Hạ Úc Huân xoa xoa cái trán, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, mặc kệ làm cái gì đều bị người này nhìn thấu trước, thật là nghẹn khuất chết mất……
Hiện tại là như thế nào? Anh hẳn không phải là muốn cầm tù luôn cả mình chứ?
Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, vẫn luôn không nói chuyện Lãnh Tư Thần nhàn nhạt mở miệng nói: “Các người trò chuyện đi.”
Nói xong liền đẩy xe lăn rời khỏi phòng, còn giúp đóng cửa lại.
Hạ Úc Huân thấy thế có chút sững sờ, người này sao đột nhiên dễ nói chuyện như vậy? Lại có bẫy rập gì đang chờ cô?
“Mẹ, kỳ thật con cảm thấy Tương Nhu cũng không tệ lắm……” Tiểu Bạch bên cạnh không nhịn được, nhỏ giọng nói một câu.
Hạ Úc Huân nghe vậy mày nhíu lại, chuyện cô lo lắng quả nhiên đã xảy ra, lúc này mới chưa đầy hai ngày! Tiểu Bạch liền thiên về phía Lãnh Tư Thần sao?
Lỡ như, lỡ như Tiểu Bạch càng nguyện ý cùng Lãnh Tư Thần ở bên nhau làm sao bây giờ?
Cô cơ hồ không dám nghĩ khả năng này……
Nói không quản sao sẽ tôn trọng quyết định Tiểu Bạch, cũng thật đến thời điểm này, cô quả thực tim như bị đao cắt, bất luận như thế nào cũng không có biện pháp đem Tiểu Bạch của cô chắp tay nhường cho người!
Ngay trong nháy mắt này, trong đầu Hạ Úc Huân đã thiên hồi bách chuyển, vẻ mặt cũng càng ngày càng kinh hoảng, ngực giống như bị một tảng đá đè nặng cơ hồ sắp không cách nào hô hấp……
Thấy sắc mặt mẹ không tốt, Tiểu Bạch vội vàng ôm lấy cổ mẹ cọ cọ, nói:“Mẹ đừng lo lắng, con nói rồi sẽ không phản bội mẹ, con vĩnh viễn đứng về phía mẹ, ở bên cạnh mẹ, chỉ cần mẹ yêu cầu!”
Khẩn trương nửa ngày Hạ Úc Huân nghe được lời này tức khắc nước mắt lưng tròng thiếu chút nữa khóc ra, con trai cô thật sự là quá hiểu chuyện!
Câu nói đầu tiên khiến mọi bất an trong lòng cô hoàn toàn tan thành mây khói!
Hạ Úc Huân hít hít cái mũi ôm lấy cậu nhóc, thanh âm khàn khàn nói: “Tiểu Bạch bảo bối, mẹ biết mình không phải người mẹ tốt, không ôn nhu cũng không bản lĩnh, Tiểu Bạch con đừng ghét bỏ mẹ được không? Mẹ sẽ sửa, sẽ nỗ lực!
Con biết không? Tuy rằng lúc mẹ tới vẫn luôn suy nghĩ, nhất định sẽ tôn trọng ý kiến của con, nhưng, mẹ chỉ cần tưởng tượng đến con sẽ rời khỏi mẹ, liền khổ sở đến chết mất!
Mẹ rất sợ hãi sẽ mất con! Thực xin lỗi Tiểu Bạch, mẹ quá ích kỷ!”
“Không có! Con rất vui vì mẹ cần con!”
……
Ngoài cửa, Lãnh Tư Thần chung quy vẫn không nhịn được không quân tử mà trong góc tường nghe.
Nghe Hạ Úc Huân nói với con trai, nghe tình cảm thâm sâu của hai mẹ con, Lãnh Tư Thần giống như một người ngoài cuộc chen không lọt, thật là ghen ghét đến tim đều rỉ máu……
Nha đầu này không phải trở nên lạnh nhạt vô tình, mà là, tất cả ấm áp cùng nhu tình của cô đều không dành cho anh…
Nhận thức này quả thực làm tim anh như bị kim đâm.
Trong phòng, cùng con trai hàn huyên một phen rốt cuộc lòng bình tĩnh lại Hạ Úc Huân lưu luyến mà buông Tiểu Bạch ta.
“Bảo bối, mẹ cần phải đi!”
“Mẹ, con không nỡ rời xa mẹ!”
“Ngoan, mẹ nhất định sẽ mau chóng lại đây đón con về nhà!”
“Uhm, mẹ cố lên!”
Sau khi cùng con trai lưu luyến chia tay, Hạ Úc Huân quay lại bên cửa sổ.
Đang chuẩn bị đường cũ trở về, kết quả lại trợn tròn mắt.
Dựa! Cây đâu?
Vừa rồi một thân cây to như vậy đã chạy đi đâu?
Cô có phải đang nằm mơ hay không?
“Mẹ, làm sao vậy?” Tiểu Bạch thò qua hỏi.
“Ách, Tiểu Bạch, mẹ có phải hoa mắt hay không, giúp mẹ nhìn xem, vừa rồi cây bên này đã chạy đi đâu? Sao lại không thấy?” Hạ Úc Huân xoa xoa đôi mắt.
Tiểu Bạch thò đầu ra bên ngoài nhìn nhìn, nói: “A, mẹ không có hoa mắt, là thật sự không thấy……”