Ở trong một khóm bụi gai, có một họng súng tối như mực gác ở trên một cành cây hơi thô.
Cành lá rậm rạp, mảng lớn lá che ở phía trước, mặc dù ở gần trong gang tấc cũng khó có thể cảm giác.
Một người đàn ông mặc áo quần màu tối dựa ở đó không nhúc nhích, giống như hợp thành một với hoàn cảnh ở đây. Nòng súng màu đen kia liền giữ ở trong tay hắn.
Vị trí của hắn rất tốt, là một vị trí hơi nghiêng lên, có thể khóa trọn Vũ Hóa Phong ở trong phạm vị họng súng của hắn.
Đương nhiên, mục tiêu của hắn cũng chỉ là thượng không và hạ không cả Vũ Hóa Phong. Bất cứ địch nào tới viện binh, hắn đều tiêu diệt sạch bọn họ.
Hắn là mục sư, là một trong tám đại chiến tướng của Hoàng Đế.
Hắn không cùng Hoàng Đế đi Trung Quốc, mà sớm tới đánh mở đường trước. Hơn nữa, hắn không đi Yến Kinh bắt cóc con tin, mà gián tiếp đi tới Vũ Hóa Phong Thái Sơn này làm chuẩn bị cho trận chiến đỉnh phong của Hoàng Đế cùng Phó Phong Tuyết.
Hoàng Đế là một người thích sạch sẽ, cho nên hắn vác ghế nằm cùng lều có thể gấp cho Hoàng Đế.
Hoàng Đế là một người thích hưởng thụ, cho nên hắn vác thức ăn cùng rượu vang đỏ tới cho Hoàng Đế, còn chuẩn bị Champagne để chúc mừng.
Hoàng Đế là một người hiếu khách, cho nên, hắn cũng chuẩn bị túi ngủ, lều trại cùng thức ăn, rượu vang đỏ cho Lệ Khuynh Thành - bạn của Hoàng Đế.
"Mẹ nó, chuyện hư hỏng của Hoàng Đế thật đúng là nhiều". Ở lúc đeo bao lớn leo núi lần thứ n, trong lòng hắn ân cần thăm hỏi mẹ của Hoàng Đế.
Đương nhiên, hắn còn vác trên lưng súng ống hỏa lực không giống nhau cùng các loại hỏa dược công hiệu.
Là một cao thủ đỉnh cấp tung hoành châu âu, hắn và đám người Hỏa thần, Hoàng Đế có khác nhau về bản chất. Bọn họ thích cậy mạnh, thích lấy tay gián tiếp bẻ gãy cổ kẻ địch.
Dã man. Bạo lực.
Đau. Gián tiếp.
Hắn không thích cũng không thưởng thức phương pháp như vậy. Hắn cảm thấy đây là hành vi của người man rợ.
Là một thân sĩ, là một giáo đồ trung thành của Thượng Đế, là hình tượng một người phát ngôn được Thượng Đế phái xuống trần gian, hắn phải giữ tốt hình tượng của mình, đương nhiên, còn cả hình tượng của Thượng Đế.
Cho nên, hắn thích dùng súng bắn nổ đầu đối thủ.
Đây là hành vi của thân sĩ. Không phải sao?
Đã sớm tiến vào thời đại công nghệ cao, còn hô đánh hô giết, loại hành vi này ở trong mắt hắn thật ngu ngốc.
Tâm tình Mục sư rất không tốt.
Mặc dù hắn vẫn duy trì phong phạm một cao thủ, quy luật ẩn núp cơ bản lúc ám sát của một sát thủ, nhưng thật ra hắn hiện giờ trong lòng phẫn nộ phi thường, hắn cơ bản khắc chế tâm tình của mình.
Hắn không ngờ đã thất thủ.
Vừa rồi, có một chiếc máy bay trực thăng bay qua đỉnh đầu hắn. Mặc dù hắn dùng đạn số 3 bắn xuyên cánh máy bay, khiến bình xăng bốc cháy rồi nổ tung. Nhưng mà, hắn lại không thể ngăn sự bay lượn cùng tung tích của người kia.
Bắn chết một phi công có ích lợi gì? Hắn biết ai là người hắn cần chặn lại chân chính, người kia từ trên máy bay nhảy xuống, tư thế lão chạy băng băng ở trên không, lão phóng ra quải trượng nhanh như chớp, cũng làm cho người ta có cảm giác lãnh diễm.
Hắn đã phạm sai lầm. Chuyển một đối thủ lợi hại cho Hoàng Đế.
" Thượng Đế phù hộ, hy vọng Hoàng Đế là vạn năng bất bại". Mục sư thầm nghĩ trong lòng. Hắn quen dùng tay phải vẽ chữ thập trước ngực, đầu ngón tay vừa mới rời súng máy, hắn lại mò lên nhanh như chớp.
Dời họng súng đi 65 độ.
Bắn.
Ba.
Bắn hụt rồi.
Nghe tiếng vang to thế là hắn biết mình bắn hụt rồi.
Lại dời họng súng đi, lại bắn.
Phành.
Một phát này bắn lên đỉnh tảng đá lớn. Đá vụn bay tán loạn, lại không gây tổn thương chút nào đến mục tiêu.
Một bóng đen đánh tới hắn nhanh như điện, mượn sự yểm hộ của cây cối cùng núi đá, dùng một loại tốc độ hắn chưa từng thấy lao tới.
Thoắt trái thoắt phải. Chợt nhanh chợt chậm. Vội chạy vội dừng. Hay thay đổi.
Phành.
Phành.
Phành.
Hắn bóp cò bắn liên tục, nhưng mục tiêu kia lại càng ngày càng gần.
"Gặp quỷ". Mục sư nhảy từ trong bụi gai ra.
Bây giờ hắn đã bị mục tiêu cảm giác, nếu ẩn núp nữa thì chỉ có một con đường chết.
Hắn vứt súng máy hạng nặng trong tay, rút Desert Eagle bên hông ra. Loại súng lục đã sớm thịnh hành toàn cầu này bây giờ không phải là súng lục chủ lưu, nhưng lại là sở thích của hắn, hắn cực thích màu quân lục cùng lực sát thương khiến người ta sợ hãi của nó.
Hắn tìm tảng đá lớn để che chắn, sau đó nhìn chằm chằm mục tiêu không chút chớp mắt.
Ngay bây giờ, hắn đã không hề vội nổ súng nữa.
Mục tiêu là một cao thủ, từ lần đầu tiên hắn né tránh đạn của mình là hắn đã biết.
Bắn bình thường thì không có hiệu quả, cách nổ súng vội vàng căn bản là không thương tổn được hắn.
Hắn phải đợi.
Chờ một cơ hội.
Chờ một cơ hội hắn phạm sai lầm.
Hoặc là trượt chân, hoặc bị cây cỏ quấn vào quần áo, hoặc là hắn bị tảng đá cản lại cước bộ sai, đây đều là cơ hội của hắn.
Một giây, hai giây, ba giây.
Hắn thất vọng rồi.
Đối thủ của hắn thật cao minh. Mỗi một bước đều giống như trải qua tính toán tỉ mỉ.
Lúc nên chạy, hắn sẽ nhanh mạnh như báo săn. Lúc nên dừng, hắn lại kiên nhẫn hơn cả hồ ly.
"Hắn quá hoàn mỹ rồi". Mục sư thầm nghĩ trong lòng.
Không tự chủ, hắn nghĩ nghĩ.
" Nam nhân hoàn mỹ như vậy, nên thuộc về mình".
"Hả?" Hắn đột nhiên cảm giác được không ổn.
Bởi vì mục tiêu của hắn ở sau khi giấu sau một tảng đá lớn, ở lúc nên đi ra thì vẫn không dời vị trí của mình.
Đã qua một phút đồng hồ, hắn vẫn không xuất hiện, tựa như đột nhiên biến mất.
Đột nhiên, thần kinh của hắn chợt kéo căng.
Sau đó thân thể ngã xuống đất, liều mạng bò tới trước.
Phành.
Ở vị trí hắn ẩn núp vừa rồi, đỉnh tảng đá lớn bị bắn thành hố khổng lồ, giống như một củ khoai tây lớn bị người ta cắn lên một cái.
"Đáng chết". Hắn nguyền rủa.
Hắn thật sự không rõ, đối thủ làm sao chạy ra sau mình.
Bên kia căn bản là không có đường để đi, hắn làm sao tới được?
Rõ ràng, bây giờ đã không phải là lúc tự hỏi vấn đề này.
Hắn có việc quan trọng hơn cần hoàn thành, ví dụ như chạy trối chết.
Bây giờ, đến phiên đối phương tiến công.
Pằng.
Pằng.
Pằng.
Phát này nối tiếp phát kia, căn bản là không để hắn có cơ hội thở dốc. Việc hắn có thể làm, chính là leo lên vách đá ở đây hết lần này tới lần khác.
Càng khủng bố hơn chính là, sau hai lần trèo lên, quỹ tích hành động của hắn đã bị đối phương tính toán tinh chuẩn ra. Hắn không hề đuổi theo mông mình bắn nữa, mà mỗi một phát súng đều bắn vào vị trí mình muốn trèo lên.
Bậc thầy tính toán!
Hắn không ngờ gặp phải một bậc thầy tính toán.
Phải biết rằng, bậc thầy tính toán đều là loại người chỉ số thông minh cực cao. Người như thế phần lớn đầu nhập thương trường hoặc là lĩnh vực nghiên cứu công nghệ cao. Nhưng mà, một khi bọn họ tiến vào giới sát thủ bồi dưỡng kỹ thuật bắn giết người, đó cũng là điều tương đối khiến người sợ hãi. Bởi vì bọn họ không chỉ có thân thể tố chất hơn hẳn người thường, mà chỉ số thông minh cũng vượt xa người thường.
Nói cách khác, động tác anh muốn làm hoặc phản ứng anh sắp có đã sớm được tính sẵn trong đầu bọn họ, hắn có thể dùng thời gian rất ngắn thăm dò rõ ràng quy luật hành động của anh.
Như vậy, bọn họ giết người liền làm ít mà hưởng nhiều.
Cũng có thể nói, bọn họ chính là khắc tinh sát thủ trời sinh.
Hắn không thể không nổi giận gầm lên một tiếng ở trong lòng: Hoàng Đế.
Anh trêu chọc ai không tốt, cứ muốn quyết đấu với Phó Phong Tuyết, Phó Phong Tuyết là người thường sao? Trung Quốc là quốc gia bình thường sao?
Lần này anh không phải đấu một người, anh là địch của cả Trung Quốc. Người não có bệnh mới làm ra loại hành vi điên cuồng như vậy.
Mục sư là người hầu của Hoàng Đế không sai, nhưng hắn vẫn không phải là loại trung thành kia.
Hoặc là nói, hắn là bị ép làm.
Hắn khiêu chiến Hoàng Đế thất bại, Hoàng Đế nói hoặc là chết hoặc là làm người hầu của tôi. Hắn quyết định thật nhanh liền quỳ xuống hôn ủng da của Hoàng Đế.
Hắn sợ chết!
Cũng chính bởi vì hắn sợ chết, cho nên hắn thờ phụng Thượng Đế.
Không muốn chết thì biện pháp tốt nhất là giết chết kẻ địch. Càng là những lúc này, mục sư càng xuất ra thực lực mạnh nhất của bản thân.
Nếu quy luật vừa rồi bị bậc thầy tính toán tính chuẩn, hắn cũng không thể không điều chỉnh phương thức phòng thủ lần nữa.
Mỗi người đều có hành vi thói quen độc đáo của hắn, cưỡng chế thay đổi thói quen này là vô cùng thống khổ. Nhưng mà, với mục sư mà nói, đây cũng chỉ là đau từng cơn mà thôi.
Rất nhanh, hắn liền thay đổi cách chạy trốn.
Sử dụng hỗn hợp hai cách, cho dù bậc thầy tính toán cũng không dễ dàng tìm được điểm rơi kế tiếp của hắn. Nếu như vậy, an toàn của hắn sẽ có được đảm bảo.
Hơn nữa, theo sự cố ý tiếp cận của hắn, khoảng cách hai người đang càng lúc càng gần.
Khi bọn họ mặt đối mặt mà đứng, hắn kinh ngạc, đối thủ của hắn không ngờ là con gái.
Cao ráo, nữ tính, khuôn mặt tinh xảo nhưng mang theo một cổ anh khí tự nhiên.
Tóc dài cột sau lưng, mặc trên người chính là một bộ phi công bó sát, quấn chặt vóc người có lồi có lõm rất hoàn mỹ.
Không thể không thừa nhận, đây là một cô gái rất quyến rũ.
Nhưng mà, ở trong mắt mục sư lúc này lại là một tình cảnh khác.
"Không ngờ là con gái". Hắn tiếc rẻ mà nói, vẻ thất vọng lộ ra trong lời nói.