Ngữ khí Lãnh Tư Thần tuy rằng xúc động, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Nam Cung Lâm có chút ảo não, cứ như vậy chẳng phải là không chỉ không giúp được Úc Huân, ngược lại còn làm Lãnh Tư Thần giữ càng chặt.
Ngữ khí Nam Cung Lâm không thê rkhông mềm mỏng hơn, thấm thía nói: “Cô ấy hiện tại không có rời đi, nhưng giống như rời đi có gì khác nhau? Tính tình Úc Huân tôi hiểu rõ hơn ai hết, dưới loại tình huống này cô ấy sẽ gả cho cậu sao?”
Lãnh Tư Thần môi mỏng nhếch lên, không nói gì.
Nam Cung Lâm nghĩ nghĩ, ngược lại nói: “Được rồi! Như vậy đi, chúng ta đều lui một bước, tạm thời để Úc Huân đến chỗ tôi ở, cô ấy ở bên cạnh tôi sẽ an toàn hơn một chút, vừa lúc cũng cho cô ấy thời gian giảm bớt một chút tâm tình. Nếu cô ấy nghĩ kỹ, tha thứ cho cậu, tôi sẽ đem cô ấy giao cho cậu, đến lúc đó cậu muốn như thế nào đều có thể.”
Vẻ mặt Lãnh Tư Thần lạnh lùng, tiếp tục không nói một lời, hơn nửa ngày sau mới nói một câu: “Tôi liều không qua nổi nguy hiểm kia.”
Anh sợ một khi cô thoát khỏi sự khống chế của mình, anh cuối cùng sẽ bắt không được cô.
Lần này đàm phán gần như không có kết quả.
Cuối cùng Nam Cung Lâm quẳng xuống vài lời nói ngoan độc, nếu anh lại chấp mê bất ngộ, ông liền phải dùng vũ lực giải quyết.
Lãnh Tư Thần làm lơ Nam Cung Lâm vừa đe dọa vừa dụ dỗ, không chút để bụng.
Cùng lúc đó, Hướng Viễn bên kia rốt cuộc truyền đến tin tức: “Tìm được Hạ Mạt Lâm rồi.”
“Ông ấy ở đâu?”
“Đang làm thầy dạy võ ở một võ quán Hàn Quốc. Có muốn báo cho chị dâu biết không?” Hướng Viễn hưng phấn mà nói.
Tâm tình chị dâu mấy ngày nay vẫn luôn không tốt, nghe thấy tin tức này nhất định sẽ thật cao hứng.
“Không cần.” Vẻ mặt Lãnh Tư Thần không có gì, ngữ khí không mặn không nhạt.
“Vì cái gì?” Hướng Viễn bụng đầy khó hiểu hỏi.
“Dựa theo tôi nói làm là được rồi, chuyện này không được để Tiểu Huân biết.” Lãnh Tư Thần ra lệnh nói.
“Nhưng…… Alo, lão đại……”
Lãnh Tư Thần đã cắt đứt điện thoại.
Anh đem cô bảo hộ nghiêm mật, không chỉ bởi vì anh đang đả kích Bạch gia cùng Renault, sợ bọn họ gây bất lợi cho cô.
Còn bởi vì, hiện tại, anh không thể cho cô có bất cứ đường lui nào.
Anh ngăn cản cô gặp mặt bất cứ ai, Âu Minh Hiên, Nam Cung mặc, Nam Cung Lâm thậm chí Hạ Mạt Lâm……
Bởi vì, một khi cô có chỗ dựa vào, sẽ càng không muốn ở bên cạnh anh nữa.
Tựa như sau khi cô sinh non xong nơi đầu tiên cô đến chính là tinh võ quán, nếu lúc ấy Hạ Mạt Lâm còn ở đó, cô nhất định sẽ tránh né sự bảo hộ của anh, không bao giờ chịu ra đối mặt với anh.
Hạ Úc Huân, đã phải đi tới bước này, anh không cho phép em lùi bước, tuyệt đối không cho phép.
-
Sau khi dạo phố xong, Hạ Úc Huân không chút khách khí mà đem toàn bộ đồ vật đều giao cho hai vệ sĩ phía sau xách theo.
Lương Khiêm lúc này đã chấp nhận bỏ mình, nhìn một đống đồ lớn kia, nguyền rủa ấn di động: “Lão Tam, cậu thật là thoải mái, lão tử chính là đỉnh cậu ban, lập tức kêu xe lại đây đem đồ của chị dâu đưa về!”
Hạ Úc Huân cùng Tần Mộng Oanh gọn nhẹ ra trận mang theo Lạc Lạc đi công viên.
Không biết là ai bắt đầu trước, vốn dĩ chỉ là tản bộ, kết quả ba người lại chơi trò ném tuyết.
Lạc Lạc tuy rằng cánh tay nhỏ, nhưng ném cầu tuyết một chút đều rất nghiêm túc, ngay cả Hạ Úc Huân đều thiếu chút nữa bị bé ném trúng.
Đùa nghịch trong chốc lát, Lạc Lạc la hét muốn đi WC, vừa lúc Hạ Úc Huân cũng muốn đi, ba người liền cùng đi.
Hai vệ sĩ tất nhiên là căng da đầu tiếp tục đi theo.
Hạ Úc Huân quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Lương Khiêm một cái, Lương Khiêm lập tức dừng bước, chỉ đứng ở nơi rất xa.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ai bảo tiểu tử lão Tam kia quá ngu ngốc, chị dâu đi mua nội y hắn cũng muốn đi theo, không bị đánh mới là lạ.
Hạ Úc Huân vừa mới tiến vào WC nữ liền thấy hai thân hình cao gầy, ăn mặc trang phục phụ nữ hoa hòe lộng lẫy, cúi đầu rửa tay.
Ưm, hai người này nhìn sao có chút kỳ quái……