Hạ Úc Huân trở về, quả nhiên Lãnh Tư Thần vẫn chưa về.
Cô vẫn nằm trên sô pha chờ, mãi cho đến 11 giờ, sau đó khẩn trương mà nhìn chằm chằm đồng hồ báo thức, thẳng đến qua 12 điểm, sinh nhật cô qua đi, tâm tình cô lại bình tĩnh.
Rạng sáng hơn một giờ Lãnh Tư Thần mới say khướt mà trở về.
Cô muốn trò chuyện với anh, anh lại ôm cô, say đến bất tỉnh nhân sự.
“Tiểu Huân…… Sinh nhật vui vẻ…… Thực xin lỗi đã về muộn……” Trong mơ, anh nhẹ giọng nỉ non.
Thì ra anh nhớ rõ……
Hạ Úc Huân vuốt ve tóc anh, ngón tay xuyên qua giữa những sợi tóc, trong lòng lộn xộn.
Anh luôn là như vậy, vào lúc cô tuyệt vọng nhất lại đưa cho cô một sợi dây thừng.
“Vốn dĩ có thể cho em một kinh hỉ, kết quả vẫn là làm bể mất……” Lãnh Tư Thần xin lỗi mà nói mớ.
“A Thần, kỳ thật, em cái gì đều không muốn, chỉ cần anh là đủ rồi……”
-
Câu lạc bộ nào đó, phòng VIP.
“Renault, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Bạch Thiên Ngưng ảo não mà nhìn Renault ngồi trên sô pha nhàn nhã lắc rượu.
Vốn dĩ cô chuẩn bị đem đồ vật trộm ra đưa cho Lãnh Tư Thần, nhưng lại bị một cuộc điện thoại của hắn ngăn lại.
“Phụ nữ a! Chính là lỗ tai mềm, dăm ba câu của hắn liền dụ dỗ cô giúp hắn cầm lại chứng cứ?” Renault trào phúng nói.
Cô gái này thiếu chút nữa làm đổ vỡ mọi chuyện.
“Anh ấy không có dụ dỗ tôi lấy, là tự tôi muốn giúp anh ấy!” Bạch Thiên Ngưng bất mãn mà phản bác.
Mấy ngày nay Lãnh Tư Thần vẫn luôn ở cùng cô, cô đã nói phải cho anh một kinh hỉ, hiện tại vài thứ kia còn chưa lấy được, nên nói với anh thế nào?
Renault sâu kín thở dài, “Đây đúng là điểm cao minh của Lãnh Tư Thần. Cô có nghĩ tới, không có nhược điểm này, hắn sẽ không kiêng nể gì mà bỏ rơi cô không?”
Bạch Thiên Ngưng kích động nói, “Sao có thể? Anh đừng nói bậy, Tư Thần là thật sự yêu tôi, thật sự muốn cưới tôi! Tôi muốn chứng minh cho anh ấy xem, tôi mới là người chân thành với anh ấy, cho nên tôi nhất định phải giúp anh ấy.
Hơn nữa, Tư Thần về sau là chồng tôi, muốn những chứng cứ đó có ích lợi gì?
Vài thứ nguy hiểm như vậy, lỡ như bị người khác phát hiện làm sao bây giờ? Đến lúc đó tôi cũng phải xui xẻo theo!”
Renault cười lạnh, thì ra xét đến cùng vẫn là vì bản thân cô.
“Được, cô nói Lãnh Tư Thần là chân thành yêu cô, nhưng tôi lại không tin, chúng ta đánh cuộc hay không? Đánh cuộc Lãnh Tư Thần rốt cuộc là yêu cô, hay yêu Hạ Úc Huân!” Renault đem rượu rót vào một ly đưa cho Bạch Thiên Ngưng.
Bạch Thiên Ngưng uống một hơi cạn sạch, nói: “Đánh cuộc thì đánh cuộc, anh muốn đánh cuộc thế nào?”
“Mọi thứ nghe tôi sắp xếp thì được rồi, cô chỉ cần phối hợp, tôi tuyệt đối cho cô biết chân tướng.
về phần tiền đặt cược, nếu tôi thắng, tôi không cần cô trả giá bất cứ thứ gì, bởi vì Lãnh Tư Thần không yêu cô đã là thống khổ nhất với cô rồi.
Nếu tôi thua, vậy phải chúc mừng cô, không chỉ có như thế, tôi còn đưa cho cô một phần đại lễ kết hôn, hơn nữa, đem Hạ Úc Huân vĩnh viễn cách xa thế giới của các người.” Con ngươi Renault hiện lên một tia tinh quang.
Bạch Thiên Ngưng liếc nhìn Renault một cái, cảm thấy có chút không thích hợp, “Renault, tôi thấy, anh càng hy vọng mình thua thì phải!”
Renault cười nhưng không nói.
“Anh muốn như thế nào chứng minh?” Bạch Thiên Ngưng tò mò hỏi.
“Bây giờ còn chưa được, cô vừa mới bắt cóc Hạ Úc Huân, đã rút dây động rừng, ít nhất phải đợi một thời gian nữa, bọn họ buông lỏng cảnh giác mới có thể động thủ.” Renault suy tư nói.
Bạch Thiên Ngưng hoa dung thất sắc: “Ý của anh là…… Anh muốn bắt cóc cô ấy? Không được! Tôi cùng Tư Thần thật vất vả mới có thể ở bên nhau, nếu bị Tư Thần biết……”