Ba Ngày Ở Nước Tí Hon

Tìm Thấy Nó Rồi

Docsach24.com

hi chúng tôi ra khỏi rạp xiếc đã thấy phố xá tưng bừng chăng đèn kết hoa. Tuy đêm đã về khuya mà đâu cũng nghe thấy tiếng nhạc rộn ràng.

Dân A-ra-ben-la đang ăn mừng. Đây đó vang lên những tiếng reo vui:

- Tìm thấy nó rồi!

- Mừng quá!

- Nó mất tích sao được!

- Khổ thân mẹ nó, lo lắng suốt từ hôm qua đến hôm nay!

Chẳng khó khăn gì mà không đoán ra được những người Tí Hon đang nói về ai. Họ vui mừng vì Số Không đã trở về.

Sáng hôm nay, tại quảng trường Chúc Phúc, trước khi đoàn Tí Hon lên đường phục vụ loài người, các thủ lĩnh của họ đã ra lệnh là phải tìm bằng được Số Không. Và bây giờ chú bé đã trở về đây, lành lặn, khỏe khoắn!

Người ta đã tìm thấy chú bé trong trường hợp như thếnày:

Độ ba chục cô chú Tí Hon đến giúp các học sinh lớp hai giải một bài toán về chia số nguyên. Học sinh đã nộp hết bài cho cô giáo. Kẻng hết giờ. Bọn Tí Hon ra khỏi lớp vì tiết sau là tiết tiếng Nga. Họ sang một lớp khác, học phân số thường trong tiết sau.

Họ vui vẻ đi thành tốp lên cầu thang. Bỗng nghe có tiếng rên. Họ nhìn trước nhìn sau chẳng thấy ai cả. Lại vẫn nghe tiếng rên rỉ. Một cô bé Số Bảy nhanh trí ngó vào một cái thùng đặt ở góc cầu thang thì thấy Số Không đang ngồi co ro trong ấy, mặt ỉu xìu và đã rét run cầm cập.

- Em muốn về với mẹ cơ! - Số Không khóc ti tỉ. - Em đói làm, em buồn ngủ lắm. Em mệt lả rồi.

Mọi người an ủi chú bé, chùi mũi, lau mắt cho chú ta. Chỉ có cái ăn thì lúc này chả đào đâu ra.

Nhưng Số Không vòi ngay lập tức và lại còn nhẩy cẫng lên là khác. Mọi người cùng nhau đi đến lớp ba giúp các bạn học sinh cộng phân số thường.

Bài toán khó lắm, thành ra Số Không không còn lúc nào thuật lại chuyện lưu lạc của mình bữa trước. Sau đó lại phải vội vàng lên máy bay cho kịp. Mãi đến lúc ngồi yên chỗ trên máy hay, Số Không mới có thì giờ kể lại câu chuyện đau buồn của mình cho các bạn nghe.

Chú bé phải kể đi kể lại nhiều lần: thoạt tiên kể cho các bạn đi cùng chuyến máy bay, rồi kể cả những người mới đến, rồi lại kể cho những người đến sau, và cuối cùng kể cho những người nghe lại câu chuyện từ đầu đến cuối. Vì hầu hết

mọi người đều muốn nghe cả, cho nên tổng cộng Số Không phải kể câu chuyện của mình tới 248 lần.

Rồi lại còn chúng tôi vừa đến nữa chứ, chúng tôi cũng yêu cầu Số Không kể cho nghe. Nhưng Số Không nói nhiều đã khản cả tiếng, nên nghe chỉ toàn thấy những tiếng khàn khàn.

Thế là bà mẹ hạnh phúc của chú, cô số Tám phục phịch, phải kể thay, cô đã thuộc làu câu chuyện như cháo.

Docsach24.com

Khi chúng tôi ra khỏi rạp xiếc đã thấy phố xá tưng bừng chăng đèn kết hoa. Tuy đêm đã về khuya mà đâu cũng nghe thấy tiếng nhạc rộn ràng.

Dân A-ra-ben-la đang ăn mừng. Đây đó vang lên những tiếng reo vui:

- Tìm thấy nó rồi!

- Mừng quá!

- Nó mất tích sao được!

- Khổ thân mẹ nó, lo lắng suốt từ hôm qua đến hôm nay!

Chẳng khó khăn gì mà không đoán ra được những người Tí Hon đang nói về ai. Họ vui mừng vì Số Không đã trở về.

Sáng hôm nay, tại quảng trường Chúc Phúc, trước khi đoàn Tí Hon lên đường phục vụ loài người, các thủ lĩnh của họ đã ra lệnh là phải tìm bằng được Số Không. Và bây giờ chú bé đã trở về đây, lành lặn, khỏe khoắn!

Người ta đã tìm thấy chú bé trong trường hợp như thếnày:

Độ ba chục cô chú Tí Hon đến giúp các học sinh lớp hai giải một bài toán về chia số nguyên. Học sinh đã nộp hết bài cho cô giáo. Kẻng hết giờ. Bọn Tí Hon ra khỏi lớp vì tiết sau là tiết tiếng Nga. Họ sang một lớp khác, học phân số thường trong tiết sau.

Họ vui vẻ đi thành tốp lên cầu thang. Bỗng nghe có tiếng rên. Họ nhìn trước nhìn sau chẳng thấy ai cả. Lại vẫn nghe tiếng rên rỉ. Một cô bé Số Bảy nhanh trí ngó vào một cái thùng đặt ở góc cầu thang thì thấy Số Không đang ngồi co ro trong ấy, mặt ỉu xìu và đã rét run cầm cập.

- Em muốn về với mẹ cơ! - Số Không khóc ti tỉ. - Em đói làm, em buồn ngủ lắm. Em mệt lả rồi.

Mọi người an ủi chú bé, chùi mũi, lau mắt cho chú ta. Chỉ có cái ăn thì lúc này chả đào đâu ra.

Nhưng Số Không vòi ngay lập tức và lại còn nhẩy cẫng lên là khác. Mọi người cùng nhau đi đến lớp ba giúp các bạn học sinh cộng phân số thường.

Bài toán khó lắm, thành ra Số Không không còn lúc nào thuật lại chuyện lưu lạc của mình bữa trước. Sau đó lại phải vội vàng lên máy bay cho kịp. Mãi đến lúc ngồi yên chỗ trên máy hay, Số Không mới có thì giờ kể lại câu chuyện đau buồn của mình cho các bạn nghe.

Chú bé phải kể đi kể lại nhiều lần: thoạt tiên kể cho các bạn đi cùng chuyến máy bay, rồi kể cả những người mới đến, rồi lại kể cho những người đến sau, và cuối cùng kể cho những người nghe lại câu chuyện từ đầu đến cuối. Vì hầu hết

mọi người đều muốn nghe cả, cho nên tổng cộng Số Không phải kể câu chuyện của mình tới 248 lần.

Rồi lại còn chúng tôi vừa đến nữa chứ, chúng tôi cũng yêu cầu Số Không kể cho nghe. Nhưng Số Không nói nhiều đã khản cả tiếng, nên nghe chỉ toàn thấy những tiếng khàn khàn.

Thế là bà mẹ hạnh phúc của chú, cô số Tám phục phịch, phải kể thay, cô đã thuộc làu câu chuyện như cháo.

- Hôm qua, lần đầu tiên tôi đã để thằng con bé bỏng quý như vàng của tôi đi du lịch một mình xa đến thế. Nhưng tôi không dám giữ cháu. Vì cháu đi đến xứ sở loài người, phục vụ cho một sự nghiệp rất quan trọng. Người ta đưa cháu đến một trường trung học không toàn cấp. Tôi cũng chẳng biết tại sao người ta lại gọi là trường không toàn cấp, nhưng rõ ràng đấy là một trường rất xoàng, bởi vì chuyện không may cho thằng con trai quý báu của tôi đã xảy ra chính ở trường ấy. Chắc là thằng con tôi đã rơi vào tay một cậu học trò dốt nhất thế giới! Cậu ấy đã đánh mất thằng bé Số Không của tôi. Đúng thế. Cậu ấy đã đánh mất! Y như nó là cái kim vậy! Thằng bé kháu khỉnh thế này mà đánh mất thì không thể nào tưởng tượng được! - Cô Số Tám hôn lên mũi Số Không. - Cô giáo ra một bài toán rất dễ: 1 836 chia cho 18. Có khó khăn gì đâu cơ chứ. Đáp số rất đơn

giản: 102. Không hơn không kém. Thế mà cậu học trò lười nhác này lại tính ra 12! Chỉ có 12 thôi! Có gì đâu, cậu ta đánh rơi mất Số Không! Nhưng tại sao lại xảy ra chuyện đó? Là bởi vì sau khi chia 18 cho 18 được 1 rồi thì cậu ta lại chia thẳng luôn 36 cho 18. Lẽ ra phải chia 3 cho 18 đã rồi mới chia 36 cho 18. Các bạn bảo 3 không chia được cho 18 ư? Ừ thì đúng là không chia được! Nhưng nếu không chia được thì phải nhớ đến Số Không của tôi chứ, phải đặt nó sau Số Một chứ. Thế mới được đáp số đúng là 102 chứ! Nhưng cậu học trò lười nhác kia lại chia ngay 36 cho 18. Rút kinh nghiệm là đừng có hấp tấp, chỉ tổ người ta cười cho! Nhưng chúng tôi thì chúng tôi không cười mà chúng tôi khóc. Thôi được! Cứ cho là cậu học trò này nhầm đi. Ai mà chẳng có lúc nhầm. Nhưng cậu ấy có thể thử lại chứ. Các bạn hỏi tôi thử như thế nào à? Chỉ việc nhân số thương 12 với số chia 18. Cậu ấy sẽ được 216 chứ không phải 1836. Các bạn thử nghĩ xem, đáng lẽ 1836 lại chỉ được có 216! Khiếp quá! Xin cảm ơn các bạn Tí Hon tốt bụng. Nếu không có các bạn thì thằng con trai tôi có lẽ bị mất tích rồi còn gì nữa.

- Cô Số Tám kính mến ạ, - Xê-va nói xen vào, - thế nào cũng tìm ra Số

Không thôi. Nhất định là cô giáo sẽ tìm ra. Cô giáo chưa kịp chấm bài đấy thôi.

- Đúng thế! - Cô Số Tám phục phịch đáp. - Tất nhiên cô giáo sẽ tìm ra. Nhưng bao giờ mới tìm ra cơ chứ? Đến lúc ấy thì bé Số Không của tôi đã chết đói còng queo rồi còn gì nữa.

Cô Số Tám lại ôm ghì thằng con trai vào lòng, hôn lấy hôn để vào mũi, vào mắt, vào tai nó...

Chúng tôi không muốn làm phiền cô Số Tám lúc ấy nên khéo léo rút lui. Nhưng mới đi được vài bước đã lại nghe thấy tiếng cô nói oang oang:

- Hôm qua, lần đầu tiên tôi để thằng con bé quý như vàng của tôi đi du lịch một mình xa đến thế...

Bà mẹ hạnh phúc đó lại kể lại từ đầu, theo yêu cầu của những người mới đến.

- Hôm qua, lần đầu tiên tôi đã để thằng con bé bỏng quý như vàng của tôi đi du lịch một mình xa đến thế. Nhưng tôi không dám giữ cháu. Vì cháu đi đến xứ sở loài người, phục vụ cho một sự nghiệp rất quan trọng. Người ta đưa cháu đến một trường trung học không toàn cấp. Tôi cũng chẳng biết tại sao người ta lại gọi là trường không toàn cấp, nhưng rõ ràng đấy là một trường rất xoàng, bởi vì chuyện không may cho thằng con trai quý báu của tôi đã xảy ra chính ở trường ấy. Chắc là thằng con tôi đã rơi vào tay một cậu học trò dốt nhất thế giới! Cậu ấy đã đánh mất thằng bé Số Không của tôi. Đúng thế. Cậu ấy đã đánh mất! Y như nó là cái kim vậy! Thằng bé kháu khỉnh thế này mà đánh mất thì không thể nào tưởng tượng được! - Cô Số Tám hôn lên mũi Số Không. - Cô giáo ra một bài toán rất dễ: 1 836 chia cho 18. Có khó khăn gì đâu cơ chứ. Đáp số rất đơn

giản: 102. Không hơn không kém. Thế mà cậu học trò lười nhác này lại tính ra

12! Chỉ có 12 thôi! Có gì đâu, cậu ta đánh rơi mất Số Không! Nhưng tại sao lại xảy ra chuyện đó? Là bởi vì sau khi chia 18 cho 18 được 1 rồi thì cậu ta lại chia thẳng luôn 36 cho 18. Lẽ ra phải chia 3 cho 18 đã rồi mới chia 36 cho 18. Các

bạn bảo 3 không chia được cho 18 ư? Ừ thì đúng là không chia được! Nhưng nếu không chia được thì phải nhớ đến Số Không của tôi chứ, phải đặt nó sau Số Một chứ. Thế mới được đáp số đúng là 102 chứ! Nhưng cậu học trò lười nhác kia lại chia ngay 36 cho 18. Rút kinh nghiệm là đừng có hấp tấp, chỉ tổ người ta cười cho! Nhưng chúng tôi thì chúng tôi không cười mà chúng tôi khóc. Thôi được! Cứ cho là cậu học trò này nhầm đi. Ai mà chẳng có lúc nhầm. Nhưng cậu

ấy có thể thử lại chứ. Các bạn hỏi tôi thử như thế nào à? Chỉ việc nhân số thương 12 với số chia 18. Cậu ấy sẽ được 216 chứ không phải 1836. Các bạn thử nghĩ xem, đáng lẽ 1836 lại chỉ được có 216! Khiếp quá! Xin cảm ơn các bạn Tí Hon tốt bụng. Nếu không có các bạn thì thằng con trai tôi có lẽ bị mất tích rồi còn gì nữa.

- Cô Số Tám kính mến ạ, - Xê-va nói xen vào, - thế nào cũng tìm ra Số

Không thôi. Nhất định là cô giáo sẽ tìm ra. Cô giáo chưa kịp chấm bài đấy thôi.

- Đúng thế! - Cô Số Tám phục phịch đáp. - Tất nhiên cô giáo sẽ tìm ra. Nhưng bao giờ mới tìm ra cơ chứ? Đến lúc ấy thì bé Số Không của tôi đã chết đói còng queo rồi còn gì nữa.

Cô Số Tám lại ôm ghì thằng con trai vào lòng, hôn lấy hôn để vào mũi, vào mắt, vào tai nó...

Chúng tôi không muốn làm phiền cô Số Tám lúc ấy nên khéo léo rút lui. Nhưng mới đi được vài bước đã lại nghe thấy tiếng cô nói oang oang:

- Hôm qua, lần đầu tiên tôi để thằng con bé quý như vàng của tôi đi du lịch một mình xa đến thế...

Bà mẹ hạnh phúc đó lại kể lại từ đầu, theo yêu cầu của những người mới đến.