Ngó trái ngó phải, mặc kệ nhìn thế nào, dưới lầu cũng chỉ còn lại một cây cột trụi mủi.
Một thân cây lớn như vậy a, trong thời gian ngắn, cô ngay cả một chút tiếng vang cũng chưa nghe được, cứ như vậy liền hư không tiêu thất không thấy nữa.
“Không có việc gì, mẹ từ cửa chính đi!!!” Hạ Úc Huân đầu đầy hắc tuyến mà cắn chặt răng, nổi giận đùng đùng mà từ cửa chính đi ra ngoài.
Dưới lầu trong đại sảnh kim bích huy hoàng, Lãnh Tư Thần trong tay bưng tách trà, đang khí định thần nhàn mà ngồi trên sô pha bằng da xa hoa, dưới chân dẫm lên một tấm thảm nhung trắng muốt, đỉnh đầu là tranh sơn dầu phong cách Âu Châu thời Trung cổ, dưới ánh đèn thủy tinh lộng lẫy bắt mắt thoạt nhìn tựa như ảo mộng……
Nghe được tiếng bước chân cô thịch thịch thịch chạy xuống lầu, Lãnh Tư Thần hờ hững nhẹ nhàng nhìn qua, cao cao tại thượng hệt như quốc vương, lộ ra một cổ oai phong áp chế……
Dáng vẻ kiêu ngạo này, đặc biệt là rõ ràng làm chuyện xấu, còn dùng vẻ mặt hệt như không có việc gì thật sự là khiến Hạ Úc Huân nhìn mà lửa giận trong lòng dần dần bốc lên.
“Lãnh Tư Thần! Cây đâu! Có phải anh lại cho người chặt rồi không?” So với Lãnh Tư Thần khí chất quý tộc, Hạ Úc Huân chống nạnh bóng gió chất vấn.
“Sao?” Lãnh Tư Thần vừa nhấc mắt.
“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi! Đê tiện!” Hạ Úc Huân vẻ mặt khinh thường.
“Cây trong nhà anh, muốn chặt thì chặt, có vấn đề sao?” Lãnh Tư Thần không chút để ý nói.
“……” Ha ha, quả nhiên là không nên cùng người này nói lời vô nghĩa, mỗi lần ngoại trừ bị tức chết liền không có kết quả khác.
Hạ Úc Huân trực tiếp sải bước mà đi ra ngoài, thẳng đến khi đi ra cửa chính cũng không gặp ai tới cản.
Đang vừa ở trong lòng nói thầm kỳ quái, vừa theo đường cũ trở về, khom lưng chuẩn bị chui vào lỗ chó, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sau đó là giận tím mặt.
Lãnh Tư Thần, cái tên sát thiên đoa này!
Cư nhiên đem lỗ chó cũng ngăn chặn!
Hạ Úc Huân một tay chống hông một tay đỡ tường, quả thực xuất li phẫn nộ, hơi thở hệt như đoàn tàu bốc khói vòng trở lại.
Nhìn chằm chằm người đàn ông vẫn cao quý lãnh diễm ngồi trên sô pha, Hạ Úc Huân hít sâu vài hơi, vẫn một chữ cũng chưa nói ra.
Cô có thể nói gì? Nói anh vì sao lấp lỗ chó sao?
Thằng nhãi này khẳng định nói lỗ chó nhà anh muốn lấp thì lấp!
Hạ Úc Huân đứng trước sô pha, sau một lúc lâu rốt cuộc mở miệng: “Lãnh Tư Thần, anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Lãnh Tư Thần chuyển động tách trà trong tay, không nói gì.
Trong khoảng thời gian ngắn không khí phòng khách căng đến mức chạm vào là nổ ngay
Cửa cầu thang, Tiểu Bạch đứng ở đó, tầm mắt khẩn trương mà nhìn về phía hai người, không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Ở lại cùng Tiểu Bạch, nó vừa đến hoàn cảnh lạ, không thích ứng.” Lãnh Tư Thần rốt cuộc chậm rãi mở miệng.
Hạ Úc Huân nghe vậy liền sửng sốt.
Anh nếu trực tiếp bá đạo không nói lí mà ép buộc mình, cô khẳng định cùng anh liều đến bên sứt họng bên gãy càng, nhưng người này thật sự là quá giảo hoạt, nắm được điểm uy hϊế͙p͙ của cô.
Cô vì cái gì phải giúp anh làm Tiểu Bạch thích ứng nơi này chứ? Quá đắc ý rồi! Anh ta lại có thể nói được như vậy!
Nhưng, những câu anh nói vì Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lại ở ngay phía trên nhìn xuống, nếu như cô muốn cự tuyệt, thành ra cô là người xấu……
Hạ Úc Huân gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, hận không thể đem anh nhìn xuyên thấu, sau đó lại tiến thoái lưỡng nan mà ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch bảo bối đang trông mong nhìn mình……
Được, cô nhận tội!
Hạ Úc Huân hướng con trai bảo bối vẫy vẫy tay, đôi mắt to của cậu nhóc tức khắc đầy vui sướng, như chim én được thả về rừng nhào tới.
Đem thân thể con trai mềm mại ôm vào trong ngực, nhìn vẻ mặt vui vẻ không muốn xa rời của cậu, Hạ Úc Huân yên lặng ở trong lòng thở dài.
Cạm bẫy thì cạm bấy!
Ít nhất cạm bẫy lần này của Lãnh Tư Thần, là cô cam tâm tình nguyện ăn.