“Lo lắng cái gì? Cho dù hắn biết, chuyện cũng do tôi làm, không liên quan đến cô.” Renault an ủi.
“Vì cái gì phải làm như vậy? Chuyện này cùng chuyện chúng ta đánh đố có quan hệ gì?” Bạch Thiên Ngưng hoàn toàn không hiểu Renault rốt cuộc muốn làm cái gì.
Tuy rằng nói quan hệ hiện tại của bọn họ là đồng minh, nhưng cô trước nay liền nhìn không thấu người này, cho nên đối với anh vẫn có vài phần hoài nghi cùng cảnh giác.
“Đương nhiên là có quan hệ, người ta chỉ có vào thời khắc nguy nan mới có thể chân tình biểu lộ, không phải sao?” Renault nâng ly rượu, chất lỏng đỏ thẫm làm nổi bật làn da trắng nõn của hắn, khuôn mặt có vài phần dữ tợn.
“Anh rốt cuộc có ý gì?” Vẻ mặt Renault khiến Bạch Thiên Ngưng không tự chủ kinh hồn bạt vía.
“Đến lúc đó cô sẽ biết. Còn phải nhắc nhở cô một chút, trước khi tôi thực hành kế hoạch, ngàn vạn lần không được đem mấy thứ kia cho Lãnh Tư Thần, nhớ kỹ, đây chính là bùa hộ mệnh của cô.
Cô ngẫm lại đi, cho dù cô không cho hắn, hắn cũng sẽ không bởi vậy không yêu cô, dù sao mấy thứ này là ở chỗ ba cô, không quan hệ tới cô.
Người Trung Quốc các người có câu nói không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất hắn là vì cái này mới cùng cô kết hôn thì sao? Cô gánh vác nổ nguy hiểm này sao, cho nên, phụ nữ, mọi việc suy nghĩ thật kỹ rồi hãy làm.”
Bạch Thiên Ngưng rũ mắt, sau một lúc lâu gật gật đầu, Renault nói không phải không có lý, vậy trước bình tĩnh xem tình hình đã.
-
Thời gian thoảng qua, trong nháy mắt cũng đã tới mùa đông khắc nghiệt.
Sau khi tìm hiểu nhiều phía, một chút tin tức của Hạ Mạt Lâm đều không có, Hạ Úc Huân dần dần tuyệt vọng.
Những việc này cô không nói với bất cứ ai, chỉ tự mình âm thầm tìm kiếm, cô không muốn cho mọi người lo lắng thay cô, đặc biệt là Lãnh Tư Thần.
Hai tháng này, Hạ Úc Huân ban ngày đi đến một cửa hàng điểm tâm làm công, buổi tối liền đi học ban đêm.
Vẫn ở cùng Lãnh Tư Thần dưới một mái nhà, số lần có thể cùng anh gặp mặt lại càng ngày càng ít.
Chuyện phát sinh trước kia, cô đã dần dần phai nhạt, nhưng vết sẹo vẫn rõ ràng, chưa bị thời gian làm mờ, lại bị thời gian khắc sâu.
Chỉ cần anh một ngày không chính miệng hướng cô nói không yêu chia tay, cô đều không hết hy vọng với anh, vẫn trước sau như một tin tưởng anh, tuân theo hứa hẹn của anh, cuộc sống cơ hồ như một nhân tình bí mật.
Cô không biết như vậy ngày nào là ngày cuối.
Mỗi khi chống đỡ không nổi, cô sẽ nói với bản thân rằng, trời muốn giao sứ mệnh lớn lao cho người này, nhất định ý chí phải như trước, mệt nhọc gân cốt này, đói khát thể xác này, khốn cùng thân này, việc làm trái ý lộn xộn, cho nên phải động tâm nhẫn tính, làm được những việc chưa từng làm.
Như vậy nhịn xuống đều sắp sửa thành Ninja rùa đỉnh cấp.
Lúc Hạ Úc Huân từ trong lớp học ban đêm đi ra ngoài, phát hiện trên bầu trời cư nhiên có tuyết bay lả tả.
Dưới ánh đèn mái hiên tối tăm, Hạ Úc Huân chỉ mặc một chiếc áo dệt kim cùng áo khoác mỏng manh, nhìn một đôi tình lữ ôm nhau về nhà, trong lòng không phải không có chua xót.
Vừa rồi, Lãnh Tư Thần gọi điện thoại tới nói, tạm thời có việc không thể tới đón cô.
“Úc Huân, bạn trai tới đón tôi, tôi đi trước, tạm biệt ~”
“Uhm, tạm biệt ~” Hạ Úc Huân vẫy vẫy tay.
Người cuối cùng cũng đi rồi, chỉ còn cô cô đơn lẻ bóng.
Có đôi khi cô nghĩ, nếu cô yêu người bình thường, cũng có thể có được hạnh phúc nhỏ nhoi đơn giản như vậy.
Hạ Úc Huân xoa xoa lòng bàn tay, dậm chân một cái, chờ đến tuyết rơi thưa một chút mới đi ra khỏi mái hiên.
Lúc sắp đến nhà ga, đối diện góc âm u đột nhiên truyền đến một trận tiếng thắng xe chói tai, sau đó có tiếng thét đứt quãng của cô gái.
Hạ Úc Huân cảm giác không thích hợp, vừa định báo nguy, lại cảm giác sau cổ bị một đòn mạnh, lâm vào hôn mê.