"Cha, tại sao cha không nghe điện thoại?" Sau khi Bối Bối cho Tô Tử mượn cắt móng tay, cô bé vẫn đứng cạnh để học hỏi. Khi nhìn thấy chuông điện thoại di động của hắn vang lên nhưng Tần Lạc chỉ nắm trong tay, không có ý định tiếp nhận, cô bé sốt ruột lên tiếng thúc giục.
"Nhận." Tần Lạc cười, ấn nút nghe, hỏi: "Xin chào."
"Tần Lạc, em là Tư Tuyền." Từ trong điện thoại vang lên giọng nói hối hoảng của một người phụ nữ. "Anh mau tới bệnh viện. Tử An xảy ra chuyện."
"Bệnh viện? Tử An xảy ra chuyện." Tần Lạc kinh hãi. "Xảy ra chuyện gì?"
"Anh hãy tới nhanh lên. Bệnh viện số một, phòng bệnh số 1106. Ở đây có rất nhiều người, nói chuyện qua điện thoại không tiện." Trần Tư Tuyền nói.
Lúc này Tần Lạc không quan tâm tới việc Tô Tử đang cắt móng tay của mình nữa, hắn đứng dậy, nói với Bối Bối: "Bối Bối, con hãy ở tạm chơi với chị Tô Tử và Garbo. Lát nữ cha sẽ quay về đón con."
"Chỉ còn cách đó thôi." Bối Bối chìa bàn tay nhỏ bé, nói vẻ rất bất đắc dĩ.
Bối Bối là người rất dễ bị thuyết phục nhưng Garbo, người vẫn đang dán chặt mắt vào màn hình ti vi cũng không có ý định buông tha. Khi Garbo nhận ra Tần Lạc phải đi ra ngoài, nàng cũng hô to, rồi đứng dậy, chạy tới ôm chặt lưng Tần Lạc không chịu buông.
"Tần Tần."
Có thể dùng lời khuyên bảo Bối Bối, "lấy lợi mà dụ" thế nhưng cho tới tận bây giờ Tần Lạc vẫn chưa tìm ra cách ứng phó hữu hiệu với Garbo. Hắn nói, nàng không hiểu. Hắn hứa với nàng điều gì đó, nàng nghe có hiểu đó là gì không? Điều duy nhất là mát xa cho nàng ngủ.
Thế nhưng làm như vậy thường gây ra tổn hại với cơ thể con người. Tần Lạc không muốn thay đổi quy luật tự nhiên của con người.
Tần Lạc đứng lại, dịu dàng vuốt ve Garbo, mỉm cười nói: "Garbo, tôi phải ra ngoài xử lý mấy chuyện. Cô ở lại xem ti vi, được không?"
"Tần Tần, mèo mèo." Garbo gọi tên Tần Lạc, vừa quay đầu chỉ vào màn hình ti vi, dáng vẻ rất nôn nóng.
Tần Lạc thầm vui mừng, hắn biết đây chính là cách biểu đạt ngôn gnữ của Garbo. Mặc dù hình thức biểu đạt này còn rất mơ hồ nhưng không phải đó là tiến bộ sao? Chỉ cần cho bọn hắn một khoảng thời gian nữa, hắn nhất định có thể giới thiệu với công chúng Thụy Điển công chúa Garbo đáng yêu, hoạt bát biết nói tiếng Trung Quốc, không cần nghĩ cũng biết dân chúng Thụy Điển sẽ nghĩ thế nào.
"Cô muốn xem "Tom và Jerry" với tôi, đúng không?" Tần Lạc cười nói. "Hãy để Bối Bối xem cùng cô, được không? Bối Bối còn có thể kể chuyện cho cô nghe. Bối Bối, con tới xem cùng với Garbo, được không?"
"Hừ, con không muốn xem cùng với chị ấy." Bối Bối hừ một tiếng nói. Cô bé rất không hài lòng với thái độ dính như sam của Garbo với Tần Lạc. Cha là của mình, chỉ mình mới có thể làm nũng kiểu đó. Sao chị ấy cũng làm vậy?
Đúng vậy, tiểu thư Bối Bối đang ghen tị.
"Bối bối, mau đi." Tần Lạc vã mồ hôi trán. Nói chuyện với trẻ con là việc hao tổn sức lực nhất trên đời này. Trong lúc vội vàng hắn còn phải đối phó với hai người một lúc.
Bối Bối không trả lời. Cô bé tru cái miệng nhỏ nhắn của mình, tức giận nhìn Garbo.
Tô Tử tươi cười đi tới bên Bối Bối, thì thào vào tai Bối Bối.
Gường mặt Bối Bối rạng ngời như xua tan đám mây, cô bé cười tít mắt, nói: "Thật vậy sao? Chị Tô Tử, chị rất tốt."
Bối Bối ôm Tô Tử hôn hai cái rồi cô bé thản nhiên đi tới trước mặt Tần Lạc nói: "Coi như nể mặt chị Tô Tử, con giúp cha chiếu cố cho đứa trẻ kia. Thế nhưng cha cần phải nhanh chóng quay về đó."
"…………….."
Tần Lạc rất vất vả mới thoát thân được, sau đó hắn lập tức bảo Jesus lái xe tới bệnh viện số 1 ở Yến Kinh.
Ngay khi tới cổng bệnh viện, Tần Lạc phát hiện ra tình hình không ổn bởi vì ỡ trong bệnh viện, trong đại sảnh có khá nhiều phóng viên đang cầm máy ghi âm, máy ảnh, có người còn mang theo cả máy quay phim, đang đứng truyền trực tiếp ngay trước cổng bệnh viện.
"Thật đáng chết." Tần Lạc mắng thầm. Đám phóng viên đã biết, chuyện này trở nên rất phiền phức.
Tần Lạc không biết vị trí phòng 1106 của bệnh viện, hắn tìm hỏi một y tá, người y tá cảnh giác nhìn hắn hỏi: "Anh hỏi làm gì?"
"Tôi tới thăm bạn." Tần Lạc trả lời.
Người y tá nhìn hắn vẻ khinh thường, chỉ vào đám phóng viên bên ngoài nói: "Bọn họ cũng đều nói như vậy."
"Cô em y tá xinh đẹp ơi, chúng tôi thật sự tới thăm bạn." Jesus nhoẻn miệng cười nói: "Mễ tiểu thư là bạn rất thân thiết với tôi. Chúng tôi quen nhau ở nước Pháp."
Cô y tá ngẩng đầu quan sát Jesus một lát rồi cô đỏ mặt nói nhỏ: "Không phải tôi không tin các anh mà cho dù tôi có nói cho các anh vị trí phòng 1106, các anh cũng không vào được. Tốt nhất các anh hãy gọi điện cho người bên trong ra đón."
Tần Lạc không thể làm gì khác, hắn đành gọi điện thoại cho Trần Tư Tuyền. Trần Tư Tuyền nói phòng bệnh 1106 không nằm trong các khoa của bệnh viện, nó là phòng VIP, nằm ở sau bệnh viện.
Trần Tư Tuyền bảo Tần Lạc đi tới trước thềm, ở đó các bảo vệ canh gác, người bình thường không vào được, nàng sẽ đón Tần Lạc ở đó.
Tần Lạc trả lời sau đó hắn cùng Jesus đi ra phía sau bệnh viện.
Gần như ngay lập tức Trần Tư Tuyền với một T-shirt màu trắng nhạt, thêu hình cánh bướm ở tay áo, chiếc quần màu bạc vội vàng đi ra ngoài, trên cổ Trần Tư Tuyền còn quấn một chiếc khăn lụa màu đen. Vì Trần Tư Tuyền đi nhanh, gió to nên chiếc khăn bị thổi bay loạn.
"Tần Lạc." Trần Tư Tuyền gọi.
Khi có người tới đón, lúc này đám bảo vệ mới cho người qua.
Tần Lạc vội vàng đi qua cửa bảo vệ, hắn hỏi Trần Tư Tuyền: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao Tử An phải nằm viện?"
"Do đám người cặn bã đó gây ra." Trần Tư Tuyền phẫn nộ nên văng tục ngay trước mặt Tần Lạc. "Hôm nay Tử An diễn tập, có một tiết mục cô ấy phải bay lên cùng với thang giàn. Khi cô ấy lên được một nửa thì đột nhiên mất điện. Tử An ngã từ trên thang xuống, hệ thống lưới thép bảo vệ bên dưới cũng không có tác dụng."
Tần Lạc cực kỳ tức giận khi hắn nghe Trần Tư Tuyền kể lại xong. Tổ Chim là nơi nào? Tại sao vô duyên vô cớ bị cắt điện?
Rõ ràng đây không phải là sự cố mà cố tình hơn nữa theo suy nghĩ của Tần Lạc "người già trước tuổi" đây chính là do đám người xấu kia làm.
"Bây giờ Tử An thế nào rồi?" Tần Lạc hỏi.
"Tình hình thật ra không có gì nghiêm trọng." Trần Tư Tuyền nói: "Nhưng vẫn có rạn xương nhỏ. Vết thương gân cốt cần phải nghỉ ngơi một trăm ngày. Bác sĩ nói nếu như bình thường thì Tử An phải nghỉ ngơi ba tháng. Lúc này sao cô ấy có thể nghỉ ngơi? Chưa tới một tuần nữa là buổi biểu diễn, áp phích, quảng cáo đã phát khắp nơi, đã thuê sân bãi, vé cũng đã bán hết. Sao bây giờ có thể hoãn lại được? Tử An rất nôn nóng. Vu Tĩnh đã gọi điện báo cáo với công ty. Ông chủ của bọn họ cũng đang bay sang đây."
Tần Lạc cau mày, hắn nói: "Trước tiên đi xem tình hình Tử An đã."
Rõ ràng trang thiết bị trong phòng bệnh VIP tốt hơn phòng bệnh bình thường rất nhiều hơn nữa đây còn là một không gian độc lập. Không có xe cộ, không âm thanh ầm ĩ, không tiếng người nói chuyện. Hoa cỏ tươi tốt, một nơi ở cực kỳ yên tĩnh, giống như cảnh thế ngoại đào viên.
Đương nhiên giá cả hai nơi không thể so sánh với nhau.
Trần Tư Tuyền dẫn hai người Tần Lạc đi vào một khu nhà mười một tầng. Ngay khi mới ra khỏi thang máy, Tần Lạc nhìn thấy có rất nhiều người đứng ở hành lang. Trong đám không chỉ có trợ lý, vệ sĩ của Mễ Tử An, còn cả nhân viên bệnh viện, cùng với nhân viên của Tổ Chim, thảo nào lúc nãy Trần Tư Tuyền không muốn nói nhiều trong điện thoại. Nơi này rất hỗn tạp, chỉ cần một câu nói vô tình lọt vào tai giới truyền thông, nói không chừng sẽ như một quả bom phát nổ.
Tần Lạc thấy cả người quản lý Tổ Chim mà lần trước hắn gặp trong lần tới thăm Mễ Tử An. Tần Lạc đã quên tên của người này nhưng hắn vẫn nhớ rất kỹ con người này có bộ mặt thay đổi còn nhanh hơn mở sách.
Tần Lạc nhận ra rất rõ rằng trong lúc hắn đang đi tới, lão chủ nhiệm kia nhìn hắn với ánh mắt châm biếm, khinh bỉ.
Đại minh tinh thì sao hả? Thiên Vương thì thế nào? Đắc tội với người không nên đắc tội.
Lúc này Tần Lạc tạm thời không có tâm trạng quan tâm tới ông ta, hắn chỉ đi theo Trần Tư Tuyền vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh có rất ít người, chỉ có hai người Mễ Tử An, Vu Tĩnh, người đại diện của nàng.
Mễ Tử An vẫn mặc trang phục biểu diễn trang điểm cầu kỳ, sắc mặt buồn bã, nàng đang nằm trên giường bệnh. Mái tóc lõa xõa, rối tung đương nhiên có một vài người cho rằng như thế này càng quyến rũ hơn.
Khi nhìn thấy Tần Lạc đi vào, Mễ Tử An chỉ khẽ nhếch mép cười, một nụ cười rất gượng gạo.
"Tình hình thế nào?" Tần Lạc hỏi.
Người bác sĩ mặc áo blu trắng nhìn Tần Lạc nói: "Rạn xương nhỏ, không được vận động trong khoảng thời gian tới, càng không thể lên sân khấu biểu diễn ca hát nếu không sẽ động tới vết thương, khiến cho vết thương sẽ nứt to hơn, có thể gây tê liệt."
"Có cách nào để sau một tuần có thể biểu diễn dược không?" Tần Lạc hỏi.
Đôi mắt Mễ Tử An, không đánh màu, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tần Lạc và hai bác sĩ đang kiểm tra cho mình.
"Tôi đã nói rồi cô ấy bị nứt xương không thể vận động, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian, anh không nghe tôi nói sao?" Gã bác sĩ này tính tình có vẻ hơi khó chịu. "Anh nói lên sân khấu là lên sân khấu, khi đó người nào sẽ gánh chịu trách nhiệm? Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ."
"Tôi chính là thầy thuốc." Tần Lạc nói.
"Anh."