Hạ Úc Huân cũng không chú ý nhiều, vừa muốn đi vào, một cô gái tóc dài trong đó đột nhiên một bước xa vọt tới cửa WC khóa trái lại.
Sau đó, một cô gái tóc uốn gợn sóng màu vàng lập tức xoay người giữ chặt tay Hạ Úc Huân, hơn nữa bắt đầu ba chân bốn cẳng mà cởi quần áo cô, nói: “Nhanh thay quần áo, theo tôi đi!”
Cô gái điên này từ đâu tới? Cư nhiên dám cởi quần áo cô?
Hạ Úc Huân vừa muốn động thủ, ngẩng đầu, sau đó, cả người đều ngây ngẩn, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
“Nhìn nhìn nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy mỹ nữ sao!” Cô gái tóc vàng thẹn quá hóa giận mà đập đầu Hạ Úc Huân.
Phía sau, Lạc Lạc hoảng sợ mà mở to đôi mắt, cực kỳ không xác định mà kêu một tiếng, “Ba ba……?”
“Học trưởng……” Hạ Úc Huân cũng sợ ngây người.
Cả kinh chưa bình, cả kinh lại đến.
Lúc này, cô gái tóc thẳng đóng cửa kỹ đã lột tóc ra, hơn nữa lấy miếng lót ngực, vừa thúc giục, vừa đi lại đây, nói: “Lề mề cái gì nữa? Nhanh lên a!”
“Mặc……” Hạ Úc Huân nghẹn họng trân trối mà nhìn Nam Cung Mặc mặc đồ phụ nữ, tóc đen dài tới eo, cầm lòng không đuọc mà buột miệng thốt ra: “Mặc, em thật xinh đẹp……”
Nam Cung Mặc mặt đỏ bừng, thẹn quá thành giận nói, “Đây đã là khi nào, chị còn ở đó đùa giỡn với em!”
Lạc Lạc chớp chớp mắt, ngọt ngào mà gọi một tiếng, “Chị xinh đẹp!”
Nam Cung Mặc mặt từ hồng biến thành đen.
Tần Mộng Oanh nhìn hai người chẳng ra bộ dáng gì, cũng bị chấn động, hỏi: “Các người làm gì vậy a?”
“Tần Mộng Oanh, cô nhắm mắt lại cho tôi! Không được nhìn, có nghe hay không!” Âu Minh Hiên phát điên nói.
Tần Mộng Oanh rốt cuộc nhịn không được bật cười.
Tách tách —— Tách tách ——
“Này này! Đáng chết! Hạ Úc Huân em đang làm cái gì?” Âu Minh Hiên cùng Nam Cung Mặc chạy tới đoạt di động của Hạ Úc Huân.
Hạ Úc Huân linh hoạt mà né tránh, tiếp tục chụp ảnh, nói: “Đừng nhỏ mọn như vậy được không? Mặc Mặc của ta đã rất lâu, nằm mơ đều muốn nhìn Mặc mặc đồ phụ nữ…”
Nam Cung Mặc mặt đen như đáy nồi, cô ngày thường chính là ɖâʍ ý với mình vậy sao?
“Còn học trưởng, không nghĩ tới anh thoạt nhìn cao lớn uy mãnh như vậy, mặc đồ phụ nữ cũng là thật sự quyến rũ động lòng người nha! Đúng rồi, bộ ngực kia anh dùng cái gì lót? Thoạt nhìn còn rất mê người!” Hạ Úc Huân nói liền một tay nhéo vào ngực Âu Minh Hiên.
Âu Minh Hiên nhìn cô gái này tập kích ngực mình, quả thực sắp điên rồi, quát: “Hạ Úc Huân, em nháo đủ chưa? Chúng ta còn không phải là vì cứu em ra ngoài sao! Lãnh Tư Thần tên kia đem em canh giữ nghiêm như vậy, chúng ta càng là đối tượng phòng bị trọng điểm, thử vô số lần cũng không có cách nào tiếp cận em, cho nên đành phải đem chính mình biến thành bộ dáng quái quỷ này. Em rốt cuộc đi hay không đi?”
Thì ra bọn họ vẫn luôn suy nghĩ cách giúp cô, tuy rằng cách này thật thối nát.
“Học trưởng……” Hạ Úc Huân hốc mắt chua xót, vừa muốn cười, vừa muốn khóc.
Âu Minh Hiên than nhẹ một tiếng, đưa tay ôm chặt cô, nói: “Úc huân, theo anh đi, anh mang em đi Italy, không còn ai có thể thương tổn em.”
Hạ Úc Huân thân mình cứng đờ, có chút xấu hổ mà nhìn về phía Tần Mộng Oanh đnag cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt.
“Học trưởng……”
“Hạ Úc Huân, lúc này đây, không được phép cự tuyệt anh!” Ngữ khí Âu Minh Hiên kiên quyết, nhưng rất nhanh mềm xuống, không được tự nhiên nói: “Xem như anh vì em mà làm hy sinh lớn như vậy……”
Hạ Úc Huân đẩy Âu Minh Hiên ra, rất nghiêm túc mà nhìn anh.
Âu Minh Hiên cũng khẩn trương mà nhìn cô, chờ đợi đáp án của cô: “Úc huân……”
Hạ Úc Huân gằn từng chữ, “Học trưởng, ngực của anh còn hơn cả em rồi!”