Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1200: Chị Tô Tử cắt móng tay

"Tạm thời Lâm Hách Uy không thể chết. Ít nhất không thể chết trong tay mình." Đây chính là suy nghĩ chân thật của Tần Lạc.
Tần Lạc không có bất kỳ tình cảm nào với Lâm Hách Uy nhưng hắn thật sự rất yêu thương Lâm Hoán Khê.


Người đàn ông của mình giết chết cha ruột mình, mặc dù người cha đó chỉ là hạng cầm thú, vậy người đàn ông của mình là hạng người nào?
Còn nữa Tần Lạc cũng nghi ngờ cả mẹ của Lâm Hoán Khê.


Vốn chuyện này không liên quan tới bà nhưng tại sao vào thời điểm quan trọng nhất, bà lại nhảy ra đâm Lâm Hoán Khê một dao?
Rốt cuộc mục đích của bà ta là gì? Vì hận thù Lâm Hách Uy vứt bỏ vợ con khiến mối thù này trút lên đầu Lâm Hoán Khê?


Điều càng khiến Tần Lạc kinh hãi hơn là hắn đã bí mật cử người tới nước Mỹ điều tra tung tích Lâm Tử nhưng kết quả cuối cùng: không điều tra ra người có tên Lâm Tử.
Không điều tra ra tung tích?
Chẳng lẽ bà đã mất tích một cách thần bí hay bà đã chết?


Nếu như nói như bà đã chết, ai là người đã phát thông báo trên truyenfull.vn chứng minh thân phận của mình? Ai đã mượn danh nghĩa của bà để gây chuyện?
Vấn đề này thật sự như một cái động không đáy, có lẽ cần phải tìm hiểu trên người Lâm Hách Uy.


Mỗi người đều có giá trị lợi dụng, cho dù là người sống hay người chết, cho dù đó chỉ là một thi thể.
Đương nhiên giá trị nằm ở trong tay người sai khiến.


Tần Lạc không phải là người đặt lợi ích lên trên hết, hắn còn là người biết lợi hại rõ ràng. Hắn biết chuyện gì bản thân mình có thể làm, chuyện gì không thể làm chính vì vậy mới có nhiều người ủng hộ hắn, đi theo hắn.


Hắn muốn trở thành một nhất đại danh y lưu danh muôn thuở như Lý Thời Trân, Trương Trọng Cảnh chứ không phải một thầy thuốc để lại tiếng xấu muôn đời.
"Anh có nghĩ bà ấy sẽ trả lời không?" Jesus biết chuyện Lâm Tử. Chính Jesus đã tìm người tới nước Mỹ điều tra tin tức của Lâm Tử.


"Tóm lại phải thử một lần." Tần Lạc cười nói: "Chúng ta còn cách lựa chọn nào khác không?"
Jesus nhếch mép cười nói: "Sát thủ không bao giờ mạo hiểm."
"Nhưng bây giờ anh là một thầy tu." Tần Lạc nói.
"Bây giờ cần đi đâu?" Jesus hỏi.


Tần Lạc suy nghĩ một lát, hắn cảm thấy lúc này tạm thời không nên đi gặp ba cô gái nữa. Cho dù lần trước hắn giả bộ ngủ, dối trá để vượt qua cuộc kiểm tra nhưng tóm lại hắn vẫn cảm thấy xấu hổ. Hắn thật sự không thể phóng túng về thể xác và suy nghĩ như Jesus. Tần Lạc hắn còn có nhiều bạn gái nhiều hơn Jesus rất nhiều nhưng hắn không thích kiểu tình yêu "mì ăn liền" này. Hắn không thể làm chuyện tự do, bạc tình bạc nghĩa với bọn họ.


"Về nhà." Tần Lạc nói.


Từ khi Tần Lạc quyết định dùng lời thoại của phim "Tom và Jerry" làm phương tiện giáo dục vỡ lòng cho Garbo, tâm trạng của hắn chủ yếu tập trung vào chuyện này. Sự thành bại của việc giáo dục vỡ lòng nằm ở chỗ có cải thiện và tìm được điểm đột phá tình trạng "tự phong bế" của Garbo hay không nên Tần Lạc không thể không coi trọng chuyện này.


Hơn nữa Tần Lạc không thể không coi trọng vì còn có cô bé Bối Bối ở bên liên tục thúc giục. Cô bé là người chứng kiến và tham gia trực tiếp vào chuyện này, thậm chí lòng nhiệt tình còn hơn cả Tần Lạc. Hàng ngày khi thấy Tần Lạc quay về nhà, câu nói đầu tiên của Bối Bối là: Cha, con đi cho Garbo xem "Tom và Jerry".


Bối Bối cảm giác bản thân mình rất thành công khi cô bé có thể giới thiệu thứ mà mình yêu thích nhất cho người bạn "đồng trang lứa". Đúng vậy, trong mắt Bối Bối, Garbo chỉ là người bạn đồng trang lứa, hơn nữa cô bé còn thích lên mặt chỉ dạy cho Garbo trong khi cả hai đang xem "Tom và Jerry". Bối Bối liên tục giải thích nội dung, kịch tính sẽ xảy ra tiếp theo.


Tần Lạc cũng không biết Garbo có nghe hiểu được hay không nhưng dù gì dáng vẻ nàng lắng nghe rất chăm chú, điều này càng kích thích biểu hiện của Bối Bối.
Trên thế giới này còn có người nào xem chăm chú, tận tâm hơn so với Garbo không?


"Con mèo này rất ngu ngốc. Lát nữa nó sẽ đánh đổ bát đĩa trong chạn. Con chuột rất thông minh nên con mèo không bắt được nó."


Hai đứa trẻ và một con mèo đen cùng ngồi dưới đất xem "Tom và Jerry". Garbo, vẫn ngồi im không nhúc nhích như trước, hai mắt chăm chú nhìn màn hình ti vi. Bối Bối ngồi bên cạnh vừa xem vừa lẩm bẩm giống như một người ghét cay ghét đắng làm gì đó. Con mèo đen Garbo mang tới từ Thụy Điển cũng ngồi trên thảm sàn nhà, ánh mắt mở to nhìn nữ chủ nhân rồi lại liếc nhìn con mèo to béo trong ti vi, ánh mắt có vẻ rất ngơ ngác.


Tần Lạc và Tô Tử ngồi bên cạnh uống trà nhìn hai người Bối Bối, Garbo ngồi xổm trước màn hình ti vi, trong lòng cả hai đều xuất hiện một cảm giác ấm áp, vui vẻ.
"Bối Bối là một giáo viên rất tốt." Tô Tử cười nói.


"Nguyện vọng của con bé là trở thành Trung Y." Tần Lạc cười nói: "Mấy hôm trước anh đã cho Bối Bối học "Thang Đầu Ca", con bé đã học thuộc tất cả."


"Bối Bối rất thông minh. Anh hãy chỉ dạy con bé cho tốt, không thể để con bé đi lầm đường." Tô Tử nói: "Nhất định Trung Y phải hướng ra thế giới. Con gái học Trung Y vạn sự khởi đầu nan còn hơn nhiều lần. Chúng ta phải bồi dưỡng ra nhiều nhân tài để dẫn dắt cơn thủy triều này. Sự tồn tại của Bồ Tát môn chính là phục vụ cho sự nghiệp này nhưng năng lực của chúng ta cũng có hạn."


Tần Lạc suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh giao Bối Bối cho em. Em dạy con bé, được không?"
Tô Tử cười dịu dàng nhìn Tần Lạc nói: "Có anh là một sư phụ giỏi như này, cần gì phải bắt con bé bỏ gần cầu xa? Y thuật của em không vượt qua được anh."


Tần Lạc lắc đầu nói: "Thứ nhất anh không có thời gian, cả ngày anh chỉ chạy loăng quăng bên ngoài, rất khó dạy con bé theo hệ thống. Thứ hai y thuật của anh rất phức tạp, không thích hợp cho truyền dạy cơ bản ban đầu. Bồ Tát môn vốn do phụ nữ thành lập, y thuật phần lớn dùng cho phụ nữ. Hơn nữa môn phái đã tồn tại cả ngàn năm, tàng trữ lượng tri thức uyên bác, phong phú. Anh thật không dám nói y thuật của mình có thể thắng được bọn em."


Tô Tử cười nhìn Tần Lạc nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh là người rất hăng hái, một mình độc chiến nhị môn nhất phái bọn em. Tại sao bây giờ anh lại trở nên khiêm tốn như vậy?"


"Biển y học vô bờ bến, càng học càng có cảm giác hiểu biết của mình rất nông cạn, đặc biệt là sau khi đọc xong sách y học của Bồ Tát môn ở Tàng Khố Điển, anh mới biết những gì mình biết quá nhỏ bé. Đáng tiếc bây giờ tình hình quá phức tạp, không thể giống như trước đây, có mấy năm tập trung đọc sách tăng cường kiến thức của mình. Đợi sau này khi Trung Y đi vào quỹ đạo, anh sẽ đóng cửa đọc sách."


Tô Tử gật đầu nói: "Em biết anh có quá nhiều việc phải làm. Thế nhưng hiện tại anh mới chỉ là người tiếp nhận, hấp thu, còn chưa chính thức viết sách lập ngôn, cũng không thể lập một trường phái riêng, còn một khoảng cách khá xa so với một đại danh y, anh còn phải cố gắng nhiều."


"Thời gian quá cấp bách." Tần Lạc thở dài nói: "Cũng may còn có bọn em hỗ trợ anh."


Tô Tử cười nói: "Em và Cốc môn chủ của Chính Khí môn, Âu Dương phái chủ của Quỷ Y phái đã bàn bạc, chuẩn bị phái những đệ tử ưu tú xuống núi, chân của em cũng gần bình phục, chuẩn bị đi đây đó, tăng cường hiểu biết và kiến thức cho mình."


Tần Lạc nhìn chân Tô Tử, lòng ngổn ngang trăm mối, hắn nói: "Ban đầu khi tính mạng như treo sợi tóc, có người nói với anh phải tìm kiếm một người thuần âm, anh còn cảm thấy miệng người này toàn gạt người. Thế gian nào có chuyện kỳ diệu như vậy? Thế nhưng đích thực có chuyện như vậy, có một người như em. Không ngờ, anh lại gặp được em."


Ánh mắt Tô Tử dịu dàng, ngập tràn tình cảm, nắm tay Tần Lạc nói: "Đúng vậy. Khi lần đầu tiên nhìn thấy anh, em cảm giác rất thân thiết, giống như kiếp trước đã quen biết nhau. Đúng là trời cao an bài."


Tô Tử nhìn hai chân mình nói: "Trước kia hàng ngày, em đều tự than thân trách phận, oán trách ông trời cay nghiệt với mình. Thậm chí rất nhiều lần em còn cảm thấy mang đôi chân tàn phế này sống qua ngày thật sự rất vướng víu, sống không bằng chết. Sau này em mới hiểu, đó chính là khảo nghiệm."


Tô Tử nắm chặt bàn tay Tần Lạc nói: "Rất tốt, chúng ta cùng vượt qua khảo nghiệm. Anh đợi được em tới, em cũng đợi được tới khi anh tới."
Tần Lạc nghe mà xúc động, hắn cũng nắm chặt bàn tay Tô Tử.
Hai người nồng nàn nhìn nhau, thời gian dường như ngừng trôi.


Bối Bối vẫn đang chăm chú xem phim đột nhiên không nghe thấy tiếng nói của Tần Lạc, cô bé tưởng Tần Lạc lại lặng lẽ bỏ đi.
Bối Bối quay đầu, nhìn thấy Tần Lạc và chị Tô Tử đang nắm tay nhau vì vậy tò mò đi tới gần hỏi: "Chị Tô Tử, sao chị lại nắm tay cha?"


"Hả?" Tô Tử bừng tỉnh, sắc mặt đỏ ửng, nàng nhìn Bối Bối nói: "Chị là chị……"


"Chị Tô Tử cắt móng tay cho cha." Tần Lạc nói. Tần Lạc hiểu Lâm Hoán Khê biết sự tồn tại của Tô Tử nên hắn mới yên tâm dẫn Bối Bối tới gặp Tô Tử. Thế nhưng hắn không thể giải thích mối quan hệ của mình với Tô Tử cho Bối Bối nghe. Nếu như Bối Bối hỏi hắn xem mình phải gọi Tô Tử là gì, hắn sẽ trả lời thế nào đây?


"Thì ra là như vậy." Bối Bối nghiêm túc gật đầu, ánh mắt cô bé nhìn ngón tay Tần Lạc rồi hỏi: "Vậy tại sao móng tay của cha vẫn chưa cắt?"


"Bởi vì chị Tô Tử không tìm thấy cái cắt móng tay." Tần Lạc nghiêm trang nói, trong lòng hắn đang thầm coi thường chính bản thân mình. Sao mình lại đi lừa gạt một đứa trẻ con? Hành vi này là tội


"Con có." Bối Bối nói, sau đó cô bé chạy tới mở ba lô của mình, lấy ra một cái cắt móng tay nhỏ có hình con ếch trên mặt, đi tới đưa cho Tô Tử, nói: "Chị Tô Tử, chị dùng cắt móng tay của em để cắt móng tay cho cha."


Tô Tử dở khóc dở cười, nàng không thể làm gì khác hơn là nhận cái cắt móng tay của Bối Bối, cắt hộ móng tay cho Tần Lạc.
Ngay khi chưa cắt xong một móng tay, chuông điện thoại di động của Tần Lạc vang lên.
Tần Lạc nhìn số điện thoại trên màn hình, do dự một lát không biết có nên nhận cuộc gọi hay không?