“Uhm, làm xong rồi.” Hạ Úc Huân âm thầm thở dài, đem giấy đưa cho Hạ Mạt Lâm xem.
Nhìn Hạ Mạt Lâm kích động đến mức hốc mắt có chút phiếm hồng, trong lòng Hạ Úc Huân đột nhiên trở nên mềm mại.
Có lẽ……
Có lẽ chuyện căn bản không có không xong như vậy……
Có lẽ cô có thể khắc phục sự sợ hãi trong lòng?
Có lẽ cô có thể lại dũng cảm một lần?
“Ba……”
Hạ Úc Huân đem nắm tay nắm rồi lại buông, vừa muốn nói chuyện với Hạ Mạt Lâm, Hạ Mạt Lâm không biết vì sao đột nhiên một tay đem cô đẩy qua bên cạnh.
Sức lực của Hạ Mạt Lâm quá lớn, Hạ Úc Huân bị đẩy lập tức ngã trên mặt đất, cố hết sức mà bò lên, không rõ ba cô vì cái gì đột nhiên đẩy cô, xoa eo, nói: “Ba, người làm sao vậy?”
Cô vừa ngẩng đầu, thế nhưng nhìn thấy Hạ Mạt Lâm trực tiếp ngã xuống……
Trên đầu ông có một lỗ máu, hai mắt mở to, khóe miệng còn còn sót lại nụ cười vui vẻ……
“Ba ——” Hạ Úc Huân tê tâm liệt phế mà hô một tiếng, thanh âm đều biến đổi.
Hai mắt cô tràn đầy hoảng sợ, té ngã mà bò qua, gọi: “Ba…… Ba…… Người đừng làm con sợ…… Ba……”
Bởi vì là súng cách âm, lúc này người đi đường bốn phía mới bắt đầu phát hiện Hạ Mạt Lâm trúng đạn ngã xuống đất, thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, trong phút chốc, tình huống loạn thành một đoàn.
Hạ Úc Huân dùng một tia lý trí cuối cùng run rẩy gọi điện thoại cho xe cứu thương, sau đó dùng tay gắt gao che miẹng vết thương của Hạ Mạt Lâm, nói: “Ba…… Ba người chống đỡ, xe cứu thương lập tức sẽ tới, cầu xin người, đừng bỏ rơi con, đừng bỏ rơi con…… Xin ba……”
Cô nói năng lộn xộn, ánh mắt không có tiêu cự, thân thể run run rẩy rẩy, đầy mặt đều là nước mắt nước mũi của mình còn có máu tươi của Hạ Mạt Lâm…
Lãnh phu nhân bên cạnh sớm đã che miệng hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh.
Mà Lãnh Tư Thần bị một màn trước mắt khiến cả người đều ngốc tại chỗ, cảm giác chính mình giống như từ đám mây rơi xuống một bãi đá, thân thể rơi xuống tan xương nát thịt……
Lãnh Tư Thần biết rõ vị trí trúng đạn này của Hạ Mạt Lâm có 99 phần trăm có thể phải chết không thể nghi ngờ, anh cố nén mọi cảm xúc mãnh liệt mênh mông đến cơ hồ muốn phá hủy anh mà bay qua, nói: “Tiểu…… Tiểu Huân…… Em đừng kích động…… Ngàn vạn lần đừng kích động……”
Hạ Mạt Lâm đã xảy ra chuyện, nếu Tiểu Huân lại xảy ra chuyện……
“Cút! Anh cút ngay cho tôi!” Hạ Úc Huân gắt gao ôm chặt thân thể Hạ Mạt Lâm, hai mắt màu đỏ tươi mà nhìn chằm chằm anh, Lãnh Tư Thần không buông tay, cô liền cắn một cái trên cánh tay anh, thiếu chút nữa cắn tiếp một khối thịt.
“Chị dâu…… Chị dâu chị đừng cắn a! Tay lão đại bị chặt đứt là chuyện nhỏ, răng chị gãy rụng hết thì làm sao bây giờ!” Lương Khiêm nhìn đến chính mình đều đau răng.
Không nghĩ tới chuyện anh lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra, lại là loại phương thức thảm thiết này……
Trời ạ! Đây phải như thế nào xong việc! Anh quả thực khó có thể tưởng tượng.
Kẻ thù của Lãnh Tư Thần quá nhiều, căn bản không biết là ai xuống tay, càng làm cho anh lo lắng chính là, lỡ như kẻ xuống tay không phải kẻ thù, mà là……
Anh không dám tiếp tục nghĩ nữa.
“Chị dâu, đem người đỡ lên xe, chúng ta lái xe đưa đi bệnh viện, so với việc chờ xe cứu thương còn nhanh hơn! Hơn nữa trên xe có hòm cấp cứu!”
Hướng Viễn nói thành công gọi thần trí Hạ Úc Huân trở về, cô tức khắc như thay đổi thành người khác, từ kẻ điên đến vẻ mặt bình tĩnh một cách đáng sợ, sạch sẽ lưu loát mà nhanh chóng đem Hạ Mạt Lâm đỡ lên xe.
Cô biết……
Phương diện này cô tốt xấu gì cũng coi như chuyên nghiệp……
Cô sao có thể không biết vết thương do súng như vậy cơ hồ còn khả năng sống hay không……
Nhưng cô không tin, không tin……
Lỡ như có kỳ tích a! Lỡ như có kỳ tích xảy ra a!
Cô gắt gao ôm thân thể Hạ Mạt Lâm trở nên càng lúc càng lạnh băng, ánh mắt đờ đẫn mà hỗn loạn, nhìn khiến lòng người kinh sợ không thôi……
Mà Lãnh Tư Thần cũng không khá hơn chút nào, toàn thân là bụi, quần áo lộn xộn, cánh tay vẫn luôn đổ máu chưa xử lý, con ngươi hoàn toàn là đau đớn và tuyệt vọng không thua gì Hạ Úc Huân……