Xuân về hoa nở, trăm hoa khoe sắc trong vũ trụ, tràn đầy sức sống nhưng bên trong đó lại ẩn giấu sự nguy hiểm với một số người.
Bột phấn hoa phát tán trong không khí, khi hô hấp con người dễ dàng hít thở vào trong, đối với những người quá mẫn cảm với bột phấn hoa sẽ sinh ra phản ứng đây chính là chứng dị ứng phấn hoa.
Đại khái chứng dị ứng phấn hoa chủ yếu ở mấy vị trí: Mũi rất ngứa, đột nhiên hắt xì hơi liên tục, nước mũi chảy nhiều, ngạt mũi. Đây chính là "viêm mũi do phấn hoa". Cổ họng ngứa, ho khan, khó thở, đờm trắng dạng bọt biển, hơi thở khò khè. Đây chính là "hen suyễn do phấn hoa". Hai mắt ngứa, mí mắt sưng, mưng mủ, hoặc chảy nước mắt. Đây chính là "viêm kết mô do phấn hoa".
Nhưng bây giờ Yến Kinh đang vào đông. Tại sao lại có chứng bệnh này?
Vốn dĩ khi còn bé Hanmer đã có tiền sử mắc chứng dị ứng phấn hoa, nhưng anh ta không cho người ngoài biết. Bản thân anh ta cũng là thầy thuốc, bình thường anh ta khá chú trọng chăm sóc sức khỏe, rất ít khi tiếp xúc với phấn hoa.
Nhưng hôm nay anh ta cảm thấy rất thích món điểm tâm trộn bột hoa đào. Trong lúc chưa ai nói gì anh ta đã ăn liền một lúc mấy cái. Trong bột mì có trộn một lượng lớn phấn hoa đã làm cho anh ta phát bệnh.
Một khi Tần Lạc đã dựa vào hơi thở khò khè, đờm trong khoang miệng chẩn đoán chứng bệnh của anh ta, vấn đề còn lại chỉ là phương pháp điều trị.
Trong phòng ăn không có các loại thuốc kháng dị ứng. Hanmer đột nhiên phát bệnh, chuyển tới bệnh viên sẽ mất rất nhiều thời gian. Nghiêm trọng hơn Tần Lạc không mang theo ngân châm.
Như vậy chỉ có một biện pháp: Chỉ áp.
Phương pháp Chỉ áp chính là phương pháp đè lên kinh lạc dọc theo chỉ tay. Đây là phương pháp điều trị của Trung y. Nếu phương pháp này được thực hiện chính xác sẽ cực kỳ hiệu quả.
Về phương diện chăm sóc, bảo vệ sức khỏe phương pháp chỉ áp càng độc đáo.
Trong ánh mắt quan sát của đám người vây quanh, Tần Lạc đi ra sau Hanmer, sau đó hắn dùng hai bàn tay cố sức chà sát vào lưng anh ta cho tới khi hai bàn tay nóng lên. Tần Lạc bắt đầu ấn vào Ấn đường anh ta, huyệt Thần Đình*, Toàn Trúc, Ngư Yêu, Ti Trúc Không, Thái Dương, Dương Bạch.
Từ nhỏ Tần Lạc đã được thực hành trên cơ thể người, việc nhận ra vị trí huyệt đạo của Tần Lạc cực kỳ chính xác. Kết hợp với liệu pháp thần kỳ gia truyền của Tần gia "đè chỉ áp", hiệu quả vô cùng.
Năm phút trước, Hanmer vẫn còn thở khò khè như trâu, không nói được bây giờ chứng bệnh đã dần tan biến.
Mọi người không ngớt khen ngợi, cò người còn sít xoa nói kỳ diệu.
Tần Lạc chỉ cười, hắn tiếp tục xoa bóp năm phút nữa, vẻ đau đớn trên mặt Hanmer đã hoàn toàn biến mất, sắc đỏ trên mặt cũng đã biến mất bây giờ anh ta trở lại như bình thường.
Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Tần Lạc rất kỳ lạ. Các thành viên phái đoàn Mỹ không ngờ, không cần châm cứu, không cần uống thuốc, chỉ cần dùng hai ngón tay xoa bóp một hồi đã có thể trị được chứng cấp cứu này. Thật sự thần kỳ.
"Chúa ơi. Chúa ơi. Tần magic, tôi thực sự có một bữa cơm no đủ" Tiến sĩ jake kinh ngạc nói. Ông không thể dùng chính xác từ Trung Quốc nên dùng từ "có một bữa cơm no đủ".
Tần Lạc cười gật đầu. Hắn ngừng xoa bóp, đi tới trước mặt Hanmer hỏi: "Anh thấy thế nào?"
Hanmer lúng túng nói một câu tiếng Anh, đáng tiếc Tần Lạc không hiểu gì.
"Tần magic, cậu ấy nói cậu ấy cảm thấy rất khỏe. Cậu ấy rất hối hận khi đã đánh cuộc với giáo sư" Tiến sĩ Jake tiến tới ôm vai Tần Lạc cười ha hả nói.
"Không ai thực sự thích đánh cuộc như vậy. Chỉ là do tôi không muốn để cái gì mình yêu quý bị sỉ nhục mà không làm gì cả". Tần Lạc nhìn Hanmer nói.
Tiến sĩ Jake dịch lại lời Tần Lạc cho Hanmer nghe. Hanmer nghe xong anh ta đứng dậy, cúi dạp đầu thi lễ với Tần Lạc.
"Cậu ấy nói cậu ấy rất tự kiêu, không biết Trung y kỳ diệu như vậy. Sau này cậu ấy chắc chắn sẽ tận tâm học hỏi Trung y. Cậu ấy xin giáo sư tha thứ. Hơn nữa cậu ấy xin giáo sư hủy bỏ việc đánh cuộc giữa hai người" Tiến sĩ Jake nhìn Tần Lạc cười nói.
"Tôi sẽ không hủy bỏ việc đánh cuộc" Tần Lạc nói.
Tiến sĩ Jake ngạc nhiên, đáng lẽ lúc này Tần Lạc phải nói "không thành vấn đề".
Chẳng lẽ người này không phải là người Trung Quốc sao? Suy nghĩ của anh ta không giống người Trung Quốc chút nào.
Người Trung Quốc xử lý công việc rất khéo léo, trơn tuột như cá trạch. Anh ta lại thể hiện sự ngang bướng, mạnh mẽ tấn công, ăn nói ngang ngược như "cua".
"Tần Lạc" Lệ Vĩnh Cương không biết việc đánh cuộc lúc trước giữa Tần Lạc và Hanmer, ông chỉ có ý nhắc nhở hắn hãy nghĩ tới thể diện của khách quý.
Quách Hoài Nhân cười nhạt. Gã thanh niên này quá cuồng vọng, không biết điểm dừng.
Sau này hắn chắc chắn sẽ ăn quả đắng.
"Tôi không có thói quen hủy bỏ đánh cuộc" Tần Lạc nói.
Sau khi Hanmer nghe tiến sĩ Jake phiên dịch lại, anh ta nói một thôi một hồi bằng tiếng Anh.
Tần Lạc lại nhớ tới Vương Cửu Cửu, có nàng ở đây nàng sẽ dịch giúp hắn ngay.
"Anh ta nói, anh ta có thể hiểu được thái độ của cậu. Anh ta một lần nữa xin lỗi về thái độ vô lễ của mình. Anh ta nhận thua, sẽ bồi thường cho cậu theo như đánh cuộc" Lâm Hoán Khê đột nhiên thì thào vào tai Tần Lạc.
Tần Lạc vui mừng quay đầu lại nhìn Lâm Hoán Khê nhưng hắn thấy sắc mặt nàng vẫn không có gì thay đổi.
Nàng chủ động phiên dịch cho hắn chứng tỏ nàng đã có chuyển biến rất lớn.
Tần Lạc hiểu cánh cửa lòng nàng không hoàn toàn bị khép lại. Hắn vẫn còn cơ hội chữa trị cho nàng.
"Chị hãy nói với anh ta, không phải tôi tham tiền không hủy bỏ đánh cược. Là người đàn ông phải có trách nhiệm với lời nói của mình. Tôi có thể không nhận tiền đánh cuộc của anh ta, cũng không muốn anh ta phải vứt bỏ sự nghiệp nghiên cứu khoa học cao quý của mình. Tôi chỉ muốn trong vòng ba năm sẽ làm cho Trung y phổ biến ở nước Mỹ, thậm chí trên thế giới. Tôi không chỉ đánh cược với chính anh ta, tôi còn đánh cuộc với chính bản thân mình" Tần Lạc nhìn gương mặt xinh đẹp như bức họa của Lâm Hoán Khê, cảm nhận hương thơm tỏa ra từ thân thể nàng cười nói
Hanmer nghe xong, anh ta lộ vẻ xúc động rồi lại nói gì đó với Tần Lạc.
Những người vây xung quanh trợn tròn mắt kinh ngạc khi nghe Hanmer nói.
"Anh ta nói cái gì?" Tần Lạc hỏi. Lúc này Lâm Hoán Khê cũng đang tròn mắt ngạc nhiên, không phiên dịch lại cho hắn nghe nên hắn phải chủ động hỏi nàng.
"Anh ta nói anh ta hai người Trung Quốc. một người là Chu thủ tướng, người còn lại là cậu. Phẩm hạnh của hai người đã chinh phục anh ta" Lâm Hoán Khe nhìn vẻ mặt tai tái của Tần Lạc, thản nhiên dịch lại.
So sánh một thầy thuốc bình thường với Chu thủ tướng, xem ra Hanmer đã thực sự tin phục Tần Lạc.
"Cám ơn nói bằng tiếng Anh thế nào" Tần Lạc cười hỏi.
"THANKYOU!"
"Ồ, thì ra là vậy, câu này tôi cũng biết" Tần Lạc vỗ vai Hanmer nói: "Thank you".
Hanmer đã qua cơn nguy hiểm, mọi người cực kỳ vui sướng.
Lệ Vĩnh Cương lại nhìn Tần Lạc với con mắt rất khác, biểu hiện của ông càng lúc càng thân thiết hơn.
Bởi vì buôi chiều Tần Lạc không có giờ giảng nên khi tan tiệc hắn chuẩn bị quay về biệt thự Lâm gia.
"Tần Lạc" Vương Tử Hào vội chạy theo hắn.
"Có việc gì vậy?" Tần Lạc quay người nhìn anh ta hỏi. Người này lần trước đã khiêu chiến với hắn ở cửa phòng làm việc của Lâm Hoán Khê, nhưng hắn đã cự tuyệt. Không biết bay giờ anh ta đuổi theo để làm gì?
"Xem ra cậu quả nhiên rất lợi hại" Vương Tử Hào cười nói.
"Điểm này tự tôi cũng hiểu" Tần Lạc trả lời. Nói tiếng Anh, tôi không bằng anh, nhưng nếu so y thuật Trung y, tôi hoàn toàn không thua kém bất kỳ ai".
"Nhưng trận đấu của chúng ta vẫn chưa bắt đầu" Vương Tử Hào không chịu được vẻ ngạo mạn của Tần Lạc, anh ta nhìn Tần Lạc vẻ ác ý.
"Trận đấu nào?" Tần Lạc giả vờ không biết hỏi.
"Trung y đấu với Tây y. Tôi chắc chắn sẽ thắng cậu" Vương Tử Hào nói.
Tần Lạc bước lại một bước, hắn cẩn thận quan sát Vương Tử Hào từ trên xuống dưới.
Một lát sau hắn đột nhiên hỏi: "Tại sao tôi phải đấu với anh?"
"Chẳng lẽ cậu không muốn trong hai chúng ta ai mạnh hơn sao? Ai thắng người đó mới đệ nhất giáo sư của trường y khoa" Vương Tử Hào nói. Tần Lạc chăm chú nhìn anh ta làm anh ta mất tự nhiên.
"Xuất thân của tôi là thế gia Trung y, truyền nhân của Thái Ất thần châm, tôi lại nhận được sự khen ngợi của Vương Tu Thân, Cố Bách Hiền mấy vị bắc đẩu của Trung y, được đài báo chí liên tiếp đưa tin. Tôi thực sự nổi tiếng. hơn nữa mỗi ngày qua đi, danh tiếng của tôi lại càng lớn hơn".
"Nếu tôi đồng ý so tài với anh. Anh thắng tôi danh tiếng anh sẽ nổi như cồn, thua cũng không thiệt hại gì. Tôi thì khác, tôi thắng không quan trọng, anh không có danh tiếng gì cả, danh tiếng của tôi sẽ không tăng thêm. Tôi thua thì chỉ giúp anh tạo tiếng tăm mà thôi".
"Người khác không nghĩ tôi có ý đồ xấu với cậu như thế" Vương Tử Hào căm tức nhìn Tần Lạc, uất hận nói.
Hắn so sánh mình với loại người nào vậy?
"Là người nổi tiếng, tôi không thể không cảnh giác. Chúng ta lại không có oán cừu với nhau. Tôi không khiêu chiến, chọc giận anh. Anh hết lần này tới lần khác khiêu chiến với tôi không khỏi làm người ta phải suy nghĩ về mục đích của anh" Tần Lạc cười nói.
"Đấy là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử" Vương Tử Hào phẫn nộ quát.
Tần Lạc cười tít mắt nói: "Vô luận tôi là tiểu nhân hay quân tử tôi cũng không so tài với anh".
Nói xong hắn xoay người bước đi.
"Cậu sợ à?" Vương Tử Hào cười nhạt hỏi.
"Không phải tôi sợ. Khi nào anh có vị trí như tôi, tôi sẽ so tài với anh" Tần Lạc nói năng rất sắc bén. Làm người nổi tiếng nhất định phải cẩn thận. Nếu bất kỳ ai cũng tới khiêu chiến với hắn thì hắn làm gì còn thời gian ăn ngủ, lên mạng tán gẫu với em gái của mình nữa.
Trong giây lát Vương Tử Hào thấy vô cùng nóng mắt, suýt chút nữa anh ta đã tẩn nhau ba trăm hiệp với Tần Lạc.
Thái độ của hắn là gì vậy? Hắn cho mình không đủ tư cách so tài với hắn ư?
Nhìn theo bóng Tần Lạc xa dần, mắt Vương Tử Hào lộ vẻ hung ác.
Tần Lạc vừa mới đi ra tới cửa khách sạn đã thấy Lâm Hoán Khê lái chiếc BMW màu sâm banh của nàng ra khỏi bãi đỗ xe.
Tần Lạc vội chạy đuổi theo, hắn gọi to: "Chờ đã, chờ đã".
* - Huyệt ở chỗ các sợi lông mày (giống hình các gậy tre (trúc) dồn (gom) vào (toàn), vì vậy gọi là Toàn Trúc (Trung Y Cương Mục).
- Ngư yêu: chỗ lõm giữa lông mày.
- Ty Trúc = lông mày; Không = lỗ hổng. Huyệt ở chỗ lõm (không), ngoài đuôi lông mày (giống như sợi tơ = lông mày), vì vậy gọi là Ty Trúc Không (Trung Y Cương Mục).
- Phần trên = Dương ; Bạch = sáng. Huyệt có tác dụng làm cho sáng mắt, lại ở phần dương, vì vậy gọi là Dương Bạch (Trung Y Cương Mục).
Trước trán, trên đường thẳng qua chính giữa mắt, và phía trên lông mày cách 1 thốn.