“Tiểu thư, hiện tại làm sao bây giờ?” Thư ký xin chỉ thị.
Làm sao bây giờ……
Còn có thể làm sao bây giờ? Mắng cũng không thể mắng, đuổi cũng không thể đuổi! Cô hiện tại là thời kỳ đặc biệt, không thể để lại cho người khác bất cứ đầu đề câu chuyện nào.
Để tránh sự tình ầm ĩ hơn, Hạ Úc Huân nhanh chóng mà suy tư một chút nói: “Như vậy đi, có thể nhận, cô nói với anh ta trực tiếp đưa đến khách sạn Minh Châu.”
“Khách sạn Minh Châu?” Thư ký khó hiểu.
“Buổi chiều công ty chúng ta không phải có một cuộc họp báo sản phẩm mới sao? Vừa lúc cầm đi bố trí hội trường! Hoa oải hương…… Tựa hồ so với nước hoa cũng rất phù hợp.” Hạ Úc Huân nói.
“Ách, được, tôi liền nói với anh ta.” Ánh mắt thư ký sáng lên, vội vàng đi bàn bạc.
“Anh trai, chủ chúng tôi nói, có thể nhận, nhưng, ngày hôm qua các người cũng đưa tới, anh biết đó, ngày hôm qua nhiều như vậy, hôm nay lại là nhiều như vậy, thật sự là không có nơi để, phiền các anh vất vả, đưa đến khách sạn Minh Châu, sau khi đưa đến thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ bố trí người nói cho các anh đặt ở nơi nào.”
“Này……”
Thấy bọn họ còn đang do dự, thư ký không ngừng cố gắng, nói: “Người mua chỉ xác định với các anh chúng tôi nhận hay không thôi đúng không? Như vậy hoàn toàn không vi phạm ý của người tặng! Chủ chúng tôi đã ký nhận, hiện tại anh nhận chỉ là một tờ đơn khác, giúp chúng tôi dọn qua nới khác, quay đầu lại muốn bao nhiêu tiền phí vận chuyển, tôi sẽ báo lên đến lúc đó đưa lại cho anh!”
“Không cần tiền không cần tiền, chúng tôi liền dọn……” Người ta đã nói đến mức này, người đưa hoa chỉ có thể tuân theo.
……
Vài phút sau, thư ký gọi điện thoại tới hội báo tình huống với Hạ Úc Huân.
“Tiểu thư, đã nói xong với bọn họ, đồ vật đã dọn đi rồi.”
“Được, tôi đã biết.” Hạ Úc Huân cúp máy.
Tuy rằng cô tìm được một lý do tuyệt hảo, nhưng không dự đoán được Thẩm Diệu An cư nhiên sẽ cố chấp như vậy.
Hắn hẳn sẽ không phải loại người phản nghịch cô cự tuyệt tôi, tôi liền càng cảm thấy hứng thú với cô chứ?
Nếu là như vậy, có thể sẽ đau đầu……
Trên thực tế, Hạ Úc Huân thật sự đoán đúng rồi.
-
Cùng lúc đó, trong một biệt thự xa hoa nào đó.
Trên sô pha xa hoa da thật, Thẩm Diệu An trong tay bưng ly rượu vang đỏ, trong lòng ôm một mỹ nhân, chân dài bắt chéo nhàn nhã mà gác lên bàn trà, đang cùng người trò chuyện.
“Chuyện làm thế nào?”
“Nam Cung tiểu thư đã ký nhận.”
“Rất tốt.”
“Bất quá……” Ngữ khí người nọ dừng lại một chút.
“Bất quá cái gì?” Thẩm Diệu An không vui.
“Sau khi cô ấy ký nhận nhờ chúng tôi hỗ trợ đưa đến khách sạn Minh Châu.” Người bên kia di động đúng sự thật trả lời.
“Đưa đến nơi đó làm cái gì?” Thẩm Diệu An mặt lộ vẻ nghi hoặc, cô gái trong lòng ngực bởi vì anh lơ là mà dính lên muốn hôn hắn.
“Tôi nhìn thấy nhân viên của bọn họ cầm đi bố trí hội trường cuộc họp báo sản phẩm mới, không chỉ có như thế, còn treo tranh ghi chú rõ hoa oải hương này là ngài tài trợ……” Tên thủ lĩnh nơm nớp lo sợ mà hội báo.
“……” Hoàn toàn không dự đoán được đối phương sẽ làm như vậy, Thẩm Diệu An nghe vậy một trận không còn lời gì để nói.
Cô gái này! Còn tưởng rằng là chỉ có bề ngoài ngực to còn óc quả nho, nào biết so với hắn tưởng tượng còn khó đối phó hơn nhiều.
Mặc kệ là lý do cự tuyệt hắn, hay là phương pháp xử lý lễ vật của hắn, tất cả đều làm rất cẩn thận, khiến người ta không tìm được nửa điểm sai lầm.
Lễ vật nhân, hiểu tình cảm của hắn, lại bài trừ ái muội với hắn, còn thuận đường mượn thể hắn một phen.
Sách, rất tốt.
Cô gái này rất xinh đẹp, có năng lực khiến người ta động tâm, nhưng phụ nữ xinh đẹp rất nhiều, cô cũng không có gì đặc biệt. Vốn dĩ hắn chỉ là thấy đồ mới mẻ, lại thấy nhiều người theo đuổi như vậy, liền góp vui tùy tiện chơi đùa, hiện giờ thì sao, hắn thật sự sinh ra vài phần hứng thú.
Trên đời này chỉ có hắn không muốn, chứ không có thứ hắn không chiếm được.