Tiền tài, cái mà ta muốn.
Mỹ nữ, cũng là cái mà ta muốn.
Nhưng, đem hai cái này cùng với tính mạng đặt vào với nhau, thế thì, trong thâm tâm Tần Lạc tất yếu sẽ nghiêng về phía cái thứ hai hơn.
An toàn là trên hết !
Nghe được lời từ chối của Tần Lạc, Văn Nhân Mục Nguyệt không hể tỏ ra tực giận, cô dùng đôi bàn tay ngọc ngà trắng nõn không một chút tì vết của mình nhấc cốc nước tranh lên, nhẹ nhàng nhấp một miếng, rồi ngẩng đầu lên nói: " Tôi đã ra điều kiện của mình, bây giờ, đến lượt anh ra điều kiện cho mình rồi. Anh dám nhận, thì tôi cũng dám cho."
Mỗi một tư thế của cô ấy đều gần như là hoàn mỹ, mỗi một động tác đều thu hút anh mắt của người khác.
Nói thực, nếu không phải người phụ nữ này quá thông minh, quá giàu có, quá mạnh mẽ, quá kiêu ngạo, thì cô ấy sẽ là một người làm cho người khác phải mê muội.
Nhưng, trong tình yêu liệu có thể có " nếu " không?
Tần Lạc cười tủm tìm nhìn cô ấy, nói: " Nếu tôi nói là muốn cô thì sao đây ?"
" Chỉ cần làm cho tôi yêu được anh. Nam hoan nữ ái, đấy là chuyện thường tình." Văn Nhân Mục Nguyệt nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
Tần Lạc sững người, không ngờ người phụ nữ này lại đưa ra một đáp án tuyệt diệu như vậy.
Hơn nữa, còn dám biến chuyện đó thành một điều kiện nói ra ngay trược mặt ____ cũng không xấu hổ.
" Tôi không có đủ tự tin để làm cho cô yêu tôi." Tần Lạc cười khổ.
" Tại sao lại không thử xem sao chứ? Theo tôi biết, thì anh không phải là người thiếu tự tin."
Vẫn còn một câu nói nữa cô ấy vẫn chưa nói. Người đàn ông này, có những lúc tự cao đến mức làm cho người khác không thể chấp nhận được.
" Thử? Cô xem như đây như là nơi mua sắm vậy à? Còn có thể mua đồ dùng thử? Tôi còn nhiều việc khác để làm, không có thời gian làm việc này." Tần Lạc nói.
" Nói như vậy, anh có thể đưa ra điều kiện của mình. Điều anh muốn làm, cũng có thể bao gồm trong những điều kiện này." Văn Nhân Mục Nguyệt từ trên ghế đứng dậy, đi đến ngồi bên chiếc ghế salon đối diện Tần Lạc.
Thân hình yểu điệu, hương thầm man mác.
Tần Lạc dùng lực hít hà một hơi, không thể không thừa nhận, hắn thích mùi hương này.
Tần Lạc nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Văn Nhân Mục Nguyệt gần trong gang tấc, thưởng thức sắc đẹp của cô ấy với khoảng cách gần như thế này, cái cảm giác mạnh mẽ của thị giác làm cho người ta hoa mắt chóng mặt.
Cô ấy không khóc không cười cũng không cau mày, nhưng, vẫn có thể làm cho người khác say mê.
Dương như để cho người khác thấy rằng, cô ấy chính là như vậy. Cô ấy thực sự là đẹp như vậy đấy.
Tần Lạc lắc đầu cười cười nói: " Cô vẫn không hiểu."
" Anh muốn nói gì? Lần trước, anh làm bộ như không quen tôi, tôi đã phối hợp với anh rất ăn ý. Lần này, tuy anh đồng ý nói ra thân phận của tôi, thế thì, hãy chứng minh rằng anh cũng hy vọng mọi người sẽ nói chuyện với nhau một cách cởi mở." Văn Nhân Mục Nguyệt lấy một quả táo trong đĩa hoa quả, đùa nghịch nó trong lòng bàn tay.
" Thích ăn táo à?" Tần Lạc nhìn vào hành động của cô ấy, hỏi.
" Cũng thích." Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu. Táo là loại hoa quả mà cô ấy ưa thích, vị giòn, lại có một nguồn vitamin C phong phú. Đối với phụ nữ mà nói, đó là vật làm trắng tự nhiên không thể thiếu.
Tần Lạc đón hoa quả trong tay cô ấy, rồi lấy con dao gọt ở dìa của đĩa hoa quả, gọt vỏ một cách thuần thục.
" Cô không hiểu tình yêu." Tần Lạc nói. " Nếu tôi yêu cô, thì cho dù phía trước mặt là núi đao biển lửa hay diêm la địa ngục, tôi vẫn sẽ cầm tay cô, cùng cô vượt qua. Nếu mà yêu rồi, tất cả đều không thành vấn đề. Còn cần gì phải nói chuyện giao dịch nữa?"
" Nhưng, hiện giờ tôi không yêu cô. Hoặc có thể nói, tôi vẫn chưa yêu cô. Nếu thế thì, tôi phải bắt đầu suy nghĩ về một số thứ có tính thực tế mới được. Tôi sẽ suy nghĩ về độ an toàn tính mạng của mình. Tôi sẽ thấy được đối thủ của tôi mạnh nhường nào, tôi sẽ thấy là việc như thế này chẳng hề thú vị chút nào ___ có nhiều sự ràng buộc của điều kiện bên ngoài như vậy, thế thì, tự khắc tôi sẽ chọn bỏ cuộc. Không tham vào gia cuộc thỏa thuận này."
Tần Lạc là một cao thủ gọt vỏ táo, những ngón tay mảnh dẻ nhưng mạnh mẽ cũng từ từ xoay tròn theo lưỡi dao sáng bóng đang di chuyển trên tay hắn, một sợi vỏ dài hiện ra trong lòng bàn tay hắn nhìn như là những cánh hoa được nối liền vào nhau vậy.
Một tay mơ chưa từng trải qua chuyện tình ái này, đang nói chuyện tình yêu với một người tay mơ hơn thế nữa .
" Không suy nghĩ thêm một chút về sự nghiệp của anh sao? Anh nên biết rằng, nếu tôi mà đồng ý giúp anh, thì anh sẽ sớm hoàn thành những gì anh đang theo đuổi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói đầy vẻ hấp dẫn.
" Nếu có người đồng ý nỗ lực cùng với tôi, thì tất nhiên tôi sẽ rất hoan nghênh. Nhưng, nếu đem tình yêu ra để thỏa thuận, thì tôi cảm thấy đó là một sự xúc phạm trong lĩnh vực tình yêu và sự nghiệp trung y của tôi. Tôi không gấp, tôi cũng có đủ thời gian. Một sự việc đầy ý nghĩa như vậy, nếu được hoàn thành dưới sự nỗ lực của mình, thì cuộc đời tôi sẽ trở nên đầy ý nghĩa." Tần Lạc cười nói.
Không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt lại gật đầu tỏ ra tán thành, cô không muốn can thiệp vào sự nghiệp của Tần Lạc, cũng là không muốn cướp đi nghề nghiệp mà anh ta phấn đấu hết mình mới có được.
Có lẽ làm như vậy có phần ích kỷ, có lẽ phải mất thêm nhiều năm nữa mới có thể đem trung y hướng ra toàn thế giới___ Nhưng, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của phụ nữ.
" Vậy thì, trên danh nghĩa một người phụ nữ, tôi không có chút gì cuốn hút anh sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi với vẻ mặt chăm chú.
Không có ánh mắt né tránh, không có vẻ mặt ngượng ngùng, chỉ có một chút tò mò nho nhỏ.
Một người con gái cao ngạo như vậy, nghĩ gì nói đấy. Không cần thiết phải che dấu điều gì.
Giống như là khi hỏi "Anh có thấy cái áo này của em đẹp không?" vậy. Cũng là một câu hỏi, không mang theo một chút tình cảm nào hết.
Có lẽ là có một chút ít, nhưng, thực sự là quá ít. Không đủ để nói đến.
Tần Lạc chăm chú nhìn cô ấy, lắc lắc đầu, nói: " Nói thực, tôi phải nói thẳng với cô một điều, cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy."
" Nếu là như vậy, thì sự lựa chọn của anh làm cho người ta phải ngạc nhiên rồi." Văn Nhân Mục Nguyệt cười khẽ.
" Cũng có rất nhiều người con gái ở bên cạnh tôi, có thể là họ không đẹp bằng cô. Nhưng, họ đều sống sờ sờ bên cạnh tôi. Họ là những người có da có thịt, có tính khí và cá tính riêng của mình."
" Tôi có thể sờ vào họ. Hoặc có thể nói, tôi có thể sống thoải mái tự nhiên bên cạnh họ. Cô không giống. Khuyết điểm lớn nhất của cô chính là cô quá xuất sắc. Đúng rồi, chính là cô quá xuất sắc."
" Một vẻ đẹp quá ư là hoàn hảo, có trong tay một gia sản vô tận không bao giờ dùng hết, còn nữa, nói thật là trí tuệ của cô, tôi có chút sợ hãi. Mỗi lần gặp cô, tôi đều có cảm giác như bị dò xét vậy. Trước mặt cô, tôi không có bất kỳ ** ."
Tần Lạc đưa cho Văn Nhân Mục Nguyệt một quả táo đã được gọt xong, sau đó dùng giấy lau sạch những vết bẩn trên lưỡi dao, rồi cười nói: " Tôi đang nghĩ, cho dù tôi không đi từ hôn. Chúng ta kết hôn dưới sự sắp xếp của mấy ông già. Tôi cũng sẽ không bao giờ cảm thấy hạnh phúc cả. Bởi vì, kể cả khi tôi ôm cô, thì cũng giống như là đang ôm một hình người có trí tuệ vô cùng to lớn vậy. Cái cảm giác đó, cô có hiểu không?"
" Đây cũng là lý do anh rõ ràng nhìn thấy ảnh của tôi ở phòng khách, nhưng vẫn kiên quyết từ hôn sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ mỉm cười.
Tần Lạc vô cùng kinh ngạc, nói: " Đến cái này mà cô cũng đoán ra được sao?"
" Nếu không, sao anh biết được thân phận của tôi? Ảnh được treo trong phòng khách, anh ngồi ở đó, làm gì có chuyện không nhìn thấy?"
Tần Lạc thở dài một tiếng, nói: " Đây chính là nguyên nhân mà tôi không dám thích cô. Cô thực sự quá đáng sợ."
" Tôi cũng không muốn." Văn Nhân Mục Nguyệt thở dài. " Nhưng, tôi không còn cách nào khác."
Từ khi còn rất nhỏ, cô ấy đã chịu đủ những ánh mắt xem thường cùng những lời nói cay nghiệt của những ông chú bà bác. Từ đó, cô ấy liền quyết định, nhất định phải trở nên đủ thông minh, đủ mạnh mẽ. Như thế, bất kể ai cũng không thể ăn hϊế͙p͙ mình được.
Cha của cô rất say mê nghệ thuật, em trai cô ấy thì không màng gì thế sự. Vì thế cô ấy không thể mong đợi người nào bảo vệ mình được, chỉ còn một cách là làm cho mình ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Khi người ta lúc nào cũng ở vị trí cao nhất, thì toàn thế giới đều phải ngước lên nhìn.
Nhưng, đến một ngày người ta không cẩn thận phạm phải sai lầm, thì tất cả mọi thứ trên thế gian này bất kể là công khai hay ngấm ngầm đều ồ ạt tấn công, đàn áp, làm cho người đó không thể thoát thân.
Cô ấy cũng muốn dừng lại một chút. Dành thời gian để nghỉ ngơi.
Nhưng, cô ấy không thể.
Ở trong một gia tộc như vậy, chỉ có thể hướng đến phía trước mà sống. Ngày đêm, không ngừng nghỉ.
Chỉ cần luôn chạy về phía trước không ngừng nghỉ, cô ấy mới không bị người khác kéo xuống từ cái nơi cao nhất đó, rồi ngã đến thịt nát xương tan.
" Vì vậy. Chúng ta không có cách nào thỏa thuận được cả." Tần Lạc cười nói. " Chúc cô may mắn."
Khi Tần Lạc kéo của phòng ra, lại giống với lần trước, Mã Duyệt hết lòng vì công việc đã đứng đời ở ngoài cửa từ bao giờ. Như thế, khi chủ nhân muốn dặn dò điều gì, thì Mã Duyệt đều có thể chạy đến trong thời gian sớm nhất.
Tần Lạc cười với Mã Duyệt, còn Mã Duyệt mặt không một chút biểu cảm, chỉ gật đầu, sau đó kéo cửa đi vào.
" Tiểu thư, hắn ta đồng ý chưa vậy?" Mã Duyệt lên tiếng hỏi. Cô ấy vốn biết kế hoạch này của tiểu thư nhà cô ấy. Là một người mưu trí hàng đầu bên cạnh Văn Nhân Mục Nguyệt, bất luận là việc chung hay việc riêng, cô ấy đều thu thập đủ tin tức cho tiểu thư của cô ấy tham khảo, đồng thời còn đưa ra phán đoán riêng của mình.
" Anh ta từ chối." Văn Nhân Mục Nguyệt ngắm nghía quả táo nằm trong tay mình, tựa như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy.
" Không ngờ hắn ta lại từ chối ?" Mã Duyệt vô cùng kinh ngạc. Đầu óc người này có vấn đề sao?
Ngay cả khi tiểu thư không nói câu nào, với dung nhan của cô ấy, cũng đủ làm cho bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới phải rung động.
Hơn nữa, xung quanh tiểu thư lại có nhiều điều kiện kèm theo như vậy. Mã Duyệt cứ nghĩ mãi về những câu hỏi như vậy, trên thế giới này còn có ai có thể xứng đôi với tiểu thư được đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ có tên Tần Tung Hoành là có thể đảm nhiệm được trọng trách này.
Nhưng, tiểu thư lại không có ý gì với hắn. Hơn nữa, chỉ vì muốn từ chối hắn, còn phải tìm đến một người đàn ông khác giả danh chồng chưa cưới của cô ấy ___ chuyện trên thế gian này quả là kỳ diệu.
" Sao anh ta lại không thể từ chối?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi lại. " Đến những việc như từ hôn anh ta còn có thể làm được. Từ chối thêm một lần nữa, thì có sao đâu?"
" Lẽ nào tiểu thư không bàn với hắn chuyện giao dịch sao? Những điều kiện mà chúng ta đưa ra đủ để mê hoặc tất cả mọi người." Mã Duyệt nói.
" Anh ta thiếu cái gì chứ? Tiền? anh ta hoàn toàn có thể tự kiếm ra. Đàn bà ư? Lâm Hoán Khê? Vương Cửu Cửu? Lệ Khuynh Thành? Còn cái cô người mẫu Đài Loan ____
Nói đến đây, Văn Nhân Mục Nguyệt đột nhiên trở nên mất hết tâm trí. " So với bọn họ, tôi thực sự có phần nào vô cảm. Một người máy với trí óc siêu phàm, Mã Duyệt, cô thấy câu nói này thế nào?
Mã Duyệt lặng người, nhưng ngay sau đó lập tức hiểu được đây là lời miêu tả của Tần Lạc về tiểu thư.
Mã Duyệt tái xanh mặt, quay người đi tìm Tần Lạc tính sổ.
" Mã Duyệt. Thôi bỏ đi." Văn Nhân Mục Nguyệt quát lên. " Ta thấy rằng, lời ví von của anh ta rất hình tượng."
" Tiểu thư, đó là hắn chưa bao giờ tiếp xúc mới tiểu thư nên nghĩ vậy." Mã Duyệt an ủi nói.
" Tiếp xúc rồi, thì không lẽ cái ấn tượng này sẽ được thay đổi hay sao? Ta vẫn là một người máy, không khóc không cười không giận dỗi không mè nheo ____ thậm chí, không cảm nhận được nhiệt độ cơ thể."
Mã Duyệt thấy tiểu thư tâm tình không được tốt, liền nói: " Tiểu thư, thế chúng ta phải ứng phó với Tần Tung Hoành thế nào đây?"
" Rồi sẽ có cách cả thôi." Văn Nhân Mục Nguyệt lại điềm tĩnh trở lại.
Suy nghĩ một lát, cô ấy vẫn không chịu được liền giơ quả táo được gọt sạch trong tay mình lên, nói với Mã Duyệt: " Anh ta cho ta đấy. Trình độ gọt táo của anh ta không tồi phải không?"
Nhẹ nhàng cắn một miếng, hương vị trái cây ngọt mát thấm vào tận tim.
Mã Duyệt đứng đó miệng há hốc mắt trợn ngược. Từ khi nào tiểu thư bằng lòng ăn táo do một người đàn ông gọt vỏ chứ ?