Bắc Kinh Cố Sự

Chương 7

Chuyện Lam Vũ làm tôi phiền muộn, chuyện làm ăn càng khiến tôi đau đầu: Một lượng lớn xe nhập khẩu bị hỏng. Bởi liên quan công việc, tôi phải bán hết trước tết âm lịch, lỗ cũng phải bán.

Giữa trưa thứ sáu, tôi đang chuẩn bị ra ngoài, Lưu Chinh báo cho tôi Lam Vũ một tuần nay không đến công trường. Chia tay cách đây chưa đến hai tuần. Lúc đầu tôi rất bất ngờ em vẫn còn làm công ở công trường, em quả thật có năng lực gặp khó không chùn. Thế nhưng giờ đột nhiên lại không làm nữa, tôi không khỏi có chút nghi hoặc.

Vừa xế chiều, tôi quyết định gọi điện đến trường em. Có thể là đang giờ nghỉ, đợi rất lâu mới có người bắt máy, lại chờ mười phút nữa mới nhận được kết quả, phòng 815 không có ai ở, đều được nghỉ về nhà hết rồi. Tối hôm đó vốn đã hẹn trước với khách hàng, là mấy tên muốn mua xe của tôi. Đến lúc đó tôi lại đổi ý, tôi phải tới “Hoa đại” một chuyến.

Vào khu nhà số tám, một cỗ mùi hôi thối xông vào mũi, thực sự là mùi đã lâu không thấy, tôi nhớ đến thời đại học, đó là mùi rất khai từ nhà vệ sinh kí túc xá nam truyền ra. Ánh sáng có chút mờ mịt, tôi theo dãy số tìm được phòng 815. Tôi gõ cửa mấy cái, không có ai đáp, lại gõ thêm mấy cái nữa, vẫn không một tiếng động. Tôi hơi thất vọng, tiện tay xoay nắm cửa một chút, đang chuẩn bị xoay người đi, lại phát hiện cửa không khóa. Trong phòng tối đen, yên tĩnh. Theo ánh trăng, thấy được tám cái giường kê kín cùng một dãy bàn dài đặt giữa phòng. Đột nhiên, tôi chú ý đến chiếc giường dựa vào cửa sổ, hình như có người nằm. Cảm giác sợ hãi mạnh mẽ kéo tới, tôi cố lấy dũng khí tiến lên phía trước.

“Lam Vũ! Lam Vũ!” Tôi thử thăm dò, cấp bách gọi hai tiếng, không có tiếng trả lời. Tôi càng hoảng sợ, liều mạng áp chế sợ hãi đi tới trước giường. Là em, tuy không rõ ràng lắm nhưng tôi nhận ra được đó là Lam Vũ. Tôi lớn đến vậy cũng chưa từng sợ hãi như thế. Trấn tĩnh lại một chút, tôi đưa tay sờ lên mặt em, không lạnh lẽo giống như tôi tưởng tượng mà nóng hầm hập; lại tìm tay em bắt mạch, mạch đập vừa yếu lại vừa nhanh. Tôi nghe thấy tiếng hô hấp của em, đó là một người sống, tôi chậm rãi thở ra. Nghĩ muốn bế em lên nhưng không được, tôi chạy vọt ra hành lang, lớn tiếng hô lên:

“Có ai không? Có bạn học nào đến giúp một chút?”

“Sao vậy?” Từ một căn phòng cùng lúc nhô ra hai cái đầu.


“Giúp tôi một chút, có bạn học cần đến bệnh viện gấp.” Tôi nói.

Bọn họ vừa giúp tôi nâng Lam Vũ dậy vừa bàn luận qua lại: “Là ban nào thế?”

“Là ban “Kiến trúc A” tên là Lam Vũ, cậu ấy năm nay cũng không về nhà.”

“A! Chính là cái cậu mặc như người Nhật á, cậu ta hình như có người nhà ở Bắc Kinh?”

“Hình như vậy, bạn này không hay nói chuyện, không giao thiệp gì cả.”

“Anh là người nhà cậu ấy à?” Một cậu bé hỏi tôi.


“Tôi là anh cậu ấy.” Tôi không có lòng dạ nào nghe bọn họ bàn luận nữa.

Đã hơn chín giờ tối, phòng cấp cứu “Bệnh viện III” vẫn rất đông người. Một nữ bác sĩ thực tập còn trẻ, thanh tú, đeo kính mắt đang kiểm tra cho Lam Vũ.

“Sao như thế này mới đưa tới?” Bác sĩ nhỏ giọng, bất mãn nói. Nghe như không còn hi vọng nữa. Nhìn đôi mắt nhắm chặt cùng đôi môi khô nứt trắng bệch của Lam Vũ, tôi thực không kiềm chế được, nắm lấy một tay em, mắt đỏ ngầu. Bác sĩ kia khó hiểu liếc tôi một cái, tôi phải che giấu:

“Đây là em trai tôi, nếu em ấy chết, tôi biết ăn nói thế nào với ba mẹ đây!”

Bác sĩ kia rất nhanh đã hiểu, cũng đồng cảm mà nói cho tôi em có thể là vì amiđan sinh mủ dẫn đến sốt cao hôn mê, hơn nữa lại mất nước trầm trọng. Cô vừa nói mắt vừa quét tới quét lui trên khuôn mặt tuy vô cùng tiều tụy nhưng vẫn rất anh tuấn của Lam Vũ.

Đó là một đêm không ngủ. Tôi trông chừng bên Lam Vũ cả đêm, không ngừng dùng cồn sát lên người em làm hạ nhiệt độ. Tôi quan sát vẻ mặt em, nghe hô hấp dồn dập không đều của em, nhìn chai nước biển nhỏ từng giọt. Bác sĩ kia đặc biệt có trách nhiệm, mỗi nửa giờ lại đo nhiệt độ cho Lam Vũ một lần. Đến tận hơn năm giờ sáng, cô mới cười nói nhiệt độ đã xuống ba tám độ, không còn nguy hiểm nữa. Tôi thả lỏng được một chút, cảm thấy thật mệt mỏi, mắt cũng không mở nổi nữa…


Em đúng là thanh niên, giữa trưa ngày thứ hai đã ngồi dậy, kêu đói muốn ăn cơm. Buổi chiều, tôi đưa em từ phòng theo dõi ở bệnh viện về “Lâm Thì thôn”. Tôi giảm bớt nhiệt độ điều hòa rồi cho em uống một cốc nước lớn trước, sau đó để em nằm xuống, kéo chăn lên cho em. Tôi dặn em phải nghỉ ngơi, lại ngủ đi một lúc. Sờ trán em, đã khá mát. Tôi nắm một tay em, ngồi trên giường xem bản dự thảo hợp đồng ba mươi chiếc xe nhập khẩu Phùng Ý Khoan (một phó quản lý của tôi) đưa, đây là thành quả của họ tối hôm trước. Lam Vũ nằm ngửa, qua mấy phút, em xoay người, mặt hướng về phía tôi. Tôi cảm thấy tay em đặt trên dương v*t tôi, còn dùng chân cọ cọ chân tôi:

“Đừng nghịch! Ngủ ngoan đi!” Tôi cười nạt em. Em chẳng những không dừng lại, tay còn lên xuống vuốt ve “thằng nhỏ” của tôi. Tôi cúi đầu nhìn em, em đang cười với tôi.

“Em sao lại giở trò lưu manh thế hả?” Tôi cũng cười với em. Em càng được một tấc lại muốn tiến một thước, bắt đầu chơi đùa dương v*t tôi. Tôi mạnh mẽ bắt lấy tay em, tách ra hai bên, ấn chặt lên gối đầu, cũng xoay người cưỡi lên người em. Tư thế này có chút mùi vị cường bạo:

“Em muốn chết hả? Là em tự mình tìm đến, đừng trách anh không khách khí!” Tôi cười, nhìn chằm chằm em. Lại là ánh mắt say đắm này của em, nhưng mang theo nhiều vui vẻ hơn:

“Anh muốn thế nào?” Âm thanh mang theo khiêu khích đàn ông.

“Anh muốn làm em!!” Tôi vừa hung tợn nói, vừa cúi xuống hôn môi em, động tác hết sức thô bạo… Lúc làm tình em rất ít khi lên tiếng, hơn nữa càng xúc động càng không nói gì, chỉ là dồn dập thở dốc. Có lẽ, do bệnh nặng mới khỏi, lúc này em gần như là hít vào mà không thở ra được. Tôi hôn lên mặt em, lên cổ, lên ngực, hôn âm mao, hôn… Hai tay tôi nắm được đùi em, thô bạo tách ra, cấp tốc vùi đầu liếm của em… Tay em luồn vào tóc tôi, lung tung nắm lấy, tôi cảm nhận một tia vui sướng. Tôi ra hiệu cho em trở mình nằm nghiêng, mông cong lên, chân hơi nhấc, tay tôi chạm đến giang môn, theo động tác của tay tôi, em nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, còn vươn lưỡi liếm cánh tay tôi. Em quay đầu lại, mắt si mê quan sát biểu cảm của tôi. Tôi biết lần này không nên giang giao khi em vẫn còn rất yếu, nhưng dục vọng từ lâu đã bao phủ suy nghĩ… Tôi thấm ướt đủ nước bọt, chậm rãi đem dương v*t đưa vào…

Tôi cũng nằm nghiêng xuống song song, hai tay ôm lấy vai em, sau đó cả cánh tay ôm lấy thân trên em, dùng hết sức lực toàn thân ôm lấy em, bắt đầu ra vào, em thế nhưng lại hùa theo động tác của tôi, hơi di chuyển hạ thân. Đây là tư thế giang giao duy nhất em thích, có thể tư thế này không khiến em khó chịu. Tôi bắt được bàn tay đang tự chơi đùa dương v*t của em, nói:

“Cố gắng đừng bắn tinh, nếu không sẽ hao tổn sức lực lắm.”


“Sẽ không!” Em đã hoàn toàn chìm đắm giữa tình ái điên cuồng, chẳng mảy may nghe tôi khuyến cáo. Dưới cắm rút của tôi cùng thủ dâm của em, chúng tôi cùng bắn tinh… Em thoạt nhìn đã mệt lử, nằm trên giường không nhúc nhích, liều mạng thở phì phò. Nhưng tinh thần lại rất tốt.

Trong phòng tắm, tôi để em nằm ở bồn tắm lớn, nhẹ nhàng giúp em lau rửa. Chúng tôi nói chuyện nhắc đến nữ bác kia:

“Cô bé kia luôn không ngừng nhìn em, rất có “ý tứ”. “ Tôi trêu em.

Em phản đối: “Cô ấy già như vậy!” Em tựa như nhớ đến cái gì, tiếp tục nói: “Ở bệnh viện cô ấy bảo em: “Lúc cậu hôn mê, anh cậu sắp phát khóc.” Lúc em nói chuyện mang theo chút trẻ con, dường như rất đắc ý, cố ý nhìn tôi chằm chằm, giống như đang quan sát phản ứng của tôi. Tôi tránh ánh mắt em, mỉm cười đánh trống lảng. Lòng tôi có chút chua xót: Em thật dễ thỏa mãn! Em quả thật đòi hỏi không nhiều, nhưng lại là người mang cho tôi sợ hãi lớn nhất. Quan hệ của tôi và Lam Vũ bước vào trang hoàn toàn mới, còn một tuần nữa em mới khai giảng, tôi tuy vì chuyện làm ăn mà tinh thần bất an nhưng vẫn bỏ nhiều thời gian ở bên em.

Em bắt đầu vui vẻ nhận tiền, quà tặng của tôi, nhưng tôi cảm giác, em như vậy chỉ để làm tôi vui. Em không nhắc đến chuyện ngày đó tôi đuổi em đi, cũng không nói đến chuyện này làm em thương tổn lớn thế nào…

Tôi cuối cùng cũng tìm được một “thằng ngu”, coi như là quen biết, hắn ta mua toàn bộ chỗ xe vướng tay vướng chân kia của tôi. Loại chuyện “sát thục” này tôi không thích làm, nhưng có lúc vẫn bất đắc dĩ phải làm. Tôi trong lúc vô ý đem chuyện này nói cho Lam Vũ, em châm biếm nói: Tiền có thể khiến người ta trở nên điên cuồng.

Tiếng chuông báo hiệu năm mới dương lịch vang lên khi tôi và Lam Vũ đang trên giường cuồng hoan, quá kích động, tôi thề sẽ luôn bên em, không có một ai khác. Nhưng tôi cũng không giữ được lời thề này. Đó là một năm không bình thường, bất kể là đối với tôi hay đối với toàn bộ đất nước…