Editor:Rubymeomeo.
Tô Thiển cười khổ,xem đi, thì ra ngươi cũng chỉ là một ɖâʍ phụ, ngươi cũng khát vọng thân thể anh ta.
Đem thân mình che đậy cẩn thận,chân không bước vào phòng tắm,ánh mắtliếc qua điện thoai, mở máy, vẫn là hơn mười cuộc gọi nhỡ của An Thần và Nhiễm Mạn.
Dùng chăn đem người quấn thật kĩ, gọi lại cho Nhiễm Mạn.
Giống như không cần suy nghĩ, trực tiếp đưa máy ra xa lỗ tai, tiếng hét chói tai vang lên, một lúc sau mới dám kề tai vào nghe.
“MiMi nha, bình tĩnh đi, lớn tiếng kêu như vậy, cổ họng không đau sao?”
Mở ra laptop,Tô thiển bật Chat Mesenger.
“Biến, Tô Thiển,đừng khiến cho lão nương nhìn thấy ngươi,ngươi rốt cục chết chỗ nào rồi?”
Bên kia, Nhiễm Mạn mặt đỏ phừng phừng,vừa rống giận vừa tránh né bàn tay quấy rối của Bân Tử.
“Mình đang ở nhà rồi, lúc nào rảnh rỗi tới tìm mình.Dù sao mình đều ở nhà,hai ngày nữa sẽ đổi số, lúc đó sẽ nói cho cậu”.
Cúp điện thoại, Tô Thiển vô lực khép lại laptop,hít hít mấy hơi, nằm xuống,đầu hỗn loạn
“Lão Đại, đã theo lời của anh, dùng mọi biện pháp áp chế công ty quảngcáo Thiên Diện, Bước tiếp theo anh muốn thế nào?” Dạ Thương đứng saulưng An Thần, không một tia cảm xúc hỏi.
An Thần vung bút ở trên văn kiện kí lên tên mình, ném tới trên tay DạThương:” Cho anh thời gian một ngày, tôi muốn có công ty này”.
Khóe môi lạnh lùng nhếch lên, phản bội anh, thì sẽ phải trả giá thật lớn,anh muốn cô phải tự đến cầu xin anh.
Cầu xin anh tha cho tên họ Vạn, thậm chí cầu xin để lần nữa trở lại bên cạnh anh.
An Thần anh là kẻ dễ nói chuyện vậy sao?
Cô muốn chia tay liền chia tay, cô coi anh là cái gì?
Trong lúc đó, nội bộ công ty Thiên Diện vô cùng hỗn loạn, các nhân viêntâm thần bất an, chỉ có một người lạnh nhạt ngồi trên ghế tổng tài,mặtkhông biểu cảm đem văn kiện trên tay đưa cho người đàn ông đối diện.
“Vạn Tổng, mời kí,công ty này đã chỉ còn là một cái vỏ trống rỗng rồi…”
Những người này cũng là lạnh lùng, nhìn quán đại khởi đại lạc, Đại HỉĐại Bi, ngay cả một thương nghiệp tiếng tăm lừng lẫy, Vạn Dạ Vạn tổngtài,cũng phải gặp ngày phá sản, cho nên ngàn vạn lần không nên cảm thấymột ngày kia mình có chút địa vị, có tiền có quyền, liền đắc ý, khôngphải có câu: Trèo càng cao ngã càng đau hay sao?