Cậu từ nhỏ đã quen với những lời nói đó, quen với việc bị gắn mắc con riêng, gọi nghiệt chủng, đã sớm chết lặng, mà Hạ Úc Huân là người có tư cách chán ghét cậu nhất, trào phúng cậu nhất.
Nhưng, cô lại không có.
Nghe được mấy lời này người kinh ngạc nhất chính là Lâm Na, bà tựa hồ không nghĩ tới cô cư nhiên sẽ đứng ra nói giúp Mặc.
Tuy rằng ngày thường quan hệ giữa cô và Mặc rất tốt, nhưng đó là khi không có xung đột lợi ích, tiền đề trước đó cũng không biết quan hệ giữa Mặc và bà, nhưng mà, hiện tại cô còn có thể nói ra những lời như vậy, xác thật khiến cô rất kinh ngạc.
Cô rốt cuộc là ôm tâm tư gì?
Hạ Úc Huân lại quét mắt liế qua những người “Thân thích” đó một cái, thanh âm lạnh lùng nói: “Về phần các người, tôi chỉ nhớ rõ Nam Cung tổng tài Thiên Lâm vài thập niên trước cũng đã rời khỏi gia tộc, hiện tại nhiều thân thích như vậy là chỗ nào tới? Để tránh có người thừa dịp đục nước béo cò, Đao Sẹo, chuyện này anh có phải nên tra một chút hay không?”
“Đúng vậy, tiểu thư!” Đao Sẹo tất nhiên là nghe lệnh.
Ngoại trừ Nam Cung Lâm, hắn không chịu sai khiến của bất cứ ai, chỉ trừ Hạ Úc Huân.
Vừa nghe lời này, những người “Thân thích” đó lập tức thay đổi sắc mặt, lo sợ bất an.
Nếu thật sự tra ra, thân phận của rất nhiều người bọn họ quăng tám sào cũng không tới đều phải vạch trần, cho dù có mấy người tương đối thân, nếu Nam Cung Lâm không chết, dựa theo tính tình ông, bọn họ tuyệt đối vớt không được chút béo bở.
Còn tưởng rằng có thể thừa dịp vớt một chút, không nghĩ tới trước mắt vị này chính là người chủ không dễ lừa gạt.
Đao sẹo sấm rền gió cuốn mà đem tất cả người không liên quan giải tán, công ty cũng chỉ để lại Nghiêm Tử Hoa làm đại diện, trong lúc nhất thời trên hành lang chỉ còn lại bốn người Hạ Úc Huân, Nam Cung Mặc, Lâm Na, Nghiêm Tử Hoa.
Bởi vì vị trí trúng đạn rất khó giải quyết, thời gian giải phẫu rất dài.
Dài dòng chờ đợi, Hạ Úc Huân tranh thủ đi mua bốn chai trà tỉnh thần, cho Nghiêm Tử Hoa cùng Nam Cung Mặc mỗi người một chai.
Sau đó đi đến bên Lâm Na đang không ngừng đi qua đi lại, đưa trà cho bà, nhàn nhạt nói một câu “Nghỉ chút đi” liền xoay người rời đi.
Lâm Na sửng sốt một chút, đã lâu mới ý thức được Hạ Úc Huân là đang nói chuyện với mình, không nóng không lạnh nói: “Tôi không mệt.”
Ẩn ẩn, hốc mắt cư nhiên có chút chua xót phiếm hồng.
Nam Cung Lâm sau khi bị thương, trong nhà công ty tất cả đều là một mảnh rung chuyển, bà vẫn luôn chạy qua chạy lại, vừa phải chăm sóc ông, vừa phải nhìn ngó công ty, còn bị một đám người vây quanh, một mình lặng lẽ mà thừa nhận toàn bộ áp lực. Nhưng, lại không có một người quan tâm bà một câu, ngay cả con trai cũng luôn nghi ngờ quyết định của bà, khuyên bà từ bỏ.
Không thể tin nổi, người đầu tiên quan tâm bà cư nhiên sẽ là nha đầu mà bà vẫn luôn coi là uy hϊế͙p͙ lớn nhất.
Nghiêm Tử Hoa bên cạnh bất động thanh sắc mà nhìn Hạ Úc Huân.
Cô gái này vừa nhìn, chỉ là thật xinh đẹp mà thôi, nhưng phụ nữ xinh đẹp anh đã thấy nhiều, cũng không hiếm lạ.
Nhưng, trong khoảng thời gian ngắn, cô đã không ngừng khiến anh phải lau mắt mà nhìn.
Vốn dĩ đối với quyết định của Nam Cung Lâm ông còn có điều nghi ngờ, hiện tại xem ra, ánh mắt lão hồ ly kia đích xác tinh chuẩn.
Cô gái này thật lòng với ông, không ham thích tranh danh đoạt lợi, hơn nữa ở phương diện nào đó còn rất quyết đoán, vừa rồi, ba chữ vô cùng đơn giản như lơ đãng của cô, bao gồm lúc trước vì Nam Cung Mặc cãi lại, đã thay đổi một cách vô tri vô giác lòng Lâm Na.
Mà ba chữ này cũng là rất đáng được chú ý, nếu vừa rồi cô nói “Vất vả”, đối với Lâm Na khá nhạy cảm, trong giọng nói liền sẽ có chút cao hơn người một bậc, có khách khí, nhất định sẽ khiến cho Lâm Na phản cảm.