Hạ Úc Huân cố nén hoảng hốt lặp lại: “Đúng! Tôi không thích anh, không yêu anh! Tôi không muốn gả cho anh!”
“A, vậy thì như thế nào?” Lãnh Tư Thần trên mặt lộ ra một tia điên cuồng, gằn từng chữ một nói: “Hạ Úc Huân, là chính em xâm phạm lãnh thổ của anh, xông vào lãnh địa của anh, đem cả thế giới của anh làm cho long trời lở đất……
Muốn cứ như vậy đi luôn?
Không thích thì thế nào, không yêu thì thế nào?
Cho dù em chán ghét anh phỉ nhổ anh, cả đời này em cũng chỉ có thể là người phụ nữ của Lãnh Tư Thần anh, chỉ có thể ở trong thế giới của anh!
Chết cũng phải cùng anh chết!”
Hạ Úc Huân trái tim kinh hoàng, không thể tin nổi mà nhìn người đàn ông cuồng loạn trước mắt, nói: “Anh…… Anh điên rồi?”
“Đúng, anh điên rồi, bị em bức điên!” Lãnh Tư Thần gầm nhẹ, ngay một khắc trước khi bộc phát đột nhiên lại đổi thành một bộ vô cùng ôn nhu, cúi người bên tai cô nhỏ giọng nói một câu: “Tiểu Huân, ngoan ngoãn cùng anh đi lãnh chứng, nếu không, anh đành phải đem em cột vào giường, giam giữ cả đời! A, đúng rồi, để tránh em cô đơn, anh sẽ để ba em ở cùng em!”
“Lãnh Tư Thần, anh vô sỉ! Chuỵen giữa chúng ta vì cái gì phải động đến ba tôi!” Hạ Úc Huân trong nháy mắt giận dữ.
Anh rõ ràng là đang uy hϊế͙p͙ mình nếu không cùng anh kết hôn thì liền mang theo ba cô nhốt cùng với cô, anh cư nhiên dùng ba cô uy hϊế͙p͙ cô.
Người đàn ông này, thật là điên rồi!
Lãnh Tư Thần nắm lấy điểm yếu lớn nhất của cô, Hạ Úc Huân không còn cách nào khác, cuối cùng đành phải ở trước mặt Hạ Mạt Lâm nói, chỉ là bởi vì cùng Lãnh Tư Thần náo loạn có chút mâu thuẫn nhỏ, hiện tại đã được dỗ dành, không nháo nữa, sau đó tiếp tục hướng tới Cục Dân Chính chạy tới.
Trong quá trình đi Cục Dân Chính, cô tìm một cơ hội soạn một tin nhắn gửi qua cho Renault, nhờ hắn giúp mình rời đi, đương nhiên còn đề xuất muốn mang theo Hạ Mạt Lâm đi.
Cô không biết Lãnh Tư Thần có theo dõi di động của cô hay không, nhưng hiện tại dù sao cũng đã náo loạn, cho dù anh biết bất quá cũng cãi nhau một trận lớn. Không bằng liều một lần.
Sợ là sợ…… Ngay cả Renault cũng không có biện pháp.
-
Xe nhanh chóng chạy đến cửa Cục Dân Chính.
Lãnh Tư Thần hoàn toàn không cho cô lựa chọn đường sống, một phen lôi kéo cô, sải bước mà đi vào cửa.
Toàn bộ thủ tục chưa đến mười phút liền hoàn tất.
Bác gái trong Cục Dân Chính vui vẻ mà đưa cho bọn họ một giấy chứng nhận màu đỏ.
Trong tay cầm giấy chứng nhận đỏ, Hạ Úc Huân cả người đều ngẩn ra.
Như vậy…… Như vậy liền tính là kết hôn?
Kết hôn sao lại đơn giản như vậy?
Nhìn vẻ mặt Hạ Úc Huân dại ra, vẻ lạnh lùng trên mặt Lãnh Tư Thần thoáng dịu đi, vươn bàn tay vô cùng quyến luyến sủng nịch mà xoa xoa tóc cô, nói: “Hạ Úc Huân, hiện tại, em chính là bà xã anh!”
Bà xã của Lãnh Tư Thần……
Từ khi nào, cô đã hướng tới danh hiệu này cỡ nào.
Hiện tại lại giống như một tòa núi lớn đè trên đầu cô, khiến cô thấp thỏm lo âu.
Cô từng nghe qua một câu, nói muốn đội vương miện, phải chấp nhận được sức nặng của nó.
Nhưng mà sức nặng này, giờ phút này cô thật sự không chắc có thể chịu đựng được……
-
Bên ngoài Cục Dân Chính, Lãnh phu nhân nhìn hai người đi ra, trong tay cầm giấy đỏ thẫm, cười có chút cứng đờ.
Chuyện cứ như vậy thành kết cục đã định, Hạ Úc Huân rối rắm trong lòng như những sợi len loạn thành một đống.
“Làm xong rồi sao?” Thấy hai người nhanh như vậy liền ra tới, Hạ Mạt Lâm còn nghĩ đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn, vội vàng lên hỏi.
Cũng không thể trách ông nghĩ như vậy, không có biện pháp, hai đứa trẻ này quá dằn vặt.
Hơn nữa, cũng không biết vì cái gì, tuy rằng Tiểu Huân nói chỉ là mâu thuẫn, nhưng ông vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.