Nghe bên ngoài hai chị em sinh đôi Đại Thi càng nói càng kích động, còn phân tích đến rõ ràng như vậy, Hạ Úc Huân ngồi ở trong phòng vô ngữ cứng họng, đang hỗn độn, móng vuốt cào cửa hận không thể lao ra gầm thét với bọn họ.
Vị đại sư này! Đánh bóng đôi mắt của cô nhìn cho rõ ràng, rõ ràng tên Lãnh Tư Thần kia mới là hồ ly tinh!!!
Cô thật là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Năm đó Uất Trì Phi tên kia cư nhiên còn nói cô là hồng nhan họa thủy, rõ ràng Lãnh Tư Thần mới là tuyệt thế họa thủy!
Cô đã trốn anh ta như vậy, vẫn không thể hiểu được bị kéo vào một sọt oán thù, quả thực tâm tắc.
Hai chị em sinh đôi rốt cuộc đi rồi, Hạ Úc Huân gục đầu ngồi tại chỗ nắm tóc, tâm tình cực kỳ bế tắc.
Qua nửa giờ, xác định lúc này nên đi khẳng định đều đi hết rồi, Hạ Úc Huân sửa sang lại quần áo đi ra khỏi toilet.
Sau khi ra khỏi toilet, cô đột nhiên nhớ tới một sự việc.
Đó chính là, cô quên đường.
Cái quán bar này cô lần đầu tiên tới, lúc này vừa ra toilet liền đông nam tây bắc đều có chút phân không rõ ràng.
Rất vất vả nhận ra phương hướng đi, tới cửa lối rẽ lại không biết đi bên nào.
Vừa lúc ở phía trước thấy một nhân viên công tác, cô đang chuẩn bị đi hỏi đường một chút, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, toàn thân đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo qua bên cạnh.
Sau đó, “Phanh” một tiếng, cô bị người nào đó túm vào một căn phòng tối đen như mực, cửa phòng ở sau cô bị đóng lại kín mít.
Toàn bộ ánh sáng tức khắc bị ngăn cách.
Ánh mắt Hạ Úc Huân sững sờ, phản xạ có điều kiện mà khóa chặt bả vai người trong bóng đêm kia, sau đó một tay khác bắt lấy cổ tay hắn, một cái quay cuồng, liền đem cánh tay người nọ vặn ngược hung hăng đè trên cửa.
“Ai?” Hạ Úc Huân đem mặt người đàn ông đè ở trên cửa, ngữ khí sắc bén hỏi.
Bởi vì ánh sáng quá mờ, cô chỉ có thể từ thân hình phán đoán ra là một người đàn ông thân hình cao lớn.
“A! Cô gái đáng chết…… Buông tay……”
“Anh, Thẩm công tử……” Vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc, Hạ Úc Huân mặt đầy kinh ngạc, nhanh chóng buông lỏng tay.
Sao lại là Thẩm Diệu An?
Hắn đang êm đẹp đem cô kéo vào phòng tối làm gì?
“Khụ, cái kia…… Thẩm công tử anh không sao chứ?” Hạ Úc Huân có chút ngượng ngùng, bởi vì không biết là ai, vừa rồi cô dùng toàn lực.
“Cô nói xem!” Thẩm Diệu An nghiến răng nghiến lợi mà xoa bả vai từng đợt nóng rát đau đớn của mình, nói: “Cô gái đáng chết, cô trước kia rốt cuộc là làm gì?”
Cô trước kia là làm gì? Ba cô mở võ quán, cô từ nhỏ đến lớn đánh nhau chưa từng thua, làm bảo tiêu đã nhiều năm, Tae Kwon Do đai đen cấp ba……
“Ách, tôi chỉ là học một chút thuật phòng thân mà thôi.” Hạ Úc Huân khiêm tốn mà trả lời.
Thẩm Diệu An trừng mắt nhìn cô, nói: “Ha! Một chút thuật phòng thân? Tôi sẽ bị một chút thuật phòng thân để người ta đem mặt ấn lên cửa tránh đều tránh không được sao? Nam Cung đại tiểu thư, cô là đang vũ nhục chỉ số thông minh của tôi sao?”
Hạ Úc Huân: “……” Không còn lời gì để nói.
“Cô không cần nói, quá khứ của cô tôi cũng không muốn biết!” Thẩm Diệu An nói xong đè thấp thanh âm nói: “Ở trong toilet lâu như vậy, cô còn nói không sợ, vì trốn tôi cô phải như vậy sao?”
Hạ Úc Huân: “……”
Cô lại không có lời gì để nói.
Nói gì? Nói cô là trốn Lãnh Tư Thần mà không phải hắn sao?
Phỏng chừng hắn sẽ càng xù lông.
“Khụ, Thẩm công tử, anh tìm tôi có việc sao?” Hạ Úc Huân nói sang chuyện khác.
Có việc thì cứ nói, đem cô kéo vào phòng tối làm gì?