Hạ Úc Huân xụi lơ trên mặt đất, thống khổ mà ôm lấy đầu, trái tim từng trận kịch liệt đau đớn.
A Thần không yêu cô, không yêu cô……
Tất cả mọi thứ đều lừa cô, tất cả đều là cô lừa mình dối người, cô chỉ là người không quan trọng.
Ba ba nói, nếu cô khăng khăng muốn cùng anh ở bên nhau thì không có đứa con gái như cô, vì thế cô từ bỏ ba ba.
Chính mình nói với mình rằng, mày không thay đổi, anh vĩnh viễn đều sẽ không yêu mày, vì thế, cô từ bỏ bản thân mình.
Nếu cô vẫn là Hạ Úc Huân, cô tuyệt đối sẽ không nhịn đến nước này.
Cho nên, cô sớm đã không phải chính mình.
Cô hệt như mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích, vì anh từ bỏ gia tộc, vì anh từ bỏ thể giới của chính mình.
Tình yêu của cô tựa như bọt biển của mỹ nhân ngư biến hóa khôn lường, oanh oanh liệt liệt, không oán không hối hận mà trả giá, cuối cùng, dễ dàng tiêu tan như thế.
Hiện tại, cô từ trong mộng đã tỉnh lại, muốn trở về thế giới ban đầu, lại phát hiện thế giới phía sau đã sớm bị hủy diệt.
Cô rốt cuộc trở về không được……
“Tiểu Huân, tin tưởng anh……”
“Tiểu Huân, để chúng ta nỗ lực mọi thứ……”
“Tiểu Huân, bất luận phát sinh chuyện gì, đều đừng rời khỏi anh……”
A Thần, anh bảo tôi phải làm thế nào để tin tưởng anh? Anh bảo tôi phải nỗ lực thế nào? Anh bảo tôi làm thế nào để tiếp tục ở bên cạnh anh đây?
Nhưng, trong lòng một thanh âm khác lại đang nói, Hạ Úc Huân, mày thật sự phải rời khỏi anh ấy?
Thật sự quyết định từ bỏ sao?
Ngẫm lại mày trước đây trả giá nhiều như vậy, thật sự phải thất bại trong gang tấc?
Nếu lúc này từ bỏ, mày liền cái gì cũng đều không có!
Thanh tỉnh một chút, bình tĩnh một chút, suy nghĩ kỹ!
Điện thoại tối hôm đó là Bạch Thiên Ngưng nghe, mày chỉ nghe được tiếng cô ta mà thôi, nghe được cũng chỉ là lời nói một phía của cô ta, hơn nữa cô ta biết người gọi điện thoại cho A Thần là ai, mày trông cậy vào cô ta có thể nói ra lời hay gì sao?
Có lẽ, cô ta căn bản là thừa dịp A Thần không ở đó hoặc là ngủ rồi cố ý nói như vậy.
Về phần bút ghi âm sáng nay, càng đáng hoài nghi.
Không hề nghi ngờ, người có khả năng thu lại những lời này chỉ có một khả năng, đó chính là Bạch Thiên Ngưng.
Mục đích của cô ta còn không phải là làm mày thương tâm tuyệt vọng, để mày rời khỏi A Thần sao?
Hiện tại mày đang làm cái gì?
Mọi thứ mày làm đều vừa lúc thuận ý cô ta, nếu mày rời đi, càng sẽ khiến cô ta cao hứng mà mở champagne chúc mừng.
Nếu mày thực sự là người không quan trọng, cô ta vì cái gì phải hao tổn tâm cơ trừ bỏ mày?
Một cô gái sẽ không chú ý người không có uy hϊế͙p͙ với cô gái đó.
A Thần từng nói, anh là gặp dịp thì chơi, cần để Bạch Thiên Ngưng thả lỏng cảnh giác mà nắm bắt vài thứ rất quan trọng.
Có lẽ, A Thần chỉ là dụ dỗ Bạch Thiên Ngưng mà thôi.
Tuy rằng, những lời này là nói dối, cũng đủ để cô thương tích đầy mình.
Anh thật sự muốn mình đau, kẻ thù đắc ý sao?
Như vậy hiện tại, Hạ Úc Huân, mày còn muốn ngây ngốc ở đây một mình với những suy đoán vô cớ, một mình khóc đến tê tâm liệt phế, sau đó muốn một người lén rời đi sao?
Không có khả năng!
Bạch Thiên Ngưng, cô muốn đấu có phải hay không?
Tôi tháp tùng cô đến cùng!
Cho dù dùng hết một chút sinh mệnh cùng nhiệt tình cuối cùng của tôi.
Hạ Úc Huân lau nước mắt, cuối cùng nhìn căn nhà trống rỗng, sau đó đi ra ngoài.
Vừa đi vừa không ngừng gọi điện thoại.
“Alo, dì Vương sao? Dì có biết ba con đi đâu rồi không? A, không biết a! Được, phiền dì rồi……”
“Alo! Chú Trương, chú gần đây có gặp ba con không? Ông ấy có nói muốn xa nahf hay gì đó không? Không có sao? Thật ngại quá, quấy rầy chú rồi…… Cám ơn chú, tạm biệt……”