hi chúng tôi quay trở về A-ra-ben-la thì Ô-lếch có vẻ đăm chiêu. Cậu ta nói:
- Hôm nay còn chỗ nào mà chúng mình không tới nữa nữa đâu! Tới La Mã, Nhật Bản, tới cả Ai Cập và các dân tộc Xla-vơ cổ đại, rồi tới cả Ba-bi-lon nữa, ấy thế mà vẫn chẳng tìm thấy Số Không.
- Thế là các bạn đã thấy chúng tôi nói đúng. - Số Bốn hóm hỉnh cười với tôi. - Nhưng các bạn cứ yên tâm! Nhất định chúng tôi sẽ tìm thấy Số Không! Dù sao thì chúng ta hãy cứ rẽ vào thăm Viện bảo tàng Pút-skin cái đã.
- Sao, ở đây cũng có Viện bảo tàng Pút-skin à? - Bọn trẻ sửng sốt. - Một nhà thơ lại ở nước Số Học ư? Pút-skin có quan hệ gì với các bạn ở đây?
- Pút-skin là một người toàn diện lắm, - Số Bốn tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến đó của chúng tôi, - ông chăm học lịch sử, yêu âm nhạc và rất thích dân A- ra-ben-la chúng tôi.
Vừa lúc ấy chúng tôi đã tới gần một căn nhà nhỏ, treo chân dung nhà thơ vĩ đại.
Số Bốn dẫn chúng tôi vào một phòng chỉ có một bức tranh kỳ quặc treo trên tường ngoài ra chẳng trưng bày gì khác nữa.
Số Bốn nói tiếp:
- Bức tranh này chúng tôi lấy ra từ tập bản thảo của A-lếch-xan Xéc-ghi-ê- vích Pút-skin đấy. Nguyên là từ xưa người ta đã suy nghĩ nát óc về vấn đề do đâu mà người thời cổ đã viết các chữ số Ả Rập như thế. Có nhiều giả thuyết lắm. Pút-skin cũng đưa ra một giả thuyết thông minh mà chúng tôi rất thích. Ông cho rằng tất cả mười chữ số Ả Rập, kể cả số không, đều nằm gọn trong cái hình vuông thần diệu này. Muốn hiểu hình vẽ của ông được dễ dàng, mời các bạn nhìn vào đây.
Số Bốn cầm lấy một cặp giấy to mà khi mới vào phòng chúng tôi không chú ý đến.
Trong cặp có mười tờ giấy. Tờ nào cũng vẫn chỉ vẽ cái hình đó nhưng nét tô đậm thì ở mỗi tờ một khác. Chúng tôi nhận ra ngay là mỗi tờ vẽ một chữ số của ta. Duy chỉ có số năm là vẽ hơi dở một chút vì nó thiếu nét cắt ngang ở trên.
Cô bé Số Bốn cài nơ giải thích rằng xưa kia chữ số năm không có nét ngang. Sau này người ta mới thêm vào.
- Thú vị thật! - Ô-lếch nói. - Nhưng điều Pút-skin phỏng đoán liệu có đúng hay không?
- Có nhiều người tranh cãi với ông ta lắm. Nhưng dân A-ra-ben-la chúng tôi thì hoan nghênh ý kiến đó. Được biết mình từ một hình vuông thần diệu chui ra ai mà chẳng thích cơ chứ!
- Ở đây cả đến số không cũng vuông. - Xê-va khoái chí nhận xét.
- Thế mà vẫn không tìm thấy chú bé Số Không của chúng ta. - Ta-nhi-a thở dài.
Giữa lúc ấy chiếc đồng hồ cổ lỗ sĩ điểm mười hai tiếng chuông. Số Bốn cuống quít:
- Chết, chết! Nửa giờ nữa thì bắt đầu cuộc tranh luận. Tôi phải đến dự. Thôi, phải đi mau lên mới được.
- Tranh luận gì thế? - Xê-va tò mò hỏi.
- Một cuộc tranh luận rất quan trọng tại Câu lạc bộ những người yêu tranh luận. Khắp thành phố đâu đâu cũng dán thông báo. Các bạn không thấy ư?
- Bọn mình cũng muốn đến dự! - Bọn trẻ tuyên bố một cách kiên quyết.
- Thế thì thật là hân hạnh! - Số Bốn duyên dáng nghiêng mình. - Các bạn cũng có thể tham gia tranh luận được.
- Nhưng tranh luận về vấn đề gì cơ chứ?
4
và 2
3
thì số nào lớn hơn? Chúng tôi ở đây vẫn còn có người chưa biết.
Thế là chúng tôi cùng nhau đi đến Câu lạc bộ.