“Không có việc gì chẳng lẽ không thể tìm cô sao?” Thẩm Diệu An nghe vậy ngữ khí càng kém.
“Có thể! Đương nhiên có thể! Nhưng…… Ta có thể đổi nơi nói chuyện chứ?” Hạ Úc Huân thành khẩn kiến nghị.
“Không đổi! Nơi này khá tốt! An tĩnh!” Thẩm Diệu An thật sự cảm thấy nơi này khá tốt.
Trong bóng tối, nghe thấy hô hấp nhau, quanh quẩn đều là hơi thở dễ ngửi trên người cô, làm tim anh bất giác đập từng đợt nhanh hơn.
Lúc này, tim Hạ Úc Huân đập càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh……
Bởi vì, cô có chứng sợ hãi không gian giam cầm.
Lại ở lại nữa cô làm không tốt liền phải vào bệnh viện!
Hạ Úc Huân đang đau đầu mà nghĩ phải nói như thế nào với Thẩm công tử, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn mà dồn dập.
Tiếng bước chân quen thuộc.
Bất quá, tiếng bước chân dần dần xa, thẳng đến khi biến mất không thấy……
Hạ Úc Huân nhẹ nhàng thở ra.
“Nghĩ cái gì a, tôi muốn nói chuyện với cô! Cô có nghe hay không?” Thẩm Diệu An táo bạo nói.
“Uhm? Anh nói cái gì?”
Nhìn dáng vẻ cô thất thần, Thẩm Diệu An hít sâu một hơi mới nhịn tức giận xuống, nói: “Tôi nói! Nam Cung Huân, trước đây a, là tôi nói chưa rõ ràng, tôi cũng không phải chỉ muốn đùa giỡn với cô mà thôi, tôi có thể, lấy kết hôn làm tiền đề để kết giao với cô!”
Hạ Úc Huân nghe vậy chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, đầy mặt kinh ngạc, nói: “Cái kia…… Thẩm công tử, anh buổi tối uống bao nhiêu rượu rồi?”
“Câm miệng! Lão tử không có say! Cô nghe rõ ràng cho tôi! Tôi nói tôi đối với cô là nghiêm túc, chúng ta nghiêm túc kết giao! Cô muốn ở rể, điểm này tôi xác thật làm không được, nhưng chúng ta có thể sinh hai đứa nhỏ, đứa đầu sẽ mang họ cô!”
Hạ Úc Huân nghe được há to miệng, cả người đều hỗn độn.
Trong bóng tối, Thẩm Diệu An cho dù nhìn không thấy mặt cô cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cô lúc này, hừ một tiếng nói: “Sao lại không nói gì? Có phải thụ sủng nhược kinh hay không? Nói cho cô biết, bổn thiếu gia còn chưa từng theo đuổi một cô gái nào quá một tuần, tôi biết tình huống hiện tại của cô rất khó, cô nếu theo tôi, tôi……”
“Hư ——” Hạ Úc Huân đột nhiên dùng một ngón tay ngăn chặn miệng Thẩm Diệu An, ngăn trở hắn nói chuyện.
Ngón tay trơn mềm của cô gái vừa đè trên môi hắn, Thẩm Diệu An tức khắc tim đập thình thịch, dòng điện từ đầu ngón tay cô một đường lẻn xuống nửa người dưới của hắn, hắn cư nhiên đơn giản chỉ một cái đụng chạm liền có phản ứng……
“Cô…… Cô làm cái gì……” Hô hấp Thẩm Diệu An đều bắt đầu có chút loạn.
Hạ Úc Huân trầm mặc ba giây đồng hồ, sau đó đột nhiên lôi kéo hắn la lên một tiếng, “Tránh ra!”
“Phanh ——” sau một tiếng vang lớn.
Cửa phía sau hai người ầm ầm sập, nếu không phải Hạ Úc Huân phát hiện trước kéo Thẩm Diệu An tránh, liền phải bị đè thảm rồi.
“Fuck, sao lại thế này……” Thẩm Diệu An nguyền rủa vẫy vẫy bụi từ cửa bị đạp, ngã thất điên bát đảo.
Giờ phút này, Hạ Úc Huân cùng Thẩm Diệu An chật vật mà ngã thành một đoàn trên mặt đất, mà trước mắt bọn họ, một bong người cao dài ngược sang bên ngoài đứng ở cửa, ánh sang vàng quanh thân hắn mạ lên một viền vàng, khiến cho bóng dáng kia thoạt nhìn giống như thần tiên……
Hạ Úc Huân dùng mu bàn tay chống đỡ ánh sáng thình lình đến, đang thất thần, thân thể đột nhiên bị một bàn tay to rộng kéo lên, sau đó cứ như vậy một đường bị lôi ra khỏi phòng tối.
Thẩm Diệu An ở phía sau ồn ào cái gì, cô cũng chưa nghe được.
Bởi vì người trước mặt thật sự là đi quá nhanh, chỉ một lát liền lôi kéo cô đi ra rất xa.
“Lãnh Tư Thần! Anh chậm một chút! Tay tôi sắp gãy rồi!” Hạ Úc Huân bị bắt lấy một tay kéo ở phía sau, một đường chạy chậm đều theo không kịp tốc độ tên kia.