Bắc Kinh Cố Sự

Chương 10

Từ tháng sáu đến tháng chín, Lam Vũ càng nhàn hạ, chẳng biết phải làm gì. Em muốn tôi tìm giúp việc gì đó để làm, nói không phải là vì tiền, chỉ muốn có thêm chút kinh nghiệm thực tế. Tôi đồng ý, với điều kiện em phải đi học lái xe. Em nhận được rất nhiều công việc thiết kế và vẽ từ công ty kiến trúc của bạn tôi, em trở nên bận rộn hơn cả tôi. Ngày lấy bằng, tôi tặng em một chiếc Lexus làm quà. Lúc nhận, em chỉ cười nói “Xịn quá!”.

Tình hình làm ăn của tôi rất kém, đều vì “chế tài”, tôi phớt lờ, vì ai cũng thế, đây chỉ là tạm thời. Nhưng hết lần này đến lần khác lại họa vô đơn chí, một kho hàng cháy, toàn bộ hàng điện gia dụng trị giá hơn bảy trăm vạn bị thiêu hủy. Lưu Chinh chịu trách nhiệm không thể chối từ.

Lúc nói chuyện phiếm, tôi bảo Lam Vũ tôi chuẩn bị sa thải Lưu Chinh:

“Đáng sao? Các anh đã là bạn nhiều năm như vậy.” Em vừa nhìn bản vẽ mới hoàn thành vừa nói.

“Anh ta cũng quá đáng lắm, biết rõ hiện tại là lúc kinh tế đình trệ nhất, còn hủy mất chỗ làm ăn của anh!”

“Cũng không phải là trách nhiệm trực tiếp của anh ấy.” Lam Vũ còn đang tô tô sửa sửa. Là bút vẽ nét nhạt trong vẽ kiến trúc, đây là em nói cho tôi biết.

“Trước đó chỉ biết mạch điện trong kho hàng có vấn đề, anh ta bảo muốn tìm thợ điện đến sửa.”

“Không phải anh nói mấy ngày đó con anh ấy bệnh rất nặng sao? Anh ấy nhất định đã bận đến rối tung lên.” Lam Vũ luôn khoan dung.

“Đấy là chuyện của anh ta, tổn thất của anh thì ai bù đắp đây? Anh không kiện anh ta đã là tốt lắm rồi!”


“Thương nhân các anh thật chẳng bàn đến chuyện tình nghĩa.” Em cười nói.

“Trên thương trường chỉ bàn lợi ích, không nói đến tình nghĩa. Em học lấy!” Tôi giọng đầy giáo huấn.

“Ngoài thương trường thì sao? Bạn bè thì sao?” Em lại thuận miệng hỏi.

Tôi không nói, tôi không biết.

“Anh sa thải anh ấy rồi, tổn thất cũng chẳng bù đắp lại được. Con người anh ấy rất tốt, lần này nếu anh bỏ qua cho anh ấy, anh ấy nhất định rất cảm kích! … Đm! Hỏng rồi!…” Hình như em làm dây một vết bẩn lên bản vẽ…

Tôi không tranh cãi với em nữa, tôi chính xác cần lo liệu nên xử lý việc này thế nào. Tôi dần cảm thấy Lam Vũ có ảnh hưởng rất lớn tới tôi, nhưng em chẳng có gì thay đổi, ngoại trừ lớn lên càng ngày càng cao, càng ngày càng anh tuấn, tuy nhiên kĩ xảo trên giường lại không như vậy, vẫn chẳng khác gì so với lúc vừa gặp.

Sau tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Lưu Chinh bước vào phòng làm việc của tôi. Anh trước đây chẳng bao giờ gõ cửa.

Trầm mặc trong chốc lát, Lưu Chinh mở miệng trước:


“Hãn Đông, cậu đừng nói gì, tôi biết là tôi có trách nhiệm… Theo cậu mấy năm, tôi cũng có được mấy vạn, là bồi thường cho công ty… Tôi chỉ xin cậu một việc, phòng ở kia cậu trước đừng thu hồi, cậu cũa biết em trai tôi đang ở nhà ba mẹ, tôi cũng không thể trở lại được. Đợi tôi tìm được một nơi… Nếu không Thi Linh và Tiểu Vĩ…” Lưu Chinh cũng ở căn hộ ở “Lâm thì thôn” như tôi, đều là tài sản danh nghĩa công ty.

Anh nói rất gian nan, đây là lần đầu tiên không khí giữa chúng tôi xấu hổ như thế.

Tôi ngắt lời anh: “Giờ là thời điểm khó khăn nhất của công ty, nguyên bản làm ăn đã khó khăn, cháy kho hàng lần này lại càng thêm phiền, duy trì được cũng càng khó hơn.” Tôi cố phóng đại lên.

“Tôi đã cho Tiểu Chu đánh thông báo, sa thải Trương Minh và Trương Thuận Quốc. Bọn họ là người trực tiếp chịu trách nhiệm.” Tôi dừng một chút, lại nói: “Anh á, tôi trừ ba tháng tiền lương, làm không công cho tôi ba tháng, tôi là muốn cho anh một bài học. Việc này cũng  đừng truyền ra công ty, tôi trực tiếp bảo tài vụ khấu trừ.” Biểu tình của Lưu Chinh thoạt nhìn như không ngờ tới.

“Tiểu Vĩ thế nào rồi?” Tôi lại hỏi.

“Còn chưa có hạ sốt! Đều đã hai tuần rồi.” Anh cau mày nói.

“Tôi đã tìm người nói chuyện với chủ nhiệm khoa nội bệnh viện nhi rồi, buổi chiều anh sớm chuyển viện cho nó, cái bệnh viện nhỏ kia không tốt đâu.”

Lưu Chinh càng mờ mịt nhìn tôi nói: “Đó là bệnh viện hợp đồng của Thi Linh, sợ rằng họ không cho chuyển.”


“Không sao, cứ chuyển đi, phí tổn ở bệnh viện nhi công ty chịu, còn lo mấy cái này làm gì? Nếu như đứa nhỏ sốt đến có chuyện, không phải lúc đấy hối hận cũng không kịp sao?” Tôi lỗ mãng bảo anh. Anh không ngẩng đầu, cũng không nói gì. Tôi lại nói:

“Mấy ngày nay chắc anh cũng sẽ bận lắm, tôi không yêu cầu đi làm đúng giờ, tám giờ sáng đến hai giờ chiều anh để ý giúp tôi là được, thời gian còn lại tôi làm. Bây giờ lòng ai cũng hoang mang, để người khác làm tôi cũng lo lắng.”

Anh nửa ngày cũng không ngẩng đầu. Đợi đến lúc anh ngẩng đầu lên, tôi thấy mắt đã đỏ hoe ướt át. Anh có chút không nói lên lời:

“Đi! Tôi đi.” Anh xoay người mở cửa đi ra.

Tôi đã cho đi một khoản nợ nhân tình, đây là Lam Vũ đã dạy tôi. Không nghĩ đến bốn năm sau, tôi lại thu về “lợi tức” còn lớn hơn nữa.

Mùa đông lại đến, từng trận tuyết lớn đổ xuống. Lưu Chinh mời tôi đến nhà ăn lẩu Tứ Xuyên, còn muốn tôi mang theo Lam Vũ. Đó là một buổi tối tuyệt vời.

Lam Vũ rất có duyên với trẻ con, Tiểu Vĩ rất nhanh đã quen em, còn kéo em về phòng mình, cho Lam Vũ xem “Tiểu hồng hoa” của mình. Lưu Chinh nhìn hai đứa đi vào phòng Tiểu Vĩ, nói:

“Cậu ấy nếu như là một cô gái thì thật tốt nha!” Tôi biết Lưu Chinh nói thật lòng, tôi không trách anh.

“Nếu là con gái tôi đã không muốn em.” Tôi có ý đùa nói: “Tôi thật nghĩ em vậy rất thú vị.”

“Đây cũng là bình thường, chưa nói đến nói thằng bé này không tồi, nuôi con chó con mèo lâu ngày còn có cảm tình nữa là!” Lưu Chinh hảo ý giải thích cho tôi. Anh không thể lý giải cảm tình tôi dành cho Lam Vũ, anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết được.


“Nhưng mà, tiểu tử cậu cũng thật là đồ đa tình!” Anh cười bổ sung thêm một câu.

Vợ của Lưu Chinh, Thi Linh là người Tứ Xuyên, là hoa khôi giảng đường, thế nhưng lại “gả cho” Lưu Chinh. Có lúc thấy cảnh bọn họ vợ chồng đằm thắm, tôi hầu như có điểm ước ao. Cô có giáo dục,nhiệt tình lại khéo léo. Cô nhất định biết chuyện của Lam Vũ, nhưng hoàn toàn không hiếu kì, soi mói, hay đồng tình gì, dù trong lòng cô nghĩ thế nào, biểu hiện với em cũng như đối với bạn bè bình thường. Đêm khuya, Tiểu Vĩ đã ngủ từ lâu, bốn người chúng tôi vừa uống rượu vừa tán gẫu, chúng tôi đều đã hơi say, tôi theo thói quen nắm bàn tay Lam Vũ đặt trên bàn, để xuống đùi, tôi nắm chặt tay em nói chuyện cùng mọi người, chúng tôi không cần che đậy, giấu diếm, tất cả đều tự nhiên, hài hòa.

Nhưng ngoài kia, tuyết lạnh vẫn đang rơi…

Mồng một tháng năm vừa là ngày lễ, vừa kỉ niệm thành lập trường, Lam Vũ được nghỉ gần một tuần, chuyến đi Đông Nam Á của chúng tôi rốt cục cũng thành hiện thực. Chúng tôi chơi rất vui. Không ai biết chúng tôi. Chúng tôi thậm chí còn biểu hiện vô cùng thân thiết trên đường. Tôi luôn cho rằng thay đổi tình nhân liên tục mới thú vị, mới kích thích, nhưng không ngờ có một người tình cố định cũng vô cùng hạnh phúc, đến cả loại ham muốn chiếm hữu mãnh liệt cùng đố kị này cũng thật là kích động.

Có một lần trong nhà hàng, tôi đi toilet, lúc trở về thấy Lam Vũ đang nhìn chăm chú một gã người Singapore rất anh tuấn. Tôi đi qua, hung hăng đập lên đầu em một cái. Em rất mất hứng. Tôi bảo em tuyệt đối không cho phép em thích người khác, dù cho liếc mắt cũng không được, nếu không tôi sẽ giết em. Mặt em đỏ muốn chết, nửa ngày cũng không nói một câu. Sau đó, cả buổi tối em đều lấy lòng tôi.

Kì thực, em so với tôi còn mẫn cảm, soi mói hơn, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu như em thấy tôi nói chuyện với nam nữ trẻ đẹp sẽ trở nên nghiêm túc trầm mặc, hại tôi phải dỗ em. Mặt khác, nếu tôi muốn “xuất quỹ” (ngoại tình), nhất định phải vô cùng chú ý, cẩn thận, tôi tuyệt đối không thể để em phát hiện được. Đối với những điều này tôi cũng chẳng có gì phàn nàn.

Tôi có Lam Vũ làm người tình cố định, nhưng cũng không hoàn toàn đoạn tuyệt ngủ với đàn bà. Tôi lên giường cùng họ không phải xuất phát từ nhu cầu sinh lý hay thích họ mà chỉ là yêu cầu về tâm lý. Tôi chỉ muốn chứng minh mình là một người đàn ông bình thường.

Nhớ lần chúng tôi đi xem “gay” biểu diễn, em hỏi tôi bọn họ có gì khác với đàn bà, tôi bảo họ đều là nam, đại bộ phận hạ thân vẫn còn, một số đã mất đi. Em nói thật ghê tởm. Tôi hỏi em có muốn tìm một người chơi không, em giật mình nhìn tôi nói “Anh thật bệnh hoạn nha?”

Tôi biết Lam Vũ là người rất bảo thủ, rất truyền thống, nhưng tôi không hiểu rõ em thấy như thế nào về những chuyện mình đang làm. Tôi cũng chưa từng bàn luận với em về quan hệ của chúng tôi, nhưng tôi cảm giác cả hai đều thấy đây là hành vi không bình thường.

Khi đó xã hội Trung Quốc còn không thoáng như bây giờ, rất khó để tìm một con đường chính xác lý giải tình cảm của chúng tôi, hơn nữa, chúng tôi cũng không tự giác mà trốn tránh việc này.