Anne Tóc Đỏ Dưới Mái Nhà Bạch Dương

Chương 4

“Bạch Dương Lộng Gió,

“Đường Ma,

“S’side

“Ngày 10 tháng Mười.

“ANH THÂN YÊU NHẤT ĐỜI:

“Em từng ghét cay ghét đắng những kẻ dám làm hỏng bút của em. Nhưng em không thể ghét Rebecca Dew mặc dù chị có thói quen dùng bút của em để chép lại các công thức nấu ăn khi em đang ở trường. Chị ấy vừa làm chuyện đó một lần nữa và kết quả là lần này anh sẽ không nhận được lá thư chan chứa tình cảm hay một lá thư dài dằng dặc đâu. (Người yêu dấu hỡi.)

“Dế đã ngân nga xong bài hát cuối cùng. Buổi tối trở nên lạnh cóng đến mức em đã có một bếp lò gỗ nhỏ xinh hình chữ nhật đặt trong phòng. Rebecca Dew đã dọn chỗ cho nó… vì thế em đã tha thứ cho chị ấy về chuyện cây bút. Chẳng có gì mà chị ấy không làm được cả; và chị ấy luôn nhớ thắp lò sẵn cho em mỗi khi em từ trường về nhà. Nó là một chiếc bếp lò nhỏ tí ti… em có thể tự tay nhấc nó lên. Trông nó giống như một chú chó mực nhỏ lanh lợi đứng trên bốn chiếc chân thép vòng kiềng. Nhưng khi anh đổ đầy những nhành gỗ thông vào đó, nó sẽ đỏ bừng lên và tỏa ra hơi nóng tuyệt vời, anh không thể tưởng tượng nổi nó ấm cúng đến nhường nào đâu. Giờ em đang ngồi trước nó, đặt chân lên bệ lò nhỏ tí ti, đặt giấy lên đầu gối và viết ngoáy cho anh vài dòng.

“Tất cả mọi người ở Summerside… gần như thế… đều đến dự vũ hội của Hardy Pringle. Em không được mời. Và Rebecca Dew hết sức bực bội vì điều đó, đến mức em chẳng muốn là Xám Tro vào lúc này. Nhưng khi em nghĩ đến Myra, con gái của ông Hardy, xinh đẹp và ngốc nghếch, cố gắng chứng minh trong bài kiểm tra rằng hai góc ở đáy một tam giác cân là bằng nhau, em quyết định tha thứ cho toàn thể gia tộc Pringle. Và tuần vừa rồi, cô bé còn ngờ nghệch liệt kê cả ‘cây treo cổ’ trong danh sách các loại cây! Tuy nhiên, nói cho công bằng thì không phải mọi lần cười té ghế đều xuất phát từ gia tộc Pringle. Blake Fenton vừa đây định nghĩa một con cá sấu là ‘một loại cá xấu’. Đó là những tràng cười sảng khoái tô điểm cho cuộc đời giáo viên!

“Đêm nay không chừng trời sẽ đổ tuyết. Em thích những buổi tối khi trời âm u muốn đổ tuyết. Gió thổi luồn qua ‘cây cối và pháo đài’, khiến căn phòng ấm cúng của em như càng thêm ấm. Chiếc là vàng rực cuối cùng sẽ bị rứt rời khỏi hàng dương vào tối nay.

“Đến giờ thì em nghĩ mình đã được mời đến ăn tối ở mọi nhà rồi… Ý em là nhà của tất cả học sinh của em, cả ở thị trấn và ở ngoài ven. Và chao ôi, Gilbert mến thương, em đã quá ngán món mứt bí rồi! Món mứt bí sẽ không bao giờ, không bao giờ được tồn tại trong ngôi nhà mơ ước của chúng mình.

“Hầu như ở khắp mọi nơi em đến vào tháng vừa rồi, em đều phải ăn MB trong bữa ăn tối. Lần đầu tiên dùng thử, em đã thích ngay… nó vàng óng ánh đến mức em cảm thấy mình đang ăn món mứt mặt trời… và thế là em đã khinh suất mà tâng bốc nó lên tận mây xanh. Tin đồn lan nhanh rằng em đặc biệt mê món MB và thế là mọi người ai cũng đặc biệt chuẩn bị món đó cho em. Tối qua em đến dùng bữa ở nhà ông Haminton và Rebecca Dew đảm bảo với em rằng em sẽ không phải ăn món MB bởi chẳng ai trong nhà Haminton thích món đó cả. Nhưng khi chúng em ngồi xuống dùng bữa, ngay trên tủ búp phê là một chiếc bát thủy tinh chạm trổ đựng MB đầy vun.

“ ‘Tôi chẳng có tí mức pí nào cả,’ bà Haminton vừa kể vừa hào phóng xúc cho em một đĩa đầy, ‘nhưng tôi nghe nói cô mê nó hết xức, cho nên Chủ nhật rồi, khi đến nhà cô em họ dưới Lowvale, tôi bảo nó, “chị mời cô Shirley tới ăn tối tuần này và cô ấy mê món mức pí hết xức. Em cho chị mượn một lọ cho cô ấy nhé.” Thế là nó xúc cho tôi ngay, và cô cứ mang hết phần còn thừa về nhà mà dùng.’

“Ước gì anh nhìn thấy được khuôn mặt của Rebecca Dew khi em trở về từ nhà ông Haminton cầm theo một lọ thủy tinh đựng MB đầy tới hai phần ba! Ở nhà chẳng ai ưa món đó, thế là bọn em lén lút chôn nó ngoài vườn lúc nửa đêm.

“ ‘Cô sẽ không viết chuyện này đăng báo chứ?, chị ấy lo âu hỏi. Kể từ khi Rebecca Dew phát hiện ra rằng em thỉnh thoảng sáng tác truyện gửi cho các tạp chí, chị ấy luôn sống trong sợ hãi… hoặc hy vọng, em không biết chắc nữa… rằng em sẽ kể tất cả mọi chuyện xảy ra ở Bạch Dương Lộng Gió lên báo. Chị ấy muốn em ‘viết về gia tộc Pringle và xỉa xói bọn họ’. Nhưng trời ơi, chính bọn Pringle mới đang xỉa xói em và kẹt giữa những chuyện đó và công việc ở trường, em chẳng còn mấy thời gian để mà sáng tác.

“Giờ chỉ còn những chiếc lá úa và nhành cây đóng băng trong vườn mà thôi. Rebecca Dew dùng dây lạt buộc những nhành hồng lại rồi trùm túi khoai tây lên, và dưới ánh hoàng hôn, trông chúng giống như một đám ông già gù lưng chống gậy.

“Hôm nay em nhận được một tấm thiệp của Davy với mười dấu x thay cho mười nụ hôn và một lá thư từ Priscilla được viết trên một loại giấy do ‘một người bạn ở Nhật’ gửi cho… tờ giấy mỏng mượt mà có in hoa anh đào chìm phía trên thoắt ẩn thoắt hiện. Em có vài nghi vấn về người bạn đó của cô nàng rồi. Nhưng lá thư dày cộp của anh là món quà tuyệt vời nhất trong ngày của em. Em đọc đi đọc lại đến bốn lần để nhấm nháp trọn mọi hương vị của nó… giống như chú chó liếm nhẵn bóng dĩa đồ ăn vậy! Đó hẳn không phải là một cách ví von lãng mạn, nhưng đó là suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu em lúc này. Thế nhưng thư từ, ngay cả những lá thư ngọt ngào nhất, cũng không làm em thỏa mãn. Em muốn nhìn thấy anh. Em mừng là chỉ còn năm tuần nữa là sẽ đến kỳ nghỉ Giáng sinh.”