Xung quanh tôi có 19 chàng trai
Trong đó có 18 người đều ngốc nghếch,
Gã còn lại cũng không tốt lành.
Bessie Smith
Cha mẹ tôi gọi điện thoại tới. Cuối cùng họ đã chịu thua. Các bậc phụ huynh ở Trung Quốc rất dễ thua trước con cái.
Giọng nói họ trong điện thoại rất ôn hòa nhưng không mất nguyên tắc. Họ hỏi tôi như thế nào, có gì rắc rối không. Khi nghe nói không có người làm việc nhà, thậm chí mẹ tôi còn tình nguyện tới giúp. Tôi khuyên họ, “Cứ lo cho ba mẹ đi, phải đi chơi nhiều hơn. Đợi trường ba nghỉ hè, ba mẹ có thể ra ngoài ngắm phong cảnh”. Những thời khắc đẹp nhất của đời người có thể là sau thời kỳ trung niên, có thể nhìn thấy rõ con đường đi dưới chân. Cũng có thể trải qua rất nhiều đạo lý, tôi hy vọng họ có thể vô tư không quản lý tôi. Như vậy mới có được nhiều niềm vui cho chính mình.
Trong điện thoại, mẹ còn báo với tôi một tin, bà chị họ Chu Sa vừa ly hôn, đã dọn ra khỏi nơi ở cũ. Do chưa tìm được chỗ ở thích hợp, tạm thời tới sống ở nhà tôi. Cũng may còn cái giường trống của tôi. Thêm vào nữa chị tôi làm việc ở công ty không được vui vẻ nên gần đây tâm trạng rất tệ. Nếu tôi có thời gian, nên về thăm và trò chuyện với chị.
Tôi hơi ngạc nhiên, Chu Sa ly dị rồi sao?
Chu Sa là một thục nữ đoan trang, lớn hơn tôi bốn tuổi. Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Đức tại Học viện Ngoại ngữ, chị kết hôn với một anh bạn cùng lớp, làm việc trong ngân hàng do người Đức mở. Chị luôn ghét bị người ta gọi là “người đẹp trí thức”. Chị có rất nhiều điểm khác hẳn với tôi. Tuy tính cách chúng tôi khác nhau, chí hướng khác nhau, nhưng điều đó vẫn không ngăn được tình cảm yêu quý giữa hai chị em.
Còn nhớ hồi nhỏ, bố mẹ tôi ra sức cổ vũ tôi học tập chị Chu Sa. Chị còn trẻ nhưng luôn đứng đầu, thành tích học tập xếp thứ nhất toàn trường, biết nhảy múa, ca hát, đọc thơ. Bức hình của chị với nụ cười trong sáng vẫn được dán trên cánh cửa kính của tiệm chụp hình Thượng Hải trên đường Nam Kinh, khiến không ít bạn bè tới xem. Lúc đó tôi rất ganh tị. Có một lần trong dịp liên hoan mùng một tháng sáu, tôi lén vẩy mực xanh lên chiếc váy đầm trắng muốt của chị. Kết quả làm hỏng tiết mục “Năm bông hoa nhỏ” mà chị biểu diễn trong hội trường nhà trường. Vừa xuống sân khấu, chị ức đến phát khóc. Không ai biết được do tôi làm, nhưng nhìn chị đau buồn như vậy, thoạt đầu tôi muốn cười phá lên, nhưng sau đó, tôi lại thấy buồn. Thực ra chị đối với tôi rất tốt, dạy tôi môn toán, chia kẹo cho tôi, lúc qua đường cũng luôn dắt tay tôi.
Rồi dần dần chúng tôi đều khôn lớn, những lần gặp nhau ngày càng thưa dần. Còn nhớ hôm cưới chị, tôi vẫn đang học ở trường Phúc Đán. Hôm đó mặt trời rực rỡ, khi cô dâu chú rể đang chụp hình cưới trên thảm cỏ trong Hương Hoa Viên, trời chợt đổ mưa. Cái dáng của chị ướt lướt thướt trong chiếc váy cưới khiến tôi còn nhớ mãi. Nụ cười của chị, mớ tóc quăn thấm nước, chiếc váy cưới màu trắng bị nước mưa... tất cả như thể ẩn chứa sẵn một cái đẹp yếu ớt kì lạ và khó nói nổi thành lời.
Chồng của chị - Lý Minh Vỹ - là bạn học cùng lớp chị, cũng là chủ tịch hội sinh viên trong khoa. Dáng anh cao lớn, trắng trẻo, đeo cặp kính gọng bạc, từng làm phiên dịch một thời kỳ tại lãnh sự quán Đức. Khi họ kết hôn, anh đã làm biên tập viên cho tờ tin tức tài chính của phòng thương mại Đức. Anh ít nói, nhưng rất lịch lãm. Trên miệng luôn đọng nụ cười bình tĩnh và lạnh lùng. Tôi từng cho rằng người đàn ông như vậy không thích hợp làm người tình, nhưng rất thích hợp làm chồng.
Thật không ngờ chị tôi lại đột ngột ly hôn như vậy, lại làm tăng thêm một con số cho tỉ lệ hôn nhân của thành phố này.
Tôi gọi điện cho Chu Sa. Giọng chị qua điện thoại thấy rõ thật u uất, âm thanh qua máy đi động cũng không tốt lắm, nghe xạo xạo như mưa rơi. Tôi hỏi chị giờ ở đâu. Chị đáp trên xe tắc xi, sắp tới Winsor. Đó là trung tâm thể dục thẩm mỹ được giới trí thức nữ rất ưa chuộng.
“Em tới không?”, chị hỏi, “Có thể cùng tập”.
Tôi nghĩ một lát, “Không, em không tập đâu, nhưng em có thể nói chuyện với chị”.
Xuyên qua một hành lang dài, trong một gian phòng có một đám phụ nữ sồn sồn mặc đồ tập bó sát, đang ra sức tập vở ballet “Hồ Thiên Nga” dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên người Nga. Ở một gian phòng khác, trong đám máy móc, tôi thấy Chu Sa đang chạy bộ thở hổn hển, mồ hôi ròng ròng.
“Ngày nào cũng tới đây sao?”, tôi hỏi.
“Đúng vậy, đặc biệt là gần đây”, chị vừa chạy vừa nói.
“Cẩn thận đừng tập luyện quá sức, các bắp thịt sẽ cứng ngắc, còn đáng sợ hơn cả việc ly dị đấy”, tôi cười nói.
Chị im lặng, bước chạy còn nhanh hơn, mặt đầm đìa mồ hôi.
“Dừng lại nghỉ tí đi, đừng có chạy tới chạy lui nữa. Em nhìn phát chóng mặt”, tôi nói.
Chị đưa cho tôi một chai nước, tự mở một chai. Chúng tôi ngồi xuống bậc thềm, chị ngắm tôi thật kĩ, “Em ngày càng đẹp ra. Những đứa trẻ hồi nhỏ khó coi khi lớn đều đẹp cả”, chị thử nói đùa.
“Người con gái đang yêu mới đẹp”, tôi đáp trả, “Chị và anh rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói sau này anh dám ngược đãi chị”.
Chị im bặt, như không muốn nhắc tới chuyện cũ. Sau đó chị kể vắn tắt những chuyện đã xảy ra.
Suốt một thời gian dài sau khi cưới, cuộc sống khá hòa hợp và đẹp đẽ. Hai vợ chồng thường tham gia các hoạt động dành cho cặp vợ chồng trí thức, luôn mở tiệc, du lịch, nghỉ ngơi, trò chuyện, xem kịch... Hai vợ chồng đều thích các hoạt động thể thao như chơi bóng, bơi lội, còn thích cùng một vở ca kịch, cùng một cuốn sách. Cuộc sống êm ả không phong ba bão táp, nhàn hạ nhưng không vô vị, giàu có nhưng không đến nỗi thừa mứa khiến người ta phải khiếp hãi. Một cuộc sống tuy không giàu kịch tính nhưng phản ánh được sự thanh bình êm ả của cuộc đời.
Ánh sáng trượt bên ngoài lớp vỏ bọc cuộc sống, để lại những vết nám u tối. Giữa họ hầu như không có cuộc sống tình dục. Nguyên nhân là do chị quá đau đớn kêu la trong đêm tân hôn đầu tiên. Trước khi lấy nhau, cả hai đều trong trắng trinh nguyên. Người này đều là người đầu tiên của người kia, và cũng là người cuối cùng. Hôn nhân của họ do vậy không không tránh khỏi sắc màu nhợt nhạt.
Họ cũng không coi trọng chuyện tình dục, dần dần cả hai đều nằm riêng, ngủ phòng riêng. Cứ sáng sớm hàng ngày, chồng chị lại bưng bữa sáng đã sẵn sàng tới gõ cửa phòng vợ. Anh hôn chị, gọi chị là “nàng công chúa” của anh. Mỗi khi chị ho hắng, anh lại chuẩn bị sẵn kẹo ngậm. Mỗi tháng chị đau bụng hành kinh, anh cũng căng thẳng tới toát mồ hôi. Anh đưa chị đi khám Đông y, đưa chị đi ngắm siêu thị. Chị mặc chiếc đầm dài hiệu Chanel màu đen. Anh mặc bộ veston hiệu Gucci. Chị nói gì, anh cũng lập tức nghe ngay. Tóm lại, họ là một cặp vợ chồng điển hình trong giới trí thức hiện đại, chỉ trừ việc không nói tới chuyện tình dục mà thôi.
Hồi đó khi bộ phim “Titanic” đang rộ lên, họ tay trong tay dắt nhau đi xem. Không biết điều gì đã khiến Chu Sa rung động, có thể do sự lựa chọn cuối cùng của nhân vật nữ chính trong phim, thà không cần một người chồng chưa cưới giàu có, chiều chuộng nhưng vô vị để lựa chọn một tình yêu khắc cốt ghi tâm với một chàng trai rừng rực lửa yêu đương. Chị đã khóc như mưa, dùng hết một gói khăn giấy, rồi đột nhiên phát hiện thấy từ trước tới giờ mình chưa từng được yêu như vậy. Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi chưa từng được yêu say đắm là một bi kịch.
Vào cái đêm chồng chị muốn ở lại phòng chị, anh hỏi chị muốn có con hay không. Chị lắc đầu, lòng rối bời, rất nhiều ý tưởng cần phải chỉnh lý dần. Hôn nhân không tình yêu lại thêm một đứa trẻ thì thật thảm hại. Chồng chị rất tức giận, nói không cần con cái thì thôi.
Những vết rạn không tên đã xuất hiện. Chồng nghi ngờ vợ ngoại tình. Một tối lại vặn vẹo chị tại sao chiếc tất tơ trên chân chị chuyển từ bên trái sang bên phải. Thì ra buổi sáng anh cố ý để lại một dấu chấm sơn móng tay màu đỏ lên chiếc tất đi bên chân trái, nhưng giờ đây nó lại nằm bên đùi phải của chị. Một lần khác có một người bạn gọi điện tới khá muộn. Khi chị nhận điện thoại, nghe thấy rõ điện thoại ở phòng khác cũng được nhấc lên, “cạch” một tiếng.
Bữa sáng ấm nóng vẫn được đưa tới tận cửa phòng giờ không còn nữa. Vô lại hơn là khi chị quên chìa khóa, anh cố tình để chị gọi cửa một tiếng đồng hồ vẫn không thèm ra mở.
“Giờ nghĩ lại vẫn đáng sợ, cứ như thế giới hoàn toàn thay đổi. Thì ra một người đàn ông mà chị cho rằng rất hiểu chị lại sử dụng cách đó để đối xử với chị. Dù sao cũng đã sống với nhau được năm năm rồi. Thoắt một cái bỗng trở thành người dưng, thậm chí còn đáng sợ hơn cả người dưng. Anh ta hiểu chị, và dùng cách mà chị không thể chịu nổi nhất để dày vò chị... Đàn ông là vậy đấy”, Chu Sa lạnh lùng nói, mắt ửng đỏ, những kỉ niệm buồn khiến chị chua xót.
“Đáng sợ thật”, tôi gật đầu thông cảm. Một người đàn ông lịch sự nho nhã, chăm sóc hết mực thoắt một cái lại trở thành một cao thủ chuyên hành hạ phụ nữ, thật ghê gớm xiết bao.
“Tại sao đàn ông luôn cho rằng một người đàn bà sắp rời bỏ anh ta vì lí do ngoại tình? Đàn bà không thể chỉ dựa vào cảm giác chân thực của chính mình để lựa chọn sao? Hay đàn ông cho rằng đàn bà không thể bỏ được họ?”, Chu Sa chân thành hỏi tôi.
“Vì họ chỉ là một đám ngu dốt tự ru ngủ”, tôi nói chắc nịch, như thể chính mình là hội trưởng Hội phụ nữ thành phố vậy.