5 năm trước, Lãnh Tư Thần mang cô tham gia tiệc đều phải mất công mà đem cô trang điểm, để cô không làm mất mặt mình.
Nhưng lúc này đây, anh không bất có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần nhờ cô đẩy xe lăn giúp anh thì tốt rồi, đối với việc này Hạ Úc Huân khó tránh khỏi có chút hoang mang.
Tựa hồ là đã nhận ra suy nghĩ của cô, Lãnh Tư Thần vừa không chút để ý mà tiếp thu sự ân cần tiếp đón của những người đó, vừa nói: “Kẻ lớn mạnh thực sự không cần bất cứ ngoại vật gì chứng minh mình có bao nhiêu lớn mạnh.”
Ngữ khí này, như của một bạo chúa cuồng phách khốc huyễn tạc thiên!
Lại một câu danh ngôn của Lãnh Tư Thần!
Nếu là trước kia, cô sẽ tám phần sung bái đem lời này viết dán lên tường.
Cô biết, một thanh kiếm nếu đã đủ sắc bén, bước tiếp theo không cần tiếp tục tôi luyện, mà là phải chế tạo một vỏ kiếm cho nó.
5 năm sau Lãnh Tư Thần càng lớn mạnh, nhưng lại là loại lớn mạnh tiềm ẩn mà không phát ra.
5 năm trước anh phong mang tất lộ, 5 năm sau anh lại là nội liễm thâm trầm, lại càng thêm đáng sợ.
Một người, bạn tìm không rõ chi tiết về hắn, nhìn không thấu thực lực của hắn, đó mới là đáng sợ nhất.
Người ta nói tình yêu sẽ là axit ăn mòn vũ khí sắc bén, nếu không phải cô 5 năm trước rời đi, có lẽ sẽ không có Lãnh Tư Thần ngày hôm nay……
Cũng khó trách lúc trước Uất Trì Phi bọn họ hao tổn tâm cơ muốn diệt trừ chướng ngại vật như mình.
A, hiện tại xem ra, cô xác thật nên đi……
Thực hiển nhiên, Hạ Úc Huân đêm nay có chút thất thần.
“Không quen sao?” Lực chú ý của Lãnh Tư Thần vẫn luôn ở trên người cô, cho nên tất nhiên phát hiện sự khác thường của cô trước tiên.
“Không có.” Không quen chỉ là vì quá để ý, mà hiện tại thân phận của cô chỉ là một người không quan trọng, căn bản không có quan tâm, bất luận là ánh mắt người khác hay là thân phận của mình.
“Anh không cần mang bạn gái theo sao?” Hạ Úc Huân thuận miệng hỏi một câu.
Cô có chút khó hiểu, bên cạnh anh không có bạn gái, mà cũng không có cô gái nào nhân cơ hội lại đây chủ động mời anh.
Nghe được vấn đề của cô, ánh mắt Lãnh Tư Thần hơi lóe, hình như hoang mang, sau đó có chút tổn thương.
5 năm qua cô thế nhưng chưa bao giờ quan tâm tìm hiểu về mình sao?
“Hi! Tư thần, lại một mình sao! Chậc chậc, tính tình quái gở này của anh khi nào mới có thể sửa! Làm hại mấy người đẹp người ta cũng không dám đến gần anh!” Cách đó không xa, một giọng nam sang sảng.
Người này là…… Hạ Úc Huân trong trí nhớ tìm tòi, sau đó có chút gian nan mà nhớ lại một cái tên: Lam Hạo Dương!
“Tôi nói anh cuồng nhân thương nghiệp chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn, thế nhưng vì Hạ Úc Huân kia mà một thân cây từ bỏ cả rừng rậm, thật sự là không giống tác phong hành sự của anh a! Anh rốt cuộc còn muốn qua bao nhiêu cái 5 năm mới có thể buông ra?” Lam Hạo Dương lại bắt đầu lời lẽ tầm thường.
Nghe được Lam Hạo Dương nói, trái tim Hạ Úc Huân hơi thắt lại.
Chẳng lẽ…… Đây là nguyên nhân?
Lãnh Tư Thần tùy ý mà tiếp nhận rượu vang đỏ trong khay của người hầu, nhẹ nhàng đong đưa, thần sắc thản nhiên nói: “Dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước, cho dù nhiều, nhưng nếu không phải tôi muốn, đối với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì!”
Lam Hạo Dương lắc lắc đầu, chậc chậc líu lưỡi nói: “Đúng đúng đúng, đại tình thánh!”
Lãnh Tư Thần rượu vang đỏ mới vừa đưa tới bên môi, liền có một con trắng nõn tay từ phía sau đưa lại đây, phủ lên mu bàn tay anh, sau đó đem ly rượu vang đỏ kia bưng đi, có nề nếp mà nhắc nhở: “Anh không thể uống rượu.”
Đột nhiên bị cướp đi ly rượu, khóe miệng Lãnh Tư Thần lại khẽ nhếch, không chút không vui, con ngươi ngược lại là ba phần bất đắc dĩ bảy phần sung sướng.
Một màn này, Lam Hạo Dương bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ.
Cô gái này là……