Qua hơn nửa ngày hô hấp của anh mới dần bình tĩnh.
“Anh đi đây!” Cuối cùng anh hôn môi cô một cái, có chút chật vật mà xoay người rời đi.
Lại ở lại anh thật sợ chính mình đi không được.
Trước đây vài lần muốn cô đều quá không biết tiết chế.
Hạ Úc Huân ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, thần sắc có chút hoảng hốt.
Anh vừa rồi…… Rõ ràng đã động tình…… Lại không muốn cô……
Là bởi vì đã có người thỏa mãn anh rồi sao?
Cho dù tâm tình không tốt, chuyện nên làm vẫn phải làm, đã đồng ý với Mặc, 8 giờ phải đến nhóm kịch tập luyện.
Hạ Úc Huân rửa mặt chải đầu xong, thừa dịp còn chút thời gian, lại ôn tập kịch bản một lần nữa.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Người biết cô ở chỗ này không nhiều lắm, lúc này sẽ là ai?
Chị Mộng Oanh hay là Âu Minh Hiên?
Hạ Úc Huân hồ nghi mà đi mở cửa, lại phát hiện ngoài cửa không có ai, vừa muốn đóng cửa, lại nhìn thấy trên mặt đất đặt một hộp quà nhỏ màu đen.
“Thứ gì vậy?” Hạ Úc Huân hoang mang mà đem đồ vật lấy vào.
Trên hộp quà chỉ viết người nhận Hạ Úc Huân, lại không có đề chữ.
Hạ Úc Huân ngồi trên sô pha, xé mở hộp quà, bên trong hộp chỉ đặt một cây bút, có vẻ trống rỗng.
Một cây bút mà thôi, làm gì làm cho thần thần bí bí như vậy?
Hạ Úc Huân khó hiểu đầy bụng, cầm lấy cây bút kia, nhìn kỹ, cư nhiên là bút ghi âm.
Hạ Úc Huân theo bản năng mà ấn xuống chốt mở, bên trong truyền ra thanh âm nói chuyện của nam nữ.
[ Vậy đêm nay em cứ ngủ ở chỗ này. ]
[ Vậy còn anh? ]
[Anh sẽ ở lại với em. ]
[ Tư Thần…… Anh tha thứ cho em sao? ]
[ Quá khứ để cho nó qua đi. Hơn nữa, em cũng là vì công ty. ]
Thanh âm này……
Cư nhiên là Lãnh Tư Thần cùng Bạch Thiên Ngưng.
Hạ Úc Huân chấn động, một dự cảm cực kỳ không tốt nảy lên trong lòng.
[ Vậy Hạ Úc Huân……]
[ Chỉ là người không quan trọng. ]
Nghe tới hai câu này, Hạ Úc Huân tựa như một người đứng trong mưa to, không hề chuẩn bị bị sấm sét bổ vào người, ngũ lôi oanh đỉnh cũng sẽ không như thế.
Chỉ là người không quan trọng ……
Chỉ là người không quan trọng
Chỉ là người không quan trọng ……
Những lời này tựa như Kim Cô Chú lặp lại tra tấn cô.
Bút ghi âm còn tiếp tục truyền phát tin……
[ vì cái gì đột nhiên…… Đối tốt với em như vậy. ]
[ bởi vì em là vợ anh. ]
Nghe đến đó, Hạ Úc Huân đã hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi, cô gắt gao nắm chặt bút ghi âm kia, gắt gao cắn môi, nước mắt từng giọt lăn dài.
A, cô ta là vợ anh?
Đúng a, cô ta là vợ danh chính ngôn của anh.
Còn tôi? Tôi là cái gì?
Tôi chỉ là…… Một người không quan trọng.
Lời nói trong bút ghi âm cứ phát đi phát lại, tra tấn đến mức khiến cô đau đớn muốn chết.
Hạ Úc Huân hét lên một tiếng đem ghi âm bút ném văng ra vỡ nát, sau đó nằm trên sô pha khóc đến sức cùng lực kiệt.
Khóc không biết bao lâu, đến cuối cùng không ra nước mắt, cô ngơ ngác mà ngồi tại chỗ, ánh mắt không có tiêu cự.
Chỗ này nơi nơi đều tràn ngập hơi thở của anh, Hạ Úc Huân chịu không nổi mà tông cửa xông ra, vẫn luôn chạy vẫn luôn chạy……
Sau đó, cô vẫy một chiếc xe taxi.
“Tây giao, đường Thọ Xuân.”
Mình phải về nhà, mình rốt cuộc chịu không nổi……
Hạ Úc Huân đầy hy vọng mà về đến nhà, lại phát hiện trên cửa lớn khóa, sau khi trèo tường vào, trong nhà tất cả đều dọn trống không, ngay cả một vật dụng trong nhà đều không để lại.
Hạ Úc Huân vô lực mà ngã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo.
Ba ba đi rồi, ông thật sự mang theo mẹ đi rồi, bỏ rơi cô một mình nơi này.
Đường lui duy nhất của cô cũng đã không còn.
Hạ Úc Huân xụi lơ trên mặt đất, thống khổ mà ôm lấy đầu, trái tim từng trận kịch liệt đau đớn.