Tần Lạc vừa đi ra khỏi ngoài phòng khách, thì những người phụ nữ đó trong phút chốc đã vây kín xung quanh.
" Anh chàng đẹp trai, lâu lắm không gặp. Càng ngày càng đẹp trai rồi đấy."
" Nào đến đây cho chị sờ vào mặt một cái nào, xem da có trơn tru như ngày trước không."
" Sao không béo lên tí nào thế? Có phải con yêu tinh Lệ ngược đãi cưng rồi không? Đi về cùng chị đi, bảo đảm sẽ làm cho cưng trắng trẻo mập mạp hẳn ra."
" Tần Lạc, gần đây tôi tăng lên mấy kg rồi. Xấu chết đi được. Anh có cách nào giúp tôi giảm béo không?"
Những người phụ nữ này đều là khách quen của Quốc Tế Khuynh Thành, cũng rất quen thuộc với Tần Lạc. Nên nói chuyện đều có vẻ tư nhiên. Có những người háo sắc hơn một chút, còn đến sàm sỡ, lợi dụng nữa cơ.
Lệ Khuynh Thành từ trên ghế salon nhảy dựng lên, đẩy Tần Lạc về phía sau mình, bảo vệ như gà mẹ bảo vệ gà con vậy, rồi chửi bới: " Mấy mụ đàn bà lưu manh này, quy củ một chút đi, động chân động tay, định sàm sỡ Tần Lạc nhà tôi đấy à. Cẩn thận không tôi tìm đến các mụ thu phí đấy."
Rồi lại quay mặt lại nói với Tần Lạc: " Cưng yêu, đi, ta có chuyện cần bàn với cưng."
Vừa nói liền kéo tay Tần Lạc lên lầu ba. Đó là vương quốc riêng của cô ta.
" Yêu tinh Lệ lại hồi xuân rồi. Cô phải thương xót chàng trai của chúng tôi một chút." Một người phụ nữ đứng đằng sau nói vọng ra. Những phụ nữ còn lại vui ra mặt.
Trần Tư Tuyền đang ngồi trên ghế xem tạp chí, nhìn thấy có hai người đi đến, liền cười nói: " Đã xử lý xong hết chuyện chưa?"
" Xong rồi. Bây giờ tôi phải tra khảo tên tiểu tử này cái đã. Xem xem hắn ta còn có việc gì giấu tôi." Lệ Khuynh Thành nói.
Cô ta kéo Tần Lạc ngồi xuống ghế, sau đó đặt đầu gối lên trên đùi hắn, người nghiêng về phía trước, khuôn mặt xinh đẹp từ từ tiến đến gần Tần Lạc, nói: " Anh quen mụ nhà giàu đó hả?"
" Quen." Tần Lạc gật đầu.
" Hai người có quan hệ gì vậy?" Lệ Khuynh Thành rất hài lòng về câu trả lời thẳng thắn của Tần Lạc, rồi lại tiếp tục hỏi.
" Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi." Tần Lạc nói pha chút ngương ngùng. Thời đại nào rồi, vẫn còn định hôn ước từ nhỏ. Nói ra thì thật mất mặt.
Đầu gối Lệ Khuynh Thành mềm nhũn, suýt chút nữa thì nhào vào lòng Tần Lạc. "Anh nói cái gì? Cô ta là vợ chưa cưới của anh?"
" Đúng vậy." Tần Lạc gật gật đầu. " Ông nội của tôi ngày trước đã cứu sống ông nội cô ấy, ông cô ấy nói nếu ngày sau có con gái cháu gái thì sẽ cho làm dâu Tần gia.
Tần Lạc không nói câu gì như nếu có con trai thì sẽ làm sao, hắn luôn muốn giữ chút thể diện cho gia tộc Văn Nhân.
Lệ Khuynh Thành chết lặng hồi lâu, nhưng đầu óc lại hoạt động với tần suất cao nhất. Nghĩ một lát rồi nói: " Không đúng. Anh nói dối. Nếu cô ta là vợ chưa cưới của anh, vậy sao lần trước gặp hai người lại không biết nhau?"
" Tôi không dám nhận." Tần Lạc đáp.
" Vì sao chứ?"
" Tôi đã đến nhà họ từ hôn rồi." Tần Lạc nói.
" Từ hôn?" Lệ Khuynh Thành lại một lần nữa kinh ngạc trước lời của Tần Lạc. " Anh có bị bệnh gì không đấy ?"
" Tôi chẳng có bệnh gì cả."
" Anh chắc chắn là có vấn đề. Tần Lạc, không lẽ anh sắp chết rồi sao? Hay là, anh mắc phải bệnh gì mà khó nói ra được, không thể làm gì được?" Lúc nói, đôi mắt kiều diễm của Lệ Khuynh Thành không khỏi đưa đi đưa lại trên người Tần Lạc. Như là muốn nhìn xem "có bệnh tật gì ẩn dấu bên trong ".
" Tôi không có bệnh gì cả. Thật sự là không có bệnh gì." Tần Lạc không thể không giải thích thêm một lần nữa cho Lệ Khuynh Thành hiểu. " Không tin cô sờ thử xem."
Sau khi Lệ Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào mắt Tần Lạc hồi lâu, đột nhiên bật cười. Đôi lông mày quyến rũ, đôi môi gợi cảm, lại còn bộ ngực đầy đặn và sung mãn, có thể làm cho người ta chết đi sống lại.
" Cậu nhóc, học được thói lưu manh rồi đấy hả. Anh muốn tôi sờ vào đâu đây?" Lệ Khuynh Thành hỏi đầy khêu gợi.
" Tôi chỉ muốn chứng minh với cô là tôi không có bệnh mà thôi." Tần Lạc nghiêm chỉnh nói.
" Không có bệnh thì anh đến đó từ hôn làm gì?" Lệ Khuynh Thành tức giận nói.
" Có thể là tôi không thích." Tần Lạc đáp.
Sau khi nghe Tần Lạc trả lời, Lệ Khuynh Thành lặng người đi một lúc, rồi sau đó cô ta dùng hết sức lắc cổ Tần Lạc hét lên: " Không thích? Không thích thì anh có thể từ hôn sao? Ai cho phép anh từ hôn chứ? Sao anh có thể từ hôn? Anh tìm đâu ra một người vợ có tài, có sắc lại có tiền như vậy được chứ? Bỏ qua cơ hội này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa đâu, anh hiểu không? Anh từ hôn làm cái gì chứ? Anh từ hôn rồi, thì làm gì có tiền mà bao tôi với Tư Tuyền nữa chứ?"
""
Lệ Khuynh Thành lồng lộn một hồi, cưối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Cô ta nghiêm mặt nhìn Tần Lạc hỏi: " Những điều anh nói đều là sự thật?"
" Tôi cần gì phải nói dối cô?" Tần Lạc cười khổ. Hắn cũng hy vọng tất cả những điều này không phải là sự thật.
" Anh thực sự không thích cô ấy?" Lệ Khuynh Thành nghi ngờ hỏi.
Tần Lạc lắc lắc đầu, nói: " Ngày trước cũng hơi ghét một chút. Nhưng lần gặp mặt này, cũng không đến nỗi. Cô ấy cũng không đanh đá kiêu ngạo đến mức như tôi từng nghĩ."
" Mẹ kiếp. Người ta chạy đến tìm anh cả hai lần rồi, thế mà gọi là đanh đá kiêu ngạo à? Một người giàu có như vậy mà có mắt cũng như mù, sao có thể thích một người vô tâm như anh được cơ chứ? Ngoài việc anh còn là trai tân ra, anh còn được tích sự gì cơ chứ?" Lệ Khuynh Thành bất mãn cho Văn Nhân Mục Nguyệt, chửi rủa nói.
Tần Lạc nhếch môi cười khổ, nói: " Cứ cho là cô ấy là khách VIP của cô đi, cũng không cần cô phải nói đỡ cho cô ấy vậy chứ?"
Lệ Khuynh Thành thở dài một tiếng, nói: "Ôi, tên ngốc này. Đúng là không biết yêu. Nói thật cho anh biết nhé, một người phụ nữ như cô ấy, đồng ý dừng lại nói chuyện với anh, cũng gọi là dễ gần rồi. Người trong tầng lớp bọn họ, anh không hiểu đâu."
"Cô hiểu chắc?" Tần Lạc cười ha hả hỏi. Hắn luôn muốn hỏi về mối quan hề giữa Lệ Khuynh Thành và Cừu Yên Mị. Nhưng, cứ mỗi lần mở miệng ra lại không dám hỏi nữa.
Nếu người phụ nữ này không muốn nói, thì cô ấy ắt có lý do riêng của mình.
" Tôi cũng không hiểu." Sự lo lắng chợt hiện lên trên mặt của Lệ Khuynh Thành rồi biến mất, cô lắc đầu nói.
" Hai người đang nói gì vậy? sao tôi nghe không hiểu gì hết thế?" Trần Tư Tuyền đứng bên cạnh hỏi.
" Người đàn ông mà cô thích có vợ chưa cưới rồi, là một người vừa có tài, có sắc lại có tiền. Cô vừa xong có nhìn thấy người phụ nữ ngồi trong chiếc Rolls-Royce đến đây không? Chính là cô ta đấy. Chúng ta kiếm cả đời cũng không với đến váy của người ta."Lệ Khuynh Thành dùng những lời lẽ ngắn gọn nhất thuật lại nôi dung câu chuyện.
Trần Tư Tuyền trầm lắng hồi lâu, cố cười nói: " Như thế tốt mà. Ngày sau chúng ta đi ăn, thì cứ để Tần Lạc trả tiền."
" Tôi đã đi từ hôn rồi." Tần Lạc giải thích.
" Từ hôn thì có tác dụng gì chứ." Lệ Khuynh Thành bữu môi nói. " Theo tôi biết, với tài trí của người phụ nữ này, thì anh chắc chắn không thoát khỏi bàn tay của cô ta đâu."
" Miệng cô thật là độc địa."
Không muốn đôi co về chuyện này nữa, Tần Lạc hỏi: " Buổi chiều có việc gì không? Nếu không có, thì tôi về trước đây."
" Sao? Nhớ chị Lâm của anh rồi à?"
""
" Nếu không muốn về, thì chiều đi cùng tôi với Tư Tuyền đến trường quay đi. Hôm nay Tư Tuyền sẽ quay quảng cáo cho chúng ta đấy, anh cũng có thể đến tham quan mà. Nói thế nào đi nữa thì công ty cũng là của anh, anh cũng phải cho chút ý kiến mới được." Lệ Khuynh Thành nói.
Tần Lạc nghĩ một lát, giờ về cũng không có chuyện gì làm. Liền quyết định ở lại đi cùng họ đến trường quay quay quảng cáo.
" Cô có thể đứng dậy được không? Tần Lạc ngẩng đầu lên nhìn Lệ Khuynh Thành nói.
" Sao ? Đè vào anh thế này mà anh không thoải mái à?" Lệ Khuynh Thành cười ha ha nói. Một đầu gối của cô quỳ lên đùi Tần Lạc.
" Không phải. Cô hở hết ra rồi." Tần Lạc chỉ vào một mảng thịt trắng như tuyết của cô nói.
Lệ Khuynh Thành hết sức kinh ngạc, tiếp ngay sau đó, cô còn dùng sức hất hất ngực lên trước mặt Tần Lạc, nói: " Dù sao thì sau này cũng làm bà hai của anh. Cứ coi như là đầu tư trước đi."
Văn Nhân Mục Nguyệt vừa quay lại văn phòng, Mã Duyệt lại xồng xộc tiến vào.
" Tiểu thư, Tần Tung Hoành đến rồi. Anh ta muốn gặp tiểu thư." Mã Duyệt vội vàng báo cáo. Trong thâm tâm cô ấy biết rất rõ mục đích đến đây của Tần Tung Hoành là gì.
" Ờ. Để anh ta vào." Vẻ mặt Văn Nhân Mục Nguyệt không một chút biểu cảm, lạnh lùng nói.
" Tiểu thư, thế tiểu thư từ chối anh ta như thế nào?" Mã Duyệt quan tâm hỏi.
" Từ chối? Sao phải từ chối?" Văn Nhân Mục Nguyệt đang nghịch con dao nằm trong tay. " Nếu anh ta muốn tôi tham gia lễ mừng thọ 80 tuổi của ông anh ta, thì tôi đồng ý là cùng chứ gì."
" Tiểu thư, cô định đồng ý sao?" Mã Duyệt giật mình. Nếu như thế, gia tộc Văn Nhân sau này sẽ bị Tần gia nuốt chửng mất.
" Ta chỉ là đến tham gia lễ mừng thọ thôi mà, không liên quan gì đến những chuyện khác." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. " Đi mời anh ta vào đây."
" Vâng. Thưa tiểu thư." Mã Duyệt đi ra ngoài mà trong lòng vẫn không hiểu gì. Cô chủ của cô ấy nghĩ gì, không phải một người bình thường có thể hiểu được.
Tần Tung Hoành bước vào một mình, mặc một bộ comple đơn giản nhưng thủ công không hề đơn giản tí nào, đeo một cặp kính Hermes, thời thượng mà lại thoải mái. Nhìn từ xa, cũng chỉ là một công tử nhà giàu mà thôi, không ai có thể nghĩ, một khuôn mặt vô hại, bề ngoài của một người đàn ông tao nhã lịch sự lại chính là"công tử trí" Tần Tung Hoành , chấn động cả đất Yến Kinh.
" Công việc lý tưởng nhất là một tháng có 7 ngày nghỉ. Mục Nguyệt, em thế này thật là vất vả." Tần Tung Hoành tháo kính xuống, lộ ra cặp mắt ấm áp nồng nàn, trìu mến nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
" Có quá nhiều việc để làm. Không nghỉ ngơi được." Văn Nhân Mục Nguyệt không đứng dậy đón. Chỉ vào cái salon ở đối diện, ý bảo hắn ngồi vào đó.
Hắn không ngồi vào cái ghế salon gần cửa, mà kéo cái ghế ở đối diện Văn Nhân Mục Nguyệt ra và ngồi xuống. Đó là nơi giành cho cấp dưới lâu lâu vào báo cáo công việc .
Chỉ từ hành động của hắn là có thể nhìn ra được, đây là một người không bình thường, không thích bị người khác khống chế.
Hai cánh tay của Tần Tung Hoành đặt lên trên bàn làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt, mười ngón tay đan chéo lại với nhau. Khi nói chuyện với người khác, ánh mắt hắn lúc nào cũng rất chăm chú nhìn vào đối phương. Điều đó làm cho người ta thấy là mình được tôn trọng, lại không làm cho người ta thấy sự công kích hèn mọn cùng cảm giác bỉ ổi hạ lưu ɖâʍ tà.
" Lao động chân tay thuộc tầng lớp thấp nhất, lao động trí óc là thược tầng lớp trung bình, kẻ trên cùng bao giờ cũng là kẻ sai khiến người khác. Gia tộc Văn Nhân đời nào cũng có tài năng xuất chúng, có thể phần nào ghánh vác lỗi lo của gia tộc." Tần Tung Hoành nói.
Văn Nhân Mục Nguyệt với ánh mắt và giọng nói lạnh lùng: " Tần đại thiếu gia, tôi quá ngu ngốc sao?"
Tần Tung Hoành không hề bị hù dọa bởi thái độ cự tuyệt từ bên ngoài hànng ngàn dặm của Văn Nhân Mục Nguyệt, thái độ của hắn vẫn rất ôn hòa, trên mặt vẫn cười rất tự tin, nói: " Mục Nguyệt, em biết mà, anh không có ý thế. Chỉ là anh thương em cực khổ quá mà thôi. Anh không hy vọng em sẽ trở thành một người phụ nữ quá mạnh mẽ, nếu có thể lựa chọn, anh sẽ hy vọng em chỉ là một cô gái để cho người khác nâng niu chiều chuộng mà thôi."
" Cảm ơn anh. Tôi vẫn là tôi. Không vì ai mà thay đổi điều gì. Cũng không thể thay đổi được." Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh nhạt nói. " Đại thiếu gia đến đây với mục đích là …? "
Tần Tung Hoành biết người phụ nữ này muốn lảng tránh sang chuyện khác, nhưng hắn không hề tỏ ra vội vàng. Hắn cười nói: " Tiểu Chiếu không nói với em sao? Vài ngày nữa là đến ngày mừng thọ 80 tuổi của ông, anh muốn mời em đến tham gia yến tiệc. Em cũng biết đấy, trong đám trẻ bây giờ, ông chỉ khen ngợi em thôi. Nếu em có thể đến, chắc chắn là ông sẽ rất vui."