hắn nghĩ chỉ cần ngăn lại một quyền của hắn, hoặc là kéo Long Vương đến khu vực an toàn.
Nhưng mà, tốc độ Hoàng Đế thật sự quá nhanh.
Hắn xông qua, quả đấm của Hoàng Đế đã nện tới. Quyền phong thổi mặt hắn vặn vẹo biến hình.
Khi đó, hắn không biết mình nên làm cái gì, cũng không biết mình có thể làm gì.
Nhưng mà, bây giờ hắn lại mạnh khỏe đứng ở chỗ này, Long Vương cũng được hắn cứu ra ngoài.
Điều này thật sự là quá kì quái. Ngay cả chính hắn cũng không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ, thân thể tự làm ra phản ứng?
Hay là, phòng thủ đệ nhất thiên hạ ngay cả Hoàng Đế cũng có thể phòng được?
"Không sai. Chính là hắn ". Long Vương cười vang. "Hoàng Đế. Tỉnh ngộ chưa? Đối thủ của cậu là Tần Lạc".