Archimedes đã nói: "Hãy cho tôi một đòn bẩy và một điểm tựa tôi, tôi có thể bẩy tung trái đất lên".
Không biết Lâm Hoán Khê không nghe thấy hay cố ý tảng lờ. Tần Lạc hô một lúc lâu nàng mới từ từ đỗ xe ven đường.
Lúc này Tần Lạc đã chạy theo sau chiếc BMW của Lâm Hoán Khê một quãng đường.
Chạy tới nơi Tần Lạc thở hồng hộc, hắn mở cửa xe ngồi vào trong nói: "Tôi gọi to thế. Tại sao chị không nghe thấy?"
"Có chuyện gì vậy?" Lâm Hoán Khê hỏi. Vẫn khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm. Nếu không vì nàng xinh đẹp, ai nhìn thấy gương mặt đó đều muốn quay mặt đi.
Hắn thầm nghĩ tại sao tối hôm đó tôi giãy giụa mạnh thế không phải chị không nghe thấy?
"Không có gì. Bây giờ chị đi đâu?" Tần Lạc cười hỏi.
"Về nhà" Lâm Hoán Khê nói.
"Thật khéo. Tôi cũng muốn về nhà chị. Chúng ta về cùng nhau thôi".
Lâm Hoán Khê nhìn hắn rồi nàng khởi động xe chạy về biệt thự Lâm gia.
"À này, lúc nãy Vương Tử Hào tới tìm tôi" Tần Lạc nói.
Lâm Hoán Khê giật mình. Nàng biết Vương Tử Hào thích nàng. Một người đàn ông tự dưng cư xử ân cần với một người phụ nữ, chắc chắn anh ta có mục đích. Nếu không đàn ông vốn là sinh vật lười nhác sẽ không bao giờ trở nên chịu khó như vậy.
Thực tế nàng đã quen với việc người khác theo đuổi mình. Nàng cũng chỉ coi Vương Tử Hào như những người đàn ông đã bị nàng cự tuyệt, nàng không thực sự để tâm tới anh ta.
Nàng chỉ hy vọng Vương Tử Hào không nói gì quá kích động.
Tần Lạc nghiêng người quan sát gương mặt xinh đẹp của Lâm Hoán Khê đang chăm chú lái xe. Một cô gái hai mươi bảy tuổi, bình thường hắn không thấy nàng xử dụng đồ mỹ phẩm nhưng da tay nàng vẫn mềm mại, nhẵn bóng.
"Anh ta dùng Tây y khiêu chiến với Trung y của tôi để xem ai mới là đệ nhất giảng viên ở trường. Tôi đã từ chối" Tần Lạc ngả đầu dựa vào ghế nói: "Tranh giành cái hư danh đó để làm gì?"
"Chả có liên quan gì tới tôi" Lâm Hoán Khê nói.
"Tôi lo lắng vì hai người là bạn"
"Tôi không quen anh ta".
"Ồ. Vậu tốt rồi" Tần Lạc gật đầu nói. "À, gần đây Quản Tự có liên lạc với chị không?"
Tần Lạc vốn định nói cho Lâm Hoán Khê nghe hắn đã gặp Quản Tự ở Danh Viên. Hơn nữa hai người lại xảy ra xung đột. Nhưng hắn cảm thấy nếu làm thế sẽ làm khó Lâm Hoán Khê nên hắn không nói nữa.
"Tôi không quen anh ta" Lâm Hoán Khê lạnh lùng nói.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lâm Hoán Khê, Tần Lạc cũng in lặng không nói tiếp nữa.
Hắn vốn chỉ muốn nói ra để dò xét xem thái độ của Lâm Hoán Khê với Quản Tự như thế nào.
Mặc dù hắn không muốn nhắc tới tên người này nhưng có một số chuyện không phải cứ trốn tránh là giải quyết được.
Chỉ khi hắn hiểu rõ thái độ của Lâm Hoán Khê với Quản Tự hắn mới nghĩ ra phương pháp phù hợp chữa chứng phong bế tình cảm của nàng.
Tần Lạc lại không biết rằng chứng phong bế tình cảm của Lâm Hoán Khê không liên quan gì tới Quản Tự mà do chính bản thân hắn gây ra.
Hắn học Trung Y cứu người, dù ai mắc bệnh gì hắn cũng chữa dễ như trở bàn tay. Thế nhưng đối với phụ nữ, bất kỳ phụ nữ nào cũng bắt hắn dễ như trở bàn tay.
Không biết cách theo đuổi người khác, không biết cách từ chối hắn chỉ còn biết làm một người đào hoa.
Khi Tần Lạc và Lâm Hoán Khê quay trở về biệt thự Lâm gia, Lâm Thanh Nguyên đang ngồi ở phòng khách đọc báo.
Nhìn thấy hai người cùng đi vào trong, Lâm Thanh Nguyên nhíu mày lại rồi sắc mặt trở lại bình thường, ông cười ha hả nói: "Cả hai đã về. Đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn, ông sẽ hâm lại mấy món cho các cháu".
"Chúng cháu ăn rồi" Tần Lạc cười đáp. Hắn biết Lâm Hoán Khê sẽ không trả lời, tâm tình của bà cô này không tốt, ngay cả câu hỏi của ông mình nàng cũng không trả lời. Nói chuyện với những người như nàng thà nói với đầu gối mình còn hơn.
"Ừ. Tần Lạc tới ngồi đi cháu, ông cho cháu xem tin này" Lâm Thanh Nguyên vỗ xuống ghế nói với Tần Lạc.
Tần Lạc hoài nghi ngồi xuống, hắn không biết Lâm Thanh Nguyên định nói cho hắn tin gì.
Lâm Thanh Nguyên đang cầm tờ báo Trung y Trung Quốc, ông chỉ vào trang nhất nói: "Cháu đọc trang này đi".
Tần Lạc nhìn theo ngón tay của Lâm Thanh Nguyên, lặng lẽ đọc trang báo.
Bài báo có tiêu đề: "Hoa kiều hồi hương bỏ ra một khoản tiền lớn mở đại Trung Quốc Danh y đường , muốn phát triển Trung y thành một ngành công nghiệp".
Sau đó bài báo viết một cách chi tiết giới thiệu về mục đích ban đầu của Trung Quốc Danh y đường và một ít tư liệu về các danh y. Trong đó có một số cái tên Tần Lạc nghe rất quen, chính là những người Tần Lạc đã nghe tham luận của họ.
"Sao thế ông? Có chuyện gì vậy?" Tần Lạc cầm tờ báo hỏi.
Có Hoa kiều hồi hương tự nguyện đầu tư vào Trung y chính là một việc tốt vì dù sao năng lực của một người cũng có hạn. Nếu như toàn bộ người Trung Quốc ở trên thế giới đều làm như vậy, Trung y sao thể suy sụp được chứ?
Hơn nữa người có tâm với Trung y không chỉ có một người. Tần Lạc đều hoan nghiêng những ai nguyện ý trở thành bạn đồng hành của hắn.
"Ông vẫn cảm thấy chuyện này có gì không ổn. Mở Trung Quốc Danh Y đường, tập trung tất cả các danh y lại một chỗ, coi như đây cũng là biện pháp hay. Thế nhưng biến Trung y thành một ngành công nghiệp dễ vậy sao? Rất nhiều người đã thất bại. Tại sao vẫn có người đầu tư tiền vào cái vòng luẩn quẩn đó chứ?" Lâm Thanh Nguyên nghi ngờ nói.
Thật ra Lâm Thanh Nguyên không quá quan tâm tới chuyện này, nhưng Tần Lạc đã nói hắn đang cố gắng đề nghị chính phủ cho phép thành lập một hiệp hội Trung y mang tính chất toàn thế giới.
Vì thế bây giờ nhìn thấy tin tức về Trung Quốc Danh Y đường, ông mới đặc biệt chú ý. Bởi vì xét về bản chất mục đích của bọn họ giống nhau.
Thế nhưng mục tiêu chính của Trung Quốc Danh Y đường là kiếm tiền, đặt lợi ích làm đầu. Hiệp hội Trung y của Tần Lạc lấy công làm chính, không vụ lợi, chủ trương phát triển Trung y, trợ giúp người hành nghề Trung y.
Đương nhiên kế hoạch của Tần Lạc cũng có yếu tố lợi nhuận, bởi vì không có tài chính để duy trì sự phát triển, dù có xây dựng thành công một hiệp hội thì nó cũng nhanh chóng sụp đổ. Nếu như hiệp hội Trung y toàn thế giới được thành lập. Giá trị sáng tạo và ảnh hưởng của nó sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
"Ha, ha. Trên thế giới này vẫn còn những người ngu ngốc mang ảo tưởng như cháu" Tần Lạc cười an ủi chính mình.
Mặc dù bài báo có điểm qua một số thông tin sơ lược về nhà đầu tư nhưng hắn không quen biết cái tên "Đan Hành Thư". Nếu như bọn họ dùng cái tên "Quản Tự" thì chắc chắn Tần Lạc sẽ hoài nghi.
Tần Lạc cực kỳ cảnh giác với Quản Tự. Bất kỳ chuyện gì có liên quan tới Quản Tự hắn đều để ý.
Nếu như bảo Quản Tự lập Danh Y đường để cứu vớt Trung y, Tần Lạc sẽ không tin. Một con chó đột nhiên nói nó không muốn ăn thịt nữa, nó muốn ăn rau. Bạn có tin không?
"Ôi, chỉ hy vọng ông quá đa tâm. Trung y của chúng ta sẽ không gượng dậy nổi nếu cứ bị đẩy qua đẩy lại. Nếu muốn làm ăn đến nơi đến chốn thì phải bước từng bước một thì mới có cơ hội phát triển được" Lâm Thanh Nguyên xúc động nói.
Tần Lạc đang định trả lời thì chuông điện thoại di động trong túi áo hắn vang lên.
Hắn móc điện thoại ra, vội vàng ngắt cuộc gọi khi thấy hiện lên số của Lệ Khuynh Thành.
"Cháu phải nghe điện thoại" Tần Lạc áy náy nói. Hắn cố tình bịt loa điện thoại, nhưng làm như vậy không phải cố tình che giấu sao?
Quả nhiên hắn vừa mở máy, đã vang lên âm thanh õng ẹo của Lệ Khuynh Thành: "Tiểu đệ, chị nhớ em muốn chết. Em có nhớ chị không?"
Sợ cái gì, cái đó sẽ tới.
Lâm Thanh Nguyên ngồi ở bên cạnh trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Tần Lạc.
Tần Lạc cười xấu hổ, vừa đi ra cửa vừa nói: "Chị à, chúng ta nói chuyện bình thường được không?"
"Cậu không thích người khác không bình thường à? Tối đó cậu nhìn lén chị, lúc đó cậu có bất bình thường không?"
"…" Quả nhiên phụ nữ luôn ghi nhớ cừu hận.
"Cậu là người không có lương tâm. Người ta bây giờ là người của cậu. Cậu định chạy làng hả?" Lệ Khuynh Thành có thể tưởng tượng ra tâm trạng bây giờ của hắn nên nàng càng trêu cợt hắn.
"Chị Lệ, cô Lệ, bà Lệ, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi. Yêu cầu gì tôi cũng đồng ý" Tần Lạc chỉ còn nước khóc nữa thôi.
Chính hắn vãn còn là xử nam. Nàng đã trở thành người của hắn khi nào vậy?
Không lẽ chỉ nhìn lén vài lần, cách xa mấy mét mà cũng chiếm đoạt "đời con gái" của nàng?
"Kỳ thật cũng không có chuyện gì. Thế nhưng…" Giọng nói Lệ Khuynh Thành đột nhiên trở nên nghiêm túc lạ thường: "Cậu lập tức tới đây gặp tôi. Tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần thương lượng với cậu. Tôi sẽ giới thiệu cho cậu làm quen với một mỹ nữ".
"Gặp mặt ở đâu?" Tần Lạc hỏi.
"Cậu cứ tới thẳng nhà tôi. Cậu còn nhớ không vậy?"
"Biết" Tần Lạc buồn bã trả lời.
"Tốt. Gặp lại cậu sau nửa giờ nữa. Chụt".
""
Sau khi ngắt máy, Tần Lạc đi vào nhà nói với Lâm Thanh Nguyên: "Lâm gia gia, cháu có chuyện cần ra ngoài".
Lâm Thanh Nguyên nhìn Lâm Hoán Khê đang ngồi đọc tạp chí ở salong cười nói: "Cứ đi đi. Nhớ tối về ăn cơm nhé".
"Dạ" Tần Lạc đồng ý.
Đợi Tần Lạc đi khuất, Lâm Thanh Nguyên tới ngồi cạnh Lâm Hoán Khê, ông thởdài nói: "Hoán Khê à, ông chuẩn bị xuống phía nam hai ngày, gặp gia đình Tần Lạc. Cháu có ý kiến gì không?"
"Không có ý kiến gì" Lâm Hoán Khê nói mà không có cảm xúc gì.
Nghe Lâm Hoán Khê trả lời, Lâm Thanh Nguyên hớn hở trong lòng, ông khoa chân múa tay nói: "Kỳ thật ông có ý định mời Tần lão đầu tới Yến Kinh chơi vài ngày. Nhưng chuyện này chúng ta chỉ là bên nhà gái, sao có thể mở miệng nói được? Nhưng ông sợ ông ấy không quen với cuộc sống phương bắc nên lại thôi. Ông nghĩ thế này ông sẽ tới Tần gia, đem chuyện của hai cháu nói với bọn họ. Sau đó hai nhà bàn bạc chọn ngày hoàng đạo tác thành hai cháu".
"Hoán Khê, cháu cũng đã lớn tuổi, còn kén chọn làm gì nữa? Cháu là con gái, luận về tuổi của cháu cũng đã tới lúc lập gia đình. Tần Lạc là một chàng trai tốt. Ông đã chứng kiến nó lớn lên. Ông thấy nó là người có đạo đức, y thuật cao mình. Cháu sẽ không phải hối hận khi đi theo nó".
Lâm Hoán Khê nhìn thấy rõ ràng ông mình đang nó gì đó nhưng nàng lại không nghe rõ ông đang nói gì.
Tần Lạc? Chúng ta có khả năng tác hợp với nhau không?
Khi em gặp được anh em đã già rồi!
Tần Lạc tại sao em không gặp anh trong giây phút đẹp nhất của cuộc đời?