Vạn Dạ liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang cầm một xấp văn kiện,khóe miệng khẽ nhếch. Nếu đã như vậy,có thể làm cho An Thần buông tha Tô Thiển, anh liền cảm thấy đáng giá!
Tô Thiển tính tình ra sao, sợ rằng chỉ có anh hiểu rõ, An Thần dùngphương pháp cực đoan này trả thù, Tô Thiển là cực kì chán ghét.
Nhận lấy văn kiện, bình tĩnh mở nắp bút, soàn soạt kí lên tên mình, đứng lên, bình tĩnh như cũ.
Thậm chí trên mặt có một chút gì đó vui vẻ!
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, giống như chưa từng nhìn thấy tình huống này, có người phá sản mà lại vui vẻ vậy sao?
“Vạn tiên sinh, anh có 6 giờ đồng hồ để giao nộp tòa nhà này, tối nay đúng 6 giờ,tòa án sẽ phong tỏa nó”.
Không dài dòng,Vạn Dạ chính là đi ra khỏi tòa nhà.
Vạn Dạ vẫn cười, anh cảm thấy ánh bình minh đã tới với anh rồi.
Thông báo đơn giản đem tình huống công ty hiện giờ nói lại một lần,không nhìn đến vài nhân viên vì mất việc mà nổi điên,đạp cửa xông rangoài.
Anh cũng không phải người vô tình,dẫu sao những nhân viên này đã đi theo anh khá lâu, nhiều hay ít cũng phải lấy cho họ khoản bồi thường, họ còn trẻ và có năng lực,không ngại không có việc làm cùng cơm ăn.
Lấy ra điện thoại, gọi cho mấy người anh em tốt:” Hôm nay thoải mái uống, tôi mời khách…”
Bành
Vạn Dạ để mạnh chai rượu lên bàn:”Uống!”. Nụ cười trên mặt vẫn không giảm.
Bên cạnh anh, Lỗ Kiệt và Tĩnh Diệp như nhìn đến quái vật, hồi lâu, TĩnhDiệp mới lên tiếng:”Anh bạn, bọn tôi hiểu tâm trạng của cậu, nhưng mà….”
Vì sao không trưng ra tức giận cùng căm tức?
Vạn Dạ cười mà không nói,tâm tình vô cùng thoải mái, cho dù Tô Thiểnchưa trở thành cô dâu của anh, nhưng anh xác định, khi cô biết việc AnThần làm, muốn cô trở lại bên cạnh hắn là điều không thể.
Mọi người nói anh điên cũng được, dễ dàng thỏa mãn cũng được, chỉ cần có được Tiểu Thiển,bảo anh trả giá cao thế nào cũng không sao, huống chichỉ là một công ty trong nước nho nhỏ?
Tiếp tục mở ra một chai bia,bên môi cười càng lúc càng lớn, làm cho hai người bên cạnh trân trối nhìn nhau.
Lỗ Kiệt chép miệng:” Tôi xem anh là quá buồn sinh ra vui mừng.”
Một đời phong vân Vạn đại thần, cuối cùng cũng dẫm phải mộ phần tình yêu.
Tịch Diệp giật giật khóe miệng một cước đá bay hắn, tức giận mắng:”Ngươi có thể không dùng loạn thành ngữ được ko?”
Buồn quá hóa vui, này mà cũng nói được!
“Anh bạn, ngươi cùng An thiếu gia dành phụ nữ, ngươi nghĩ ngươi thắng được bao nhiêu?”
Tịch Diệp lắc trong tay chén rượu, không nhịn được muốn than thở, tiền nhiều như vậy sao chỉ uống bia?
Vạn Dạ mỉm cười uống một ngụm:” Am Dạ thế lực quả thật cường đại, nhưngkhông đại biểu chúng ta so với họ thua kém! Đối với Tô Thiển, thứ tôimuốn chính là lòng của cô ấy, nếu cô ấy không yêu tôi, tất cả đêu trởthành vô nghĩa.”
Anh tôn trọng tình cảm của cô,nếu cô yêu An Thần, anh sẽ chúc phúc cho cô, còn trước lúc đó, anh phải vì mình mà tranh thủ.
Lỗ Kiệt nhìn Tịch Diệp cùng nhau lắc đầu thở dài, một đời phong vân Vạnđại thần, cuối cùng cũng dẫm phải mộ phần tình yêu, thật là khiến chomọi nữ đồng bào bóp cổ tay thở dài.
Bên trong tiệm thuốc,Tô Thiển cầm mấy hộp thuốc hạ sốt,không chú ý nhìn qua sạp báo, ngón tay không khỏi run lên.
Trên báo viết công ty Thiên Diệp bị Am Dạ thu mua,Tô thiển mạnh suy nghĩ, vốn đầu óc hỗn loạn giờ đây có loại cảm giác hôn mê.
Trấn định lại thân thể,vội lấy điện thoại gọi cho Vạn Dạ.
Cúp điện thoại, một cỗ lửa giận đem cả người bao vây,xem ra An Thần đã bắt đầu trả thù, từ bằng hữu của cô trả thù!
Cô không biết giờ đây có cái gì cảm giác, tức giận, bi thương, hoặc là cả hai.
Cô đã nói, cô làm sai cô sẽ là người gánh chịu,nếu có người dám ra tay với bằng hữu của cô, cô thề sẽ sống chết với người đó!
Nhưng, cô có cái gì để cùng người ta đấu?
Người ta là đức vua cao cao tại thượng, cô chỉ là con kiến sống bám vàoanh, chỉ có thể mặc anh định đoạt,không cho phép kháng cự, không chophép chạy trốn.
Chỉ cần anh muốn, tùy thời có thể bóp chết cô!
Trên thực tế, cô chỉ có thể nghe lời anh thỏa hiệp, mới không làm cho bằng hữu bên cạnh gặp nạn.
Tại sao cô có thể ích kỉ như vậy,tại so có thể vì chính mình mà làm hại những người xung quanh chịu thương tổn!
“Tiểu thư, lấy cái này sao?...”
Yêu suốt mười năm, đáp lại anh đến tột cùng là cái gì?
“Tiểu thư….”
Trên đường cái,Tô Thiển nghe điện thoại, cười lạnh:”An tiên sinh, rốt cục anh muốn thế nào?”
An Thần sắc mặt lạnh lùng ngồi trên ghế tựa:”Xem ra em đã biết”.
Kéo kéo lại cà vạt, thanh âm của anh trống rỗng mà cứng ngắc:” Thế nào?Em định cứ nhìn hắn ta đau khổ mất đi công ty bao năm gây dựng hay sao?Chẳng phải em rất trượng nghĩa hay sao? Cũng tính toán phải giúp hắn?”
Tô Thiển im lặng,trong đầu tính toán làm thế nào khiến cho An Thần đem Thiên Diện trả lại.
“Tôi phải làm sao anh mới bằng lòng bỏ qua cho Vạn Dạ? An Thần,tôi chẳng phải đã nói với anh,chúng ta chia tay, hậu quả tôi chịu, anh muốn bópchết tôi thì bóp chết tôi, việc gì phải nhằm vào bằng hữu của tôi?”
Má ơi, nếu cô có thực lực đó, cô nghĩ rất muốn bóp chết anh!
An Thần nhẹ nhàng chuyển động chiếc ghế,gõ gõ ngón tay lên mặt bàn,khóe miệng kéo lên một nụ cười châm chọc.
Người phụ nữ này,có phải cô nghĩ rằng anh không dám bóp chết cô?
Anh đúng là muốn làm vậy, ngay thời điểm cô chọn người đàn ông khác, anh đã muốn cùng cô đồng quy vu tận, xong hết mọi chuyện.
“làʍ ȶìиɦ nhân của tôi!”
Là tình nhân, không phải người phụ nữ ở bên anh nữa, người đàn bà không tim không phổi này không đáng.
“Cái gì???.....”
Tô Thiển khẽ há miệng,tình nhân?
An Thần hừ lạnh,di chuyển thân thể, không cần nhìn cũng biết bên kia phản ứng thế nào.
"Đúng, tình nhân, làʍ ȶìиɦ nhân của tôi, tôi liền bỏ qua cho hắn ta, em không phải hỏi kỳ hạn, tôi chơi đủ thì sẽ bỏ, tôi hi vọng đêm nay gặplại em...".
Trực tiếp cúp điện thoại, anh tràn đầy tự tin, cô sẽ không cự tuyệt!
Tô Thiển sững sờ nhìn màn hình điên thoại báo kết thúc cuộc gọi,hậnkhông thể đem nó quăng vào sọt rác,khốn kiếp ghê tởm,anh coi cô là gì?
Tình nhân? Tình nhân thật sao?
Mỗi lần vất vả đè xuống tâm tình, không muốn chỉ vì hai câu của anh mà lại bốc hỏa,cô muốn gào lên, gào lên thật to!